Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Trang 51 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 41495051525361101 ... CuốiCuối
Kết quả 501 đến 510 của 1219
  1. #501
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Câu chuyện tình yêu

    lời nói muộn màng


    Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

    - Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
    - Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
    Cả hai im lặng một lúc lâu
    - Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
    - Trò chơi gì cơ???
    - Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
    - .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
    - Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
    - Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
    - Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

    Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

    Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

    Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

    Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

    Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

    Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

    Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

    Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

    1h23
    - Em khát quá-Linh nói
    - Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
    - Mua cho em một chai nước khoáng đi

    1h45
    Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

    - Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

    Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

    11h51 trưa
    Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
    - Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

    Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

    Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!

    11h58
    Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

    Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!

  2. #502
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Câu chuyện tình yêu

    Yêu anh trăm sự chẳng nề
    Có trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng

  3. #503
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Khi có anh bên đời

    Đã có nhiều thay đổi, từ khi em quen anh...

    Trước khi quen anh, có một khoảng thời gian em thức rất muộn. Thói quen hàng ngày của em là online khuya, có hôm đến tận hai, ba giờ sáng. Có những lúc em chỉ ngồi đọc báo và nghe nhạc, hoặc lướt blog nhưng em không muốn đi ngủ. Em thức khuya và sáng hôm sau dậy muộn, buổi sáng em không phải đi học, cũng không phải đi làm. Thức khuya dậy muộn thành thói quen của em. Nhớ lại ngày ấy, ít hôm nào em đi ngủ trước một giờ lắm. Từ khi quen anh, em mới giật mình nhận ra dạo này em đi ngủ khoa học, hầu như ngày nào mười một giờ hơn hoặc mười hai giờ kém anh giục em đi ngủ. Hồi mới quen em ra sức cãi lại nhưng bây giờ cứ đến giờ đấy, em díp mắt lại. Em bắt đầu sinh hoạt đúng giờ bởi anh nói con gái thức đêm hại sức khoẻ.

    Trước khi quen anh, em có thói quen đi chơi, tụ tập với hội bạn. Hầu như ngày nào buổi chiều em cũng trà sữa với mấy đứa bạn thân; tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu cafe với hội bạn. Ngồi tán gẫu, buôn đủ thứ chuyện, chủ đề xoay quanh nội dung chính là đứa này hay đứa kia có người yêu, người yêu nó ra làm sao hoặc bàn tán về những vệ tinh của từng đứa. Từ khi quen anh, lâu lắm rồi tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu em không đi cafe với mấy đứa bạn, vì bận đi dạy, một phần cũng vì đi với anh. Thói quen uống trà sữa em hạn chế hơn, bây giờ em chỉ uống trà xanh không sữa bởi anh nói uống nhiều không tốt cho sức khoẻ.

    Trước khi quen anh, nếu nhắn tin, em chỉ nhắn cho mấy đứa bạn thân, nhiều khi điện thoại hết tiền em không nạp tiến. Bây giờ, em ít khi để máy hết tiền bởi như thế không nhắn tin lại được cho anh. Hộp thư đến của em thỉnh thoảng lại báo " Hết chỗ lưu tin mới" chỉ trong vòng vài ngày, điều mà ngày chưa quen anh rất ít khi xảy ra. Thói quen của em bây giờ là mang di động vào giường để sáng hôm sau mở mắt ra đọc được tin nhắn của anh chúc em ngày mới vui vẻ. Anh biết không, từ khi yêu anh, di động đối với em có ý nghĩa hơn.


    Em có thói quen xấu ít khi ăn rau, chỉ ăn bánh chocopie hoặc các loại bánh ngọt khác nữa, em cũng ít khi uống nước. Nghe lời anh góp ý, bây giờ mỗi bữa cơm em ăn thêm nhiều rau đến bố em cũng ngạc nhiên. Nước cũng thường xuyên uống. Em nhận ra những điều đó thật tốt cho sức khoẻ nếu không quen anh, chưa chắc em biết được.

    Trước khi quen anh, bạn bè ai cũng nói em là người dễ gần, vui tính, không bao giờ giận dỗi ai...Yêu anh, em thấy mình dễ giận dỗi lắm, hơi tí em có thể giận ngay được. Nhưng quả thật em không bao giờ giận anh được lâu bởi em thấy mình giống trẻ con quá. Hình như từ khi quen anh, em càng ngày càng trẻ con hơn nhưng em sẽ cố chỉ giận điều chính đáng thôi...

