Chủ đề: VỢ....
-
12-21-2009, 03:34 AM #41Silver member
- Ngày tham gia
- Dec 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: VỢ....
Gửi bởi dongminhkh
-
12-29-2009, 02:53 AM #42Silver member
- Ngày tham gia
- Apr 2016
- Bài viết
- 0
Ðề: VỢ....
Gửi bởi Tèo
-----------------------------------------------------------------------------------------
Vợ ta , vợ người
Trăm năm trong cõi người ta
Chồng hay so sánh… vợ ta, vợ người.
Vợ ta nhiều nói, ít… cười
Vợ người ít nói, cười tươi suốt ngày.
Vợ ta giống chiếc… cối xay
Vợ người yểu điệu, mảnh mai, dịu dàng!
Vợ ta nhìn muốn… xâm xoàng
Vợ người nhìn muốn… mò sang “bợ” về!
Vợ ta nhìn hết muốn… mê
Vợ người nhìn thấy đã phê, đã… thèm!
Vợ ta nhãn mác lem nhem
Vợ người mẫu mã giống em… chân dài!
Vợ ta nhan sắc tàn phai
Vợ người nhan sắc mỗi ngày thêm… tươi!
Nói ra sợ mấy anh cười
Vợ ta xấu nết, xấu người (là) do… ta!
Làm chồng hiểu biết sâu xa
Vợ ta sẽ đẹp bằng… ba vợ người! :151:
” St ”
-
12-29-2009, 03:26 AM #43Silver member
- Ngày tham gia
- Dec 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: VỢ....
Gửi bởi dongminhkh
-
12-30-2009, 01:39 AM #44Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: VỢ....
Hế hế....Vùng lên nào....mấy lão!
“Lấy vợ” hay “đi tù” cũng thế cả thôi!
Gửi ông!
Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...
Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.
Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.
Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.
Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.
Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!
Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.
Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.
Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:
Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay một chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.
Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
Chào ông,
Mr. Lịch Lãm.
http://hoibi.net/truyen-cuoi/lay-vo-hay-di-tu-cung-the-ca-thoi.html
@lão Bao: hĩ hĩ...vợ tớ nó đẹp zai lắm....Nên tớ mới phải gọi là Gấu! :xileuleu:
-
12-31-2009, 01:40 AM #45Silver member
- Ngày tham gia
- Sep 2015
- Bài viết
- 5
Ðề: VỢ....
Các BÀ hãy lắng nghe......
"Anh ở nhà lo giặt giũ, chợ búa, cơm nước, đưa rước con đi học, cho con ăn đúng đấy giờ nhé!", "Anh đã ủi đồ cho em chưa đấy?", "Sao cháo của con anh không hâm lại?", "Ôi dào, thời gian đâu mà đi thăm thú ông bà nội, em mệt lắm"... Đã hơn ba tháng nay, kể từ ngày bị công ty tinh giản nhân sự, anh đang từ trưởng phòng marketing bỗng dưng trở thành kẻ thất nghiệp.
Và cũng từ lúc thất nghiệp, anh thường xuyên được nghe những câu nói như mệnh lệnh của vợ. Anh biết, bây giờ, mọi chi tiêu trong gia đình đều do một tay vợ gánh vác. Có điều, lúc này anh thấy tâm trạng mình chống chếnh, cô đơn và buồn quá! Đôi lúc, anh thèm nghe một lời nhỏ nhẹ động viên, an ủi của vợ; thèm được ăn bữa cơm chiều do chính tay chị nấu; anh thèm được cùng vợ đón con tan học... Những ước mơ giản dị đó sao giờ anh thấy xa vời và khó thực hiện quá.
Sau những giờ đợi cơm vợ, một mình trong căn nhà quạnh quẽ, anh lại tìm đến rượu để bầu bạn. Tình cờ anh gặp lại Huệ, người bạn gái cũ mà anh quen trước khi gặp vợ mình. Người phụ nữ đã một thời làm vợ anh phải hờn ghen, trách móc. Huệ vẫn dịu dàng và đôn hậu. Huệ nói có nghe bạn bè kể về cuộc sống của anh, nhưng cô không nghĩ anh lại... thảm hại đến thế. Trong ánh mắt Huệ, anh cảm nhận được sự cảm thông chia sẻ pha chút xót xa. Anh không dám nhìn Huệ, nhưng trong thoáng chốc, anh đã ước vợ mình là cô.
