Có lẽ là em vẫn như thế, vẫn đơn độc trong cái chốn ồn ào, náo nhiệt, vẫn là 1 mảnh ghép khác biệt trong cái tòan thể của đám đông. Em thật sự khác biệt. Một hàng người qua lại thì dù có thay đổi ra sao, em vẫn nhận ra được. Vì em ko thuộc về nó...

Một con người bị thế giới bỏ quên.

Có lẽ em vẫn như thế, vẫn một khuôn mặt còn quá ít cảm xúc để có thể diễn tả tâm trạng của cõi lòng em, một trái tim có lẽ là đã biết đau quá nhiều để rồi đánh mất tất cả và cuối cùng là một trái tim vô tình.

Một trái tim đã cho quá nhiều và giờ đây là ko còn giữ lại được thứ gì khác ngòai hư vô.

Có lẽ em vẫn như thế, vẫn là một con người lạ kì. Em cười khi em đau đớn và khóc khi chẳng có gì để cười, em bực khi xa nỗi đơn độc và thỏai mái khi lẻ loi... Giờ đây em còn thế chứ?

Lạ kì, sâu lắng....em thấy mình chẳng thay đổi gì mấy
Có lẽ là em không đổi nhưng... Em biết khóc nhiều hơn ngày xưa, em biết lo lắng cho những thứ nhỏ nhặt và em đã biết sợ đánh mất thứ em yêu quí. Em đã khác xưa rất nhiều...
Em không còn vụng về, không còn bừa bộn và cũng bỏ đi thói quen để đồ lung tung trong cái mớ hỗn tạp nào đó. Em biết giữ gìn những gì em yêu và nâng niu thật kĩ, thay cho những khi em bỏ quên trong cái bộn bề, để rồi ko thấy và đánh mất thật...
Nhưng em cũng chẳng khác em - của ngày hôm qua chút nào...

Có lẽ là anh đã nhìn lầm, nhưng có lẽ em cũng ko đúng. Em gọi cho anh và chẳng nói gì nhiều... Lặng im lắm ! Anh có nghe được những tiếng nói trong lòng em rất nhỏ, tiếng nghẹn ngào, tiếng áo em cọ vào người khi bên ngoài trời lạnh mướt và run rẩy, tiếng môi em mấp máy nếm những giọt mặn đắng, tiếng mắt em ướt, tiếng tay em chặn những mảnh vỡ tan...Anh có nghe được không??...

Anh cũng ko còn biết phải nói gì với em. Có lẽ là em ko đủ sức và ko đủ quyền để được nghe anh nói nữa..Nhưng cũng không sao,anh ah… vì em cần một ai đó cứ im lặng như thế... Chỉ là cầm điện thọai lên nghe, ko cần phải "alô", ko cần phải hỏi "em sao thế?". Đơn giản là im ắng như cái thế giới trong em vậy.

Khi anh vẫn đang cầm máy nghe em nói. Nói bằng tiếng của lặng im, nói bằng hơi của lòng em, nói bằng những giọt đau buồn, nói bằng sự cô độc...Ngay khi em viết cái này cũng thế, anh vẫn nghe em nói...Dẫu sao đó cũng là một cách cho em trải được lòng mình.

Anh đã lâu không còn nói thêm gì về em nữa. Em biết và em hiểu được, em nghĩ anh cũng hiểu được. Như em thường nói thôi: "Lời nói chỉ dành cho những ai không hiểu nhau"

Chính vì thế em sẽ ko nói và em cũng còn có thể nào thốt lên lời... Chúng ta sẽ chỉ câm lặng như thế.. Em sẽ cúp máy khi nào em thấy anh cười... Chỉ là một chút sức nhỏen miệng thôi, em cũng có thể thấy được mà... Ko cần lên tiếng, em vẫn biết được anh đang vui hay buồn... Đơn giản là em ko cần anh lên tiếng đâu!!

Anh có quyền rũ bỏ những thứ đã ko thể níu kéo. Anh có quyền làm tất cả, chính vì vậy mà chúng ta còn là con người, anh à... Hãy làm những gì anh thấy là tốt. Cho dù nó có đau đớn, nhưng đừng đi theo sai lầm...
Em chỉ muốn thấy anh vui thôi...Dù gì đi nữa, em cũng đã gởi một phần niềm vui của em trong anh rồi... Vui giùm phần của em luôn nhé!

Anh ko dành cho riêng ai và cũng ko còn dành cho riêng em. Chúng ta chỉ có thể như thế này thôi! Chỉ thật sự là tri âm khi ko thuộc về nhau…