    Trước khi quen anh so với từ khi quen anh có nhiều thay đổi trong cuộc sống của em. Những thay đổi có ích cho em mặc dù khi yêu anh, em có ít thời gian dành cho bạn bè hơn nhưng đổi lại em có một người luôn ở bên và quan tâm đến em. Em dần biết quan tâm đến một người là như thế nào, biết cảm giác lo lắng mỗi khi anh về đến nhà quên không nhắn tin cho em.


    Từ khi quen anh, em sống những ngày hạnh phúc lắm. Mong rằng tình cảm của chúng mình mãi bền vững anh nhé để em hiểu được giá trị của mỗi ngày từ anh!

    ST

  4. #504
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    444
    Ðề: Câu chuyện tình yêu

    Biểu tượng của tình yêu

    Nếu chọn một biểu tượng của tình yêu, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ ngay đến trái tim. Thì đấy, ngập tràn đường phố vào lúc này là những trái tim lung linh đủ sắc màu. Nghĩ đến trái tim, người ta nghĩ về tình yêu.

    Nhưng tôi thấy trái tim có gì đó phô trương, lòe loẹt và quá bình thường. Muôn vạn người dường như đều chọn trái tim là biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu của mình (nhưng trái tim đâu có vĩnh cửu!)

    Không trái tim thì ắt là hoa hồng. Hoa hồng đẹp đấy, nhưng chóng tàn. Tình yêu mà cũng chóng tàn như hoa hồng thì đáng buồn làm sao.



    Nhiều người chọn hình ảnh của đôi môi. Hình như biểu tượng ấy chỉ gợi lên sự đam mê. Đam mê dù đã đi qua, tình yêu vẫn còn ở lại.

    Những người sắp lập gia đình cho rằng chiếc nhẫn mới là biểu tượng đẹp nhất. Chiếc nhẫn chỉ là sự ràng buộc mà thôi. Tình yêu bản thân nó hoàn toàn tự do, đừng để một chiếc nhẫn mỏng manh ràng buộc mình với một thứ tình yêu đã rệu rã tự bao giờ.

    Vì vậy, tôi không thích tất cả những biểu tượng ấy. Nếu chọn cho mình một biểu tượng của tình yêu, tôi sẽ chọn một chiếc khăn vàng.

    Tại sao như vậy? Bởi vì đằng sau chiếc khăn vàng là rất nhiều ý nghĩa. Nó là tích hợp của sự tận tụy, nỗi nhớ, lòng thủy chung và khoan dung. Đó chính là bản chất của tình yêu.

    Ý nghĩa phổ biến nhất của chiếc khăn vàng là nỗi nhớ của những người mẹ, người vợ, người yêu về những người đàn ông ở một nơi phương xa nào đấy. Thường đó là những người phụ nữ đã trót ôm ấp trong lòng mình hình ảnh của những anh lính có trái tim quả cảm. Họ ra đi nhưng hình bóng họ còn mãi trong tâm trí những người ở lại.

    Vì vậy, đã có một thời những cô gái trẻ cài lên tóc hay buộc quanh cổ mình một chiếc khăn vàng. Đó là biểu tượng của sự thủy chung. Một cô gái đeo khăn vàng nghĩa là cô ấy đã yêu, đã hẹn ước và đang đợi chờ một người đàn ông. Anh ta ở nơi đâu đó trên trái đất này, hoặc anh ấy đã chạm đến cổng thiên đường nhưng anh ấy vẫn là người đàn ông cô yêu. Vĩnh viễn, vĩnh viễn... Cô muốn nói với tất cả mọi người điều đó.

    Chính vì vậy mà đã có một bài hát và bộ phim mang tên She wore a yellow ribbon. Chuyện kể về một chàng trai yêu một cô gái nhưng trên chiếc cổ của cô đã có một chiếc khăn vàng. Chàng trai ngậm ngùi:

    No matter how you love her
    Please stay far far away. Round her neck there is a yellow ribbon
    (Cho dù bạn yêu nàng thế nào, hãy nén lòng mình bởi trên cổ nàng đã có một chiếc khăn lụa vàng)

    Chiếc khăn vàng còn là biểu tượng của niềm hy vọng và lời chúc bình an. Khi tiễn đưa những chàng thủy thủ ra khơi, những người vợ, người yêu thường vẫy chào họ bằng một chiếc khăn vàng. Chiếc khăn vàng gói vào trong đó tất cả niềm hy vọng, nỗi chờ mong và cả sự âu lo của những người yêu nhau.

    Nhưng ý nghĩa phổ biến nhất của chiếc khăn vàng chính là chào mừng một sự trở về. Một người khi ra đi và khi trở về thường không phải là một con người. Chiếc khăn vàng chính là dấu hiệu của lòng vị tha, rằng người ở lại vẫn chấp nhận con người từng bỏ mình ra đi ấy.

    Có một câu chuyện kể rằng: một người đàn ông tội lỗi bị tống giam vào tù. Trong tù, anh gửi cho vợ anh một lá thư và nói rằng: "Anh không xứng đáng để em chờ đợi. Em hãy tìm một hạnh phúc mới nhưng nếu khi anh ra tù, nếu em còn chấp nhận anh, xin em hãy treo một chiếc nơ vàng trên cây sồi già ở giữa quảng trường thành phố, để anh có thể nhìn thấy nó từ chiếc xe buýt đưa anh về. Còn nếu không thấy, anh sẽ ra đi, mãi mãi..."

    Khi anh ra tù, lòng anh run rẩy và hồi hộp. Khi đi qua quảng trường thành phố, anh ngước nhìn lên cây sồi già. Nhưng không có gì cả. Thế là hết... Nhưng không, không phải là một cây sồi mà tất cả những cây sồi ở đó đều đã được treo rất nhiều chiếc nơ vàng. Những chiếc nơ vàng tung bay trong gió và dưới gốc cây sồi già, vợ anh đang đứng đó...

    Đó chính là câu chuyện làm nên bài hát bất hủ Tie a yellow ribbon round the old oak tree.

    Ngày hôm nay, người ta vẫn thường cột một chiếc nơ vàng quanh hộp quà khi gửi đến người mình yêu thương. Điều đó có nghĩa rằng người gửi quà đã cột chặt vào đó tất cả tấm lòng của mình. Chiếc nơ vàng trở thành biểu tượng của sự hiến dâng và lòng tận tụy.

    Vì vậy, trong dịp lễ Valentine này, tại sao lại không chọn cho mình một chiếc nơ vàng đặt ở đâu đấy.

    Hãy cột chiếc nơ trên áo mình nếu bạn muốn có một lời từ chối ý nhị, rằng bạn đã yêu và đang đợi chờ một người đàn ông khác.

    Hãy cột chặt món quà bạn tặng người yêu bằng chiếc nơ vàng và trao nó cho người bạn yêu bạn. Chỉ có anh ấy mới có thể mở được món quà quý giá đó.

    Và nếu bạn đang chờ đợi ai đó, hãy cột những chiếc nơ vàng quanh cây cối nhà bạn hay treo nó lên cửa. Hãy để người đàn ông ấy hiểu rằng bạn vẫn yêu, vẫn chấp nhận, vẫn thứ tha và chờ đợi anh ấy trở về.

  5. #505
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Khi có anh bên đời

    em poc' tem nà vinh dự ghia em chưa đọc nhưng em comment trước e hứa là e sẽ đọc sau giờ em busy rầu thanks ná :X

  6. #506
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    50
    Sự tích tình yêu!

    sự tích tình yêu


    Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.
    Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.
    Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."
    Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.
    Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..."
    Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.
    Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
    - Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
    - Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
    - Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
    Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu"
    ...
    "Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.
    Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.
    Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu
    magnify

  7. #507
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Em chỉ biết Em Yêu Anh!

    Nó lục lọi trong mớ hỗn độn mà nó đã cố tình quên,nó tìm kiếm chiếc áo cũ. Cứ mỗi năm đến ngày Valentine,nó lại lôi chiếc áo ra , giặt thật kỹ,phơi khô rồi lại xếp vào ngay ngắn. Cứ thế cũng đã mấy năm rồi,dường như đó là thói quen mà nó không bỏ được. Năm nay cũng vậy,nó vẫn tìm đến chiếc áo ấy để tưởng nhớ về một ngày valentine nó từng có,từng hạnh phúc và từng sống trọn với tình yêu.

    Nó bới tung đống quần áo mà hằng ngày nó vẫn sắp xếp ngay ngắn,nó vẫn không tìm thấy. Nó run rẩy,luống cuống,tay bới tung một cách vội vàng hơn. Nó chợt nghĩ đến việc chiếc áo ấy biến mất,nó sẽ khóc ròng mấy ngày trời,nó sẽ hối tiếc vì đã bất cẩn để lạc mất chiếc áo kỉ niệm ấy. Nó lo sợ nhưng vẫn không thôi tìm kiếm. Mẹ nó thấy nó hốt hỏang,mẹ nó hỏi :

    - Con tìm gì mà xốc quần áo ra hết thế này?

    - Con tìm chiếc áo của con,mẹ nhớ chiếc áo màu hồng cũ rít mà mẹ cứ kiu con bỏ đi nhưng con vẫn không bỏ không?

    Mẹ nó vẫn nhớ chiếc áo đó . Đó chỉ là chiếc áo thun đơn giản,trước ngực áo in vài dòng chữ tiếng Anh li ti mà mẹ nó không thể nhìn rõ được,ấn tượng nhất là hình hai chú nhóc hôn nhau trông thật lãng mạn. Mẹ thấy nó quý chiếc áo đến mức không nỡ bỏ mặc dù nó chẳng thiếu gì quần áo đẹp và mới.

    - Mất rồi thì bỏ đi con. Cũ quá rồi!

    - Không!Không đựơc,con không thể làm mất nó được.

    - Áo đó có gì mà con phải mất công như vậy?

    - ...

    Nó im lặng chẳng nói gì. Nó không thể giải thích được với mẹ lý do vì sao nó không thể bỏ chiếc áo ấy. Chiếc áo ấy là niềm vui của nó,là niềm an ủi,là nỗi nhớ của nó về anh. Nó không muốn mất chiếc áo ấy chỉ vì ... nó vẫn còn nhớ đến anh.
    o0o

    Nó hồ hởi diện chiếc áo màu hồng do chính tay anh tặng nó nhân ngày valentine. Chiếc áo đơn giản với dòng chữ : " A Kiss To Say ... You're Special "

    - Xấu quá à ! _ Nó cứ bĩu môi trêu anh.

    - Ơ,xấu thì trả lại anh đây!

    - Em có bảo em sẽ trả anh đâu _ Nó cười lém lỉnh.

    Ngày valentine ấy,nó mặc chiếc áo màu hồng,buộc tóc đuôi gà,trông nó xinh hơn mọi ngày. Anh mặc chiếc áo thun xanh mà nó đã tặng anh hôm sinh nhật. Nó rất thích anh mặc chiếc áo ấy.

    - Hôm nay,anh tính dẫn em đi đâu nà?

    - Em muốn đi đâu?

    - Em cho anh quyết định đấy!

    - Vậy thì lên xe mau,nhớ ôm chặt nhé ! _ Anh cười ý nhị.

    - Không đấy! _ Nó dùng dằng tỏ vẻ nhõng nhẽo.

    Anh nhìn nó mỉm cười,nụ cười rất duyên. Nó chợt giật mình. Nó mê nụ cười ấy từ khi nào mà nó không hay. Nó chợt nhận ra,sau 6 tháng nó và anh quen nhau,hiếm khi nó để ý đến những nụ cười của anh mặc dù nó vẫn luôn thấy những nụ cười ấy,chỉ có hôm nay,hôm nay thôi,nó mới thấy được nụ cười ấy gần gũi và thân thiết với nó đến mức nào.

    Anh dẫn nó đến một quán cafe năm sâu trong con hẻm. Quán khá lạ với cách bày trí rất đồng quê. Một chiếc bàn đã được đặt sẵn một ngọn nến và bó hồng. Anh dẫn nó đến gần. Nó trố mắt nhìn anh.

    - Anh,mình có ngồi lầm chỗ không anh?

    - Sao em lại hỏi vậy?

    Nó không trả lời,chỉ lấy tay chỉ vào những chiếc bàn với cặp mắt lạ lẫm. Anh nhìn nó,cười.

    - Không lầm đâu cô nương.

    Anh bẹo má nó một cách âu yếm,chắc có lẽ nhắc nó đây là sự thật chứ không phải là mơ. Nó khá đau. Nó tỉnh giấc. Nó không ngờ anh lại là người lãng mạn đến thế,khác hẳn cái vẻ bề ngoài thường ngày của anh : ít nói,chỉ cười,có khi chau mày nhăn mặt khi nghe nó huyên thuyên hay kể lể một chuyện nào đó với vẻ không đồng ý với suy nghĩ của nó. Nó có vẻ bẻn lẻn , nó cũng khác hơn. Ngày thường, nó là một cô bé chẳng biết sợ là gì,cứ thấy gì không đúng là nó nói quỵt toẹc ra không ngại người đối diện phiền lòng,nó cứ tỏ vẻ mình là một cô bé mạnh mẽ,lí lắc nhưng thực chất nó hay khóc , nhất là khi xem một bộ phim buồn nào đó. Nó là vậy,cười đó rồi khóc đó. Có phải vì điều đó mà anh yêu nó không,nó cũng chẳng biết.

    Anh nắm tay nó , xiết chặt. Nó nhìn anh với ánh mắt lạ. Lạ lắm! Nó cảm thấy vậy,ánh măt 1ấy không còn liếng thóat nữa,có phần dịu dàng và nồng nàn hơn.

    - Em này!

    Bài hát " My Valentine " du dương hòa vào nó và anh.
    If there were no words, no way to speak
    I would still hear you
    If there were no tears, no way to feel inside
    I'd still feel for you

    - Dzạ!? _ Nó trở nên thùy mị lạ thường.

    - Có khi nào tình mình sẽ lạc lối không em?

    - Anh nói sao em không hiểu. Lạc lối?

    - Uhm,ví dụ như có một ngày,vì một điều gì đó đã làm người mình yêu tổn thương và chia tay,chúng ta sẽ lạc lối đến một nơi nào đó mà chúng ta không bao giờ còn gặp lại nhau.

    - Sao anh lại hỏi em câu như vậy? Có chuyện gì sao?

    Nó bật dậy như một lò xo khi đầu nó nép vào vai anh.

    - Không,anh chỉ hỏi thế thôi,chứ không có ý gì.

    - Anh phải nghĩ đến một điều tươi đẹp hơn chứ.

    - Uhm ...

    Nó có linh cảm gì đó nhưng vì hạnh phúc,hay vì đang bên anh,nó đã bỏ mặc cảm giác ấy. Thế rồi,cái linh cảm ấy rất chính xác. Nó và anh xa nhau vì một điều rất đổi bình thường : gia đình anh sang Mỹ định cư. Nó và anh có một quyết định rất khó khăn khi cả hai phải xa nhau.Nó và anh xa nhau không phải vì không yêu nhau nhưng vì anh là con một của gia đình,anh không thể bỏ mặc gia đình. Nó tiễn anh mà nước mắt lưng tròn. Nơi sân bay,anh ôm chặt nó,thật chặt chỉ mong nó luôn nhớ đến cái ôm ấy. Nó vẫy tay chào anh. Anh xoay lưng bước đi nhưng nó vẫn thấy anh lau vội giọt nước mắt trên má.

    Có lẽ với ai đó,chuyện tình của nó thật buồn. Nhưng với nó,đó là một tình yêu mà trong tim nó luôn nhắc nó nhớ đến anh,nhớ đến mắt môi dịu êm của anh. Nó và anh chỉ liên lạc qua email và những cuộc điện thoại đường dài,nó biết nó không hi vọng một ngày nào đó tình yêu của nó và anh sẽ nảy nở,nó chỉ muốn biết anh có sống trong hạnh phúc hay không. Vì với nó : người ấy hạnh phúc tức là ta hạnh phúc.

    Ngồi thừ người suy tư,nó không hề biết trên tay nó là chiếc áo ấy. Nó không hiểu vì sao nó lại tìm được chiếc áo ấy,nó lơ đễnh thật,nó nghĩ vậy.

    Có tiếng chuông cửa,nó chẳng màn. Bây giờ với nó,chiếc áo ấy quan trọng hơn mọi thứ.

    - T ơi! Có khách nè con.

    - Ai vậy mẹ? Nó nói vọng ra.

    - Ra đây thì biết.

    Nó lại dùng dằng bước ra. Nó chau mày phụng phịu. " Ai thế không biết!?". Bước chân nó chậm rãi và dừng lại. Nó đứng cứng đờ không nhích nổi bước chân dù nó đã từng nghĩ nó sẽ chạy thật nhanh.Anh đứng nơi ngưỡng cửa,vẫn nụ cười đó,vẫn ánh mắt đó. Nước mắt nó lăn dài trên má.

    - Sao vậy cô bé?thấy anh không vui sao?

    - ...

    Chỉ có tiếng nấc của nó. Đôi khi những giọt nước mắt tràn mi không vì một nỗi đau.

  8. #508
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Em chỉ biết Em Yêu Anh!




    Trích dẫn Gửi bởi tiahyvong
    Nó lục lọi trong mớ hỗn độn mà nó đã cố tình quên,nó tìm kiếm chiếc áo cũ. Cứ mỗi năm đến ngày Valentine,nó lại lôi chiếc áo ra , giặt thật kỹ,phơi khô rồi lại xếp vào ngay ngắn. Cứ thế cũng đã mấy năm rồi,dường như đó là thói quen mà nó không bỏ được. Năm nay cũng vậy,nó vẫn tìm đến chiếc áo ấy để tưởng nhớ về một ngày valentine nó từng có,từng hạnh phúc và từng sống trọn với tình yêu.

    Nó bới tung đống quần áo mà hằng ngày nó vẫn sắp xếp ngay ngắn,nó vẫn không tìm thấy. Nó run rẩy,luống cuống,tay bới tung một cách vội vàng hơn. Nó chợt nghĩ đến việc chiếc áo ấy biến mất,nó sẽ khóc ròng mấy ngày trời,nó sẽ hối tiếc vì đã bất cẩn để lạc mất chiếc áo kỉ niệm ấy. Nó lo sợ nhưng vẫn không thôi tìm kiếm. Mẹ nó thấy nó hốt hỏang,mẹ nó hỏi :

    - Con tìm gì mà xốc quần áo ra hết thế này?

    - Con tìm chiếc áo của con,mẹ nhớ chiếc áo màu hồng cũ rít mà mẹ cứ kiu con bỏ đi nhưng con vẫn không bỏ không?

    Mẹ nó vẫn nhớ chiếc áo đó . Đó chỉ là chiếc áo thun đơn giản,trước ngực áo in vài dòng chữ tiếng Anh li ti mà mẹ nó không thể nhìn rõ được,ấn tượng nhất là hình hai chú nhóc hôn nhau trông thật lãng mạn. Mẹ thấy nó quý chiếc áo đến mức không nỡ bỏ mặc dù nó chẳng thiếu gì quần áo đẹp và mới.

    - Mất rồi thì bỏ đi con. Cũ quá rồi!

    - Không!Không đựơc,con không thể làm mất nó được.

    - Áo đó có gì mà con phải mất công như vậy?

    - ...

    Nó im lặng chẳng nói gì. Nó không thể giải thích được với mẹ lý do vì sao nó không thể bỏ chiếc áo ấy. Chiếc áo ấy là niềm vui của nó,là niềm an ủi,là nỗi nhớ của nó về anh. Nó không muốn mất chiếc áo ấy chỉ vì ... nó vẫn còn nhớ đến anh.
    o0o

    Nó hồ hởi diện chiếc áo màu hồng do chính tay anh tặng nó nhân ngày valentine. Chiếc áo đơn giản với dòng chữ : " A Kiss To Say ... You're Special "

    - Xấu quá à ! _ Nó cứ bĩu môi trêu anh.

    - Ơ,xấu thì trả lại anh đây!

    - Em có bảo em sẽ trả anh đâu _ Nó cười lém lỉnh.

    Ngày valentine ấy,nó mặc chiếc áo màu hồng,buộc tóc đuôi gà,trông nó xinh hơn mọi ngày. Anh mặc chiếc áo thun xanh mà nó đã tặng anh hôm sinh nhật. Nó rất thích anh mặc chiếc áo ấy.

    - Hôm nay,anh tính dẫn em đi đâu nà?

    - Em muốn đi đâu?

    - Em cho anh quyết định đấy!

    - Vậy thì lên xe mau,nhớ ôm chặt nhé ! _ Anh cười ý nhị.

    - Không đấy! _ Nó dùng dằng tỏ vẻ nhõng nhẽo.

    Anh nhìn nó mỉm cười,nụ cười rất duyên. Nó chợt giật mình. Nó mê nụ cười ấy từ khi nào mà nó không hay. Nó chợt nhận ra,sau 6 tháng nó và anh quen nhau,hiếm khi nó để ý đến những nụ cười của anh mặc dù nó vẫn luôn thấy những nụ cười ấy,chỉ có hôm nay,hôm nay thôi,nó mới thấy được nụ cười ấy gần gũi và thân thiết với nó đến mức nào.

    Anh dẫn nó đến một quán cafe năm sâu trong con hẻm. Quán khá lạ với cách bày trí rất đồng quê. Một chiếc bàn đã được đặt sẵn một ngọn nến và bó hồng. Anh dẫn nó đến gần. Nó trố mắt nhìn anh.

    - Anh,mình có ngồi lầm chỗ không anh?

    - Sao em lại hỏi vậy?

    Nó không trả lời,chỉ lấy tay chỉ vào những chiếc bàn với cặp mắt lạ lẫm. Anh nhìn nó,cười.

    - Không lầm đâu cô nương.

    Anh bẹo má nó một cách âu yếm,chắc có lẽ nhắc nó đây là sự thật chứ không phải là mơ. Nó khá đau. Nó tỉnh giấc. Nó không ngờ anh lại là người lãng mạn đến thế,khác hẳn cái vẻ bề ngoài thường ngày của anh : ít nói,chỉ cười,có khi chau mày nhăn mặt khi nghe nó huyên thuyên hay kể lể một chuyện nào đó với vẻ không đồng ý với suy nghĩ của nó. Nó có vẻ bẻn lẻn , nó cũng khác hơn. Ngày thường, nó là một cô bé chẳng biết sợ là gì,cứ thấy gì không đúng là nó nói quỵt toẹc ra không ngại người đối diện phiền lòng,nó cứ tỏ vẻ mình là một cô bé mạnh mẽ,lí lắc nhưng thực chất nó hay khóc , nhất là khi xem một bộ phim buồn nào đó. Nó là vậy,cười đó rồi khóc đó. Có phải vì điều đó mà anh yêu nó không,nó cũng chẳng biết.

    Anh nắm tay nó , xiết chặt. Nó nhìn anh với ánh mắt lạ. Lạ lắm! Nó cảm thấy vậy,ánh măt 1ấy không còn liếng thóat nữa,có phần dịu dàng và nồng nàn hơn.

    - Em này!

    Bài hát " My Valentine " du dương hòa vào nó và anh.
    If there were no words, no way to speak
    I would still hear you
    If there were no tears, no way to feel inside
    I'd still feel for you

    - Dzạ!? _ Nó trở nên thùy mị lạ thường.

    - Có khi nào tình mình sẽ lạc lối không em?

    - Anh nói sao em không hiểu. Lạc lối?

    - Uhm,ví dụ như có một ngày,vì một điều gì đó đã làm người mình yêu tổn thương và chia tay,chúng ta sẽ lạc lối đến một nơi nào đó mà chúng ta không bao giờ còn gặp lại nhau.

    - Sao anh lại hỏi em câu như vậy? Có chuyện gì sao?

    Nó bật dậy như một lò xo khi đầu nó nép vào vai anh.

    - Không,anh chỉ hỏi thế thôi,chứ không có ý gì.

    - Anh phải nghĩ đến một điều tươi đẹp hơn chứ.

    - Uhm ...

    Nó có linh cảm gì đó nhưng vì hạnh phúc,hay vì đang bên anh,nó đã bỏ mặc cảm giác ấy. Thế rồi,cái linh cảm ấy rất chính xác. Nó và anh xa nhau vì một điều rất đổi bình thường : gia đình anh sang Mỹ định cư. Nó và anh có một quyết định rất khó khăn khi cả hai phải xa nhau.Nó và anh xa nhau không phải vì không yêu nhau nhưng vì anh là con một của gia đình,anh không thể bỏ mặc gia đình. Nó tiễn anh mà nước mắt lưng tròn. Nơi sân bay,anh ôm chặt nó,thật chặt chỉ mong nó luôn nhớ đến cái ôm ấy. Nó vẫy tay chào anh. Anh xoay lưng bước đi nhưng nó vẫn thấy anh lau vội giọt nước mắt trên má.

    Có lẽ với ai đó,chuyện tình của nó thật buồn. Nhưng với nó,đó là một tình yêu mà trong tim nó luôn nhắc nó nhớ đến anh,nhớ đến mắt môi dịu êm của anh. Nó và anh chỉ liên lạc qua email và những cuộc điện thoại đường dài,nó biết nó không hi vọng một ngày nào đó tình yêu của nó và anh sẽ nảy nở,nó chỉ muốn biết anh có sống trong hạnh phúc hay không. Vì với nó : người ấy hạnh phúc tức là ta hạnh phúc.

    Ngồi thừ người suy