Huệ mời anh uống cà phê, một quán cóc ven đường gần trường con anh học, vì cô biết, 5g chiều anh phải đón con. Hai người kể cho nhau nghe về cuộc sống riêng của mình. Huệ bây giờ khá thành đạt, có công ty riêng, đã ly dị chồng. Còn cuộc sống riêng của anh, không hiểu vì sao Huệ biết rất rõ.
Sau lần đó, anh và Huệ gặp nhau nhiều hơn, cứ vào 4g chiều, tại quán cóc ven đường gần trường con anh học, sau khi anh đã làm xong công việc của một người nội trợ. Hai người chia sẻ những buồn vui cuộc sống, những ước mơ, khát vọng dang dở thuở xưa. Nhờ Huệ, anh tìm thấy sự lạc quan. Và sau một giờ lạc quan ngắn ngủi đó, anh lại trở về với thực tế, 5g đón con, về nhà và tiếp tục công việc: tắm gội, chơi với con, cho con ăn. Dẫu vậy, anh vẫn thấy chút niềm vui le lói trong tâm hồn mình và anh không cần phải tìm rượu để quên nữa. Anh chấp nhận thực tế cuộc sống một cách chai lì.
Nhìn vợ vô tư ngủ say, anh muốn chạm vào chị, muốn ôm và hôn vợ mà sao thấy khó quá. Dường như có hàng rào vô hình nào đó ngăn cách, ngày càng làm hai người xa nhau hơn, cả tâm hồn lẫn thể xác. Anh nghĩ, chắc chị cũng không còn hứng thú với người chồng đang thất thế. Trong công việc, vợ anh thường xuyên tiếp xúc với những người đàn ông thành đạt, có lẽ vì thế anh trở nên chẳng có tí "trọng lượng" nào trong mắt vợ.
Lần gặp gần đây nhất, Huệ bảo anh về sống chung với cô. Anh suy nghĩ rất lung. Nếu ở bên cô ấy, anh sẽ không phải nghe những mệnh lệnh, những lời rầy la miệt thị của vợ. Ở bên Huệ, anh cảm thấy mình là đàn ông đúng nghĩa, được cô ấy nể trọng vì kiến thức cũng như học vị - dù hiện tại, anh chẳng kiếm ra tiền. Nhưng nếu ở bên cô ấy, con anh sẽ thiếu bàn tay chăm sóc của cha, sẽ chẳng ai lo cho vợ bữa cơm chiều, ủi cho chị bộ đồ hay giặt cho chị chiếc áo lót. Anh vẫn yêu gia đình, vẫn cần con và cần vợ. Nhưng chắc anh cần phải nói tất cả với chị những điều đang làm anh khổ tâm, những điều tưởng là nhỏ nhưng đã suýt làm tan vỡ một gia đình...
Lan Trần
Phụ Nữ Online
-
12-31-2009, 10:54 PM #46Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 5
Ðề: VỢ....
Vợ vắng nhà
PN - Ông ngoại cu Bi bị ốm nặng, chị Thương phải về quê gấp. Anh Hiền - chồng chị, phải nghỉ phép để ở nhà chăm sóc hai con.
Từ hôm vợ về quê, trông anh Hiền lúc nào cũng bận rộn. Buổi sáng anh dậy lúc 5g15 để đi chợ mua đồ ăn cho cả ngày. Xong phần đi chợ, đến lượt cho cháu lớn ăn sáng để đến trường và tiếp theo là “hội diễn văn nghệ” cho đứa bé ăn. Hơn một tuổi rồi mà cháu bé vẫn chưa biết đi. Mỗi lần cho ăn là cháu hết ngậm rồi phun nên anh phải bày đồ chơi, mở tivi, thậm chí xách cả nồi niêu, soong chảo ra... gõ để dụ cháu ăn. Là hàng xóm, nhiều lúc thấy “màn” cho con ăn quá vất vả của anh Hiền, tôi và con tôi cũng tranh thủ sang “múa phụ họa” để cháu ăn nhanh.
Anh Hiền được xem là “mẫu” người gia trưởng trong khu tập thể của chúng tôi. Mọi người thường thấy anh đi làm về là nằm đọc báo, xem tivi hoặc sang nhà hàng xóm uống nước; ít khi thấy anh phụ giúp vợ những việc lặt vặt trong nhà. Những lần vợ góp ý, anh chỉ “chặc lưỡi” hoặc chống chế qua loa. Mọi việc trong nhà chị Thương cứ lặng lẽ “giải quyết” cho đến khi các con đi ngủ mới được chút rảnh tay.
Vậy mà trải qua “thử thách” của chuyến vợ vắng nhà, anh Hiền như thay đổi hoàn toàn. Anh quan tâm hơn đến những việc lặt vặt trong nhà. Anh tâm sự với tôi: “Có làm mới biết chị em vất vả hơn mình nhiều, công lao của vợ là rất lớn”. Anh còn khuyên tôi: “Chú cũng lo mà phụ giúp cô mấy việc lặt vặt trong nhà đi”.
Rồi đến lượt tôi, vợ tôi phải đi công tác xa một tuần. Chúng tôi mới chỉ có một đứa con chín tuổi đang học tiểu học nên tôi không phải nghỉ phép ở nhà như anh Hiền. Để chắc ăn, tôi để chuông báo thức lúc 5g30. Dậy là tôi chuẩn bị bữa ăn sáng của hai bố con với điệp khúc: hết mì gói thì chuyển sang xôi, hết xôi lại quay về... mì gói. Trên đường đưa con đi học, tôi ghé chợ mua đồ ăn để sẵn trong tủ lạnh. Được mấy ngày thì cu cậu cáu lên: “Bố ơi! Con ngán trứng chiên đến cổ rồi”. Tôi chuyển sang món thịt. Mấy hôm đầu thì cháu còn miễn cưỡng ăn, nhưng chỉ được vài bữa đã chống đũa thở dài: “Lại thịt kho với rau muống luộc, sao mà chán thế”. Tôi “nóng” lên: “Không ăn thì dẹp!”. Nói vậy nhưng tôi cũng phải “năn nỉ” cháu ăn cơm hộp. Mấy hôm vợ đi vắng, nhà cửa lộn xộn, cha con ăn uống bữa đực bữa cái... Lúc này, tôi mới nhận ra tầm quan trọng của người vợ, người mẹ trong gia đình, mới thấm thía với sự thay đổi và lời khuyên của anh Hiền.
Nguyễn Trọng Anh
-
12-31-2009, 11:38 PM #47Silver member
- Ngày tham gia
- Sep 2015
- Bài viết
- 58
Ðề: VỢ....
Gửi bởi dongminhkh
-
12-31-2009, 11:43 PM #48Junior Member
- Ngày tham gia
- Nov 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: VỢ....
Bài "Vợ" của cay ngo dong mang nhiều ý nghĩa
Xác với thực tế nữa chứ
Hihihi..........Không biết mấy "ổng" đọc thì sao nhỉ:mocmui::mocmui::mocmui:
-
01-01-2010, 12:19 AM #49Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: VỢ....
Vợ vợ chồng chồng...........rắc rối quá
-
01-01-2010, 02:04 AM #50Silver member
- Ngày tham gia
- Apr 2016
- Bài viết
- 0
Ðề: VỢ....
Gửi bởi noben18
Volkswagen Touareg được nhập cảng từ nhà máy Bratislava ở Slovakia, nơi duy nhất lắp ráp mẫu xe này, cùng với sản phẩm hạng sang Audi Q7 và Porsche Cayenne. Bộ ba sản phẩm lovense lush "anh em" là...
SUV "khủng bố" chiếm thế phân khúc xe sang cho phái mạnh