Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 1 của 1
  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2015
    Bài viết
    97

    Đôi khi bước qua phố xưa..lòng tôi nhớ

    Chiều. tự nhiên thèm đi ra phố, muốn nhìn những khuôn mặt ngược chiều tôi hai bên đường phố người đông vui bộn bề. Đầy những toan tính thiệt hơn, cay xè 2 con mắt, lạnh và chỉ một mình tôi thôi ...

    Chiều.Tôi nhớ hình hài của phố. Nhớ một con đường lâu rồi chẳng đến đây. Nắng nơi đây đã về, để lạnh trong góc khuất đứng lặng tần ngần dõi theo bước chân du mục của gió. Loài hoa cúc vẫn tím, vẫn khe khẽ hát trong chiều cuối đông. Hết lạnh rồi! Cánh hoa ngòai kia đã úa nhưng nơi này vẫn có một bông cúc thắp màu mãi chưa thôi, yêu thương ạ ...

    "Ngoài kia không còn nắng mềm, ngoài kia ai còn nhớ tên". Chẳng có ai nhớ cả, chỉ có tôi là nhớ tới tôi thôi, tác giả "chiều một mình qua phố" ơi ! Ông về rong chơi cùng tôi đi. Trịnh à, lãng du là màu của gió, gió của ông để buồn, để tủi cho tôi! Gió của ông để lại nỗi trầm mặc nơi này chưa thôi...

    Có thể nhiều người nhớ tới ông. Tôi cũng thế! Tôi không hiểu nhiều về ông! Cũng không đi hết được những ca từ ma mị ấy.
    Nhưng ...

    Tôi nhớ có lần... lần nào, tôi cũng chẳng thể nhớ nổi, lâu lâu rồi, ngày xưa, tôi đã khóc vì những bài hát đó!

    "Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ ?
    Tôi là ai mà còn trần gian thế ?
    Tôi là ai ? là ai ? là ai ?
    Mà yêu quá đời này...”

    Tôi không biết ánh mắt ông du ca tận nơi nào, chỉ biết rằng có lần tôi gặp ông trong giấc mơ của tôi. Ông ru tôi ngủ, ông ru tôi ngậm ngùi, ông ru ngày, ru mùa để rồi:

    "Con đường thật buồn một ngày cuối Đông
    Con đường mịt mù một ngày cuối Thu
    Em vào mùa Hạ nắng thắp trên cao
    Và mùa Xuân nào ngẩn ngơ tình mới
    Đi nhẹ vào đời,thầm thì gót chân
    Em gọi nụ hồng vừa tàn cuối sân
    Nghe tình chợt buồn trong lá xôn xao
    Để mùa Xuân sau mua riêng tình sầu ...."

    Tôi không chắc mình có hiểu hết được những điều ông gửi gắm qua những ca khúc của mình hay không nhưng có những ngày liên tiếp tôi chỉ sống mãi trong một ngày, một ngày là trăm năm, nỗi buồn vơ vơ vẩn vẩn không biết len lỏi trong tôi từ bao giờ để rồi một ngày tôi nhận ra mình thật nhỏ nhoi! Tất cả xa tôi, bỏ tôi ngồi một mình... một mình ... và chỉ một mình tôi thôi. Những người nghe rồi cảm câu chữ ấy đã không bỏ mặc ông, ông đã trở thành ai đó không thể thiếu trong họ, là ai mà ám ảnh đến vô thường?

    "Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai
    Bỏ mặc chân không, bỏ mặc người
    Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
    Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi "

    Cũng có những ngày tôi buồn nối tiếp những nỗi buồn, niềm vui bị bỏ rơi giữa hư vô. Lúc đó tôi lại về với rock của tôi... nhưng đang nghe rock , tôi chợt nhận ra có những câu hát khác, rất quen thuộc xen vào!

    "Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi
    Về giữa trời về hót giữa đời tôi.
    Hôm nay tôi nghe
    Tôi cười như đứa bé
    Mới lớn lên giữa đời sống kia"

    Tự nhiên tôi thèm mình bé lại, hát khúc hát nô đùa như những đứa trẻ. Tôi muốn vui chơi giữa đời không biết đâu nguồn cội". "Tôi thu tôi bé lại"_ làm mưa tan giữa trời".Chỉ thế thôi!

    Lại có những ngày ông hiểu tôi ghê gớm. Tôi thấy mình được sẻ chia, được vỗ về , được an ủi. Tôi thấy mình hạnh phúc vì có một tri âm!

    Có những buổi tối tôi thấy sợ! Sợ mình không thoát khỏi thế giới ấy! Tôi đã thỏa hiệp với chính mình bằng một giấc ngủ nhưng rồi lại sống mãi một điều chẳng gọi tên ra được... mắt cứ thế chống chếnh trong đêm, xung quanh chỉ là im lặng của đêm! Và tiếng sóng dội về từ miền xa thẳm trong cồn cào "biển nhớ"…

    ...

    Và rồi rất nhiều cảm xúc nữa , đáng nhớ nhưng cũng nên quên _tôi cũng chẳng biết nữa ...

    Thôi tôi về với phố của tôi ... thôi tôi về với thế giới của tôi đây! Phố người đông vui ồn ào nhưng bộn bề, phố của ông chỉ mang sắc màu của những hình hài cũ vẹo xiêu, im lặng nhưng đầy giông bão... còn phố của tôi chỉ là những bước chân rong chơi. Đơn giản thế thôi, Trịnh ạ ...

    Chợt thèm một cơn mưa rào xối xả trên mặt!

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Đôi khi bước qua phố xưa..lòng tôi nhớ

    Sài Gòn, thành phố của ánh nắng đang dần chuyển mình vào những cơn mưa đầu mùa.
    Chiều qua với nỗi lòng lâng lâng, nó cùng chiếc xe đạp thân yêu dạo qua một loạt con đường. Trời nổi gió. Gió có chút hơi ẩm và mát lạnh, những cơn gió như cứa vào da thịt.
    Nó vừa đi vừa ngắm dòng người bon chen, lũ lượt tranh nhau về nhà. Giờ tan ca mà. Bầu trời ngả màu, một màu đen kịt báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
    Đầu óc trống rỗng, nó chỉ biết đạp từ từ và tận hưởng cuộc sống xung quanh mình.
    Hạt mưa đầu tiên rơi nhẹ đậu vào cánh tay. Mát thật! Mưa to dần làm cho nó cảm thấy thật sự sảng khoái. Cái cảm giác này lâu lắm rồi nó mới có lại. một cảm giác khoẻ khoắn từ trong tâm hồn, một luồng sinh khí mới. Mưa quả rất tuyệt. Mưa gột rửa tất cả nỗi niềm của một cuộc sống ồn ào, tẩy sạch bao nỗi lo toan muộn phiền và nhất là mang lại bình yên trong tâm hồn.

    Đôi lúc nó mãi mãi muốn đứng dưới mưa và không muốn quay đầu lại.

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •