Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 2 của 2
  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0

    Người ta yêu nhau như thế nào?

    Em đã tự hỏi người ta yêu nhau như thế nào? Em cũng tự hỏi em yêu anh như nào? Đây là tình yêu của em cơ mà, vậy sao em phải hỏi như hỏi một điều xa lạ như chưa bao giờ là của em
    Em yêu anh! Vâng, em yêu anh , yêu anh hơn cả chính bản thân mình. Để rồi em giờ nhận được tình cảm từ anh để em cũng không biết em yêu anh thế nào để tình anh đến thế. Để em cũng không cảm nhận được tình yêu của anh. Rồi em cứ hờn, cứ trách - còn anh? Anh vẫn chỉ một câu “Em làm sao thế?”. Em chẳng làm sao đâu anh. Có làm sao chỉ là vì em yêu anh mà không biết mình đang đứng ở vị trí nào trong anh.

    Em và anh đến với nhau khi cả hai cùng có mối tình trước. Hay vì thế mà anh không biết rằng em yêu anh, hay anh vẫn còn hình bóng nào đó trong mình. Em thừa nhận mình là con bé không hiền, em luôn đòi quyền lợi bình đẳng cho riêng mình. Nhưng, em ghét từ này mà sao vẫn đến với. Vì thứ ma lực nào đó em luôn im lặng trước anh. Im lặng để anh tự nhận ra tình cảm của mình. Yêu, em cũng đấu tranh và buộc mình phải đấu tranh trong im lặng. Đấu tranh bằng tình cảm của riêng mình. Anh luôn nói anh muốn người yêu mình lúc nào cũng đẹp và anh tự hào khi người yêu mình được nhiều người yêu quý. Thực tế thì sao? Có những lúc anh sẽ nghĩ rằng hình như em chẳng yêu anh để biết ghen. Em có ghen đấy chứ, nhưng nếu em hờn dỗi thì em và anh sẽ thế nào. Em biết mình đến với nhau không phải là đầu tiên mà. Nói thế chứ, em đã từng tưởng như không tin vào tình yêu của anh. Không tin anh yêu em thực sự và em chỉ là con bài trong mắt anh. Em chấp nhận tình anh như thế, em muốn bằng chính tình yêu của em đưa anh về bên em. Mỗi lúc giận dỗi và anh xa em, em nghĩ ngay tới những điều mà anh đã làm em buồn. Anh có nhớ khi đang ở bên em mà lại có người nhắn tin cho anh “Em lại nhớ anh rồi, anh đến với em đi” hay những điều khác nhiều hơn, gần hơn mà em không có. Em như chìm vào một góc khác để anh nhớ đến một người không hiện hữu. Anh có biết em tổn thương thế nào không?

    Em yêu anh, trong giây phút em cảm nhận tình anh thật sự cũng là lúc em thuộc về anh. Để rồi sau đó là cả sự ê chề, em không còn thấy tình anh ở đâu. Với lý do mệt mỏi và chán nản anh không còn biết em hiện hữu. Anh giữ em bên mình như là “cảnh”. Nếu chợt đọc anh sẽ tự hỏi sao em nói vậy. Vì sao anh biết không? Vì em đã nói với anh rằng hãy quan tâm đến em hơn đi, em cần tình anh và sự có mặt của anh. Rồi em nhắc nhở anh rằng: em là người yêu anh, em muốn chia sẻ với anh tất cả. Nhưng anh như chẳng ghe thấy điều em nói. Anh kệ em với suy nghĩ của em. Và rồi vì tình yêu em có, vì những điều em không muốn mất – em lại khóc. Anh đã nói không muốn người yêu mình khóc nhiều, suy nghĩ nhiều và thức khuya. Nhưng anh có biết anh là tất cả lý do để em như thế.

    Và rồi em lại hỏi anh đã yêu em như thế nào? Với tình cảm đã có với anh, với trái tim yêu anh nhiều thế em cũng không còn muốn ở bên anh nữa. Vì anh chỉ có cái bóng ở bên em. Mà bóng thì em đâu thể san sẻ tình cảm. Em đang không cảm nhận được tình yêu dù anh ở rất gần. Em đang tìm về một chốn khác không có anh, không ai cả chỉ em với quá khứ bên anh. Anh không quá bận để không thể dành cho em một phút quan tâm trong ngày, anh không quá mệt mỏi để quên mất anh yêu em. Còn em quá bé nhỏ để giữ người đàn ông không yêu mình.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Người ta yêu nhau như thế nào?




    Trích dẫn Gửi bởi hlphươnganh
    Em đã tự hỏi người ta yêu nhau như thế nào? Em cũng tự hỏi em yêu anh như nào? Đây là tình yêu của em cơ mà, vậy sao em phải hỏi như hỏi một điều xa lạ như chưa bao giờ là của em
    Em yêu anh! Vâng, em yêu anh , yêu anh hơn cả chính bản thân mình. Để rồi em giờ nhận được tình cảm từ anh để em cũng không biết em yêu anh thế nào để tình anh đến thế. Để em cũng không cảm nhận được tình yêu của anh. Rồi em cứ hờn, cứ trách - còn anh? Anh vẫn chỉ một câu “Em làm sao thế?”. Em chẳng làm sao đâu anh. Có làm sao chỉ là vì em yêu anh mà không biết mình đang đứng ở vị trí nào trong anh.

    Em và anh đến với nhau khi cả hai cùng có mối tình trước. Hay vì thế mà anh không biết rằng em yêu anh, hay anh vẫn còn hình bóng nào đó trong mình. Em thừa nhận mình là con bé không hiền, em luôn đòi quyền lợi bình đẳng cho riêng mình. Nhưng, em ghét từ này mà sao vẫn đến với. Vì thứ ma lực nào đó em luôn im lặng trước anh. Im lặng để anh tự nhận ra tình cảm của mình. Yêu, em cũng đấu tranh và buộc mình phải đấu tranh trong im lặng. Đấu tranh bằng tình cảm của riêng mình. Anh luôn nói anh muốn người yêu mình lúc nào cũng đẹp và anh tự hào khi người yêu mình được nhiều người yêu quý. Thực tế thì sao? Có những lúc anh sẽ nghĩ rằng hình như em chẳng yêu anh để biết ghen. Em có ghen đấy chứ, nhưng nếu em hờn dỗi thì em và anh sẽ thế nào. Em biết mình đến với nhau không phải là đầu tiên mà. Nói thế chứ, em đã từng tưởng như không tin vào tình yêu của anh. Không tin anh yêu em thực sự và em chỉ là con bài trong mắt anh. Em chấp nhận tình anh như thế, em muốn bằng chính tình yêu của em đưa anh về bên em. Mỗi lúc giận dỗi và anh xa em, em nghĩ ngay tới những điều mà anh đã làm em buồn. Anh có nhớ khi đang ở bên em mà lại có người nhắn tin cho anh “Em lại nhớ anh rồi, anh đến với em đi” hay những điều khác nhiều hơn, gần hơn mà em không có. Em như chìm vào một góc khác để anh nhớ đến một người không hiện hữu. Anh có biết em tổn thương thế nào không?

    Em yêu anh, trong giây phút em cảm nhận tình anh thật sự cũng là lúc em thuộc về anh. Để rồi sau đó là cả sự ê chề, em không còn thấy tình anh ở đâu. Với lý do mệt mỏi và chán nản anh không còn biết em hiện hữu. Anh giữ em bên mình như là “cảnh”. Nếu chợt đọc anh sẽ tự hỏi sao em nói vậy. Vì sao anh biết không? Vì em đã nói với anh rằng hãy quan tâm đến em hơn đi, em cần tình anh và sự có mặt của anh. Rồi em nhắc nhở anh rằng: em là người yêu anh, em muốn chia sẻ với anh tất cả. Nhưng anh như chẳng ghe thấy điều em nói. Anh kệ em với suy nghĩ của em. Và rồi vì tình yêu em có, vì những điều em không muốn mất – em lại khóc. Anh đã nói không muốn người yêu mình khóc nhiều, suy nghĩ nhiều và thức khuya. Nhưng anh có biết anh là tất cả lý do để em như thế.

    Và rồi em lại hỏi anh đã yêu em như thế nào? Với tình cảm đã có với anh, với trái tim yêu anh nhiều thế em cũng không còn muốn ở bên anh nữa. Vì anh chỉ có cái bóng ở bên em. Mà bóng thì em đâu thể san sẻ tình cảm. Em đang không cảm nhận được tình yêu dù anh ở rất gần. Em đang tìm về một chốn khác không có anh, không ai cả chỉ em với quá khứ bên anh. Anh không quá bận để không thể dành cho em một phút quan tâm trong ngày, anh không quá mệt mỏi để quên mất anh yêu em. Còn em quá bé nhỏ để giữ người đàn ông không yêu mình.
    Yêu thì chẳng bao giờ biết mình yêu người ta vì lý do gì cả!

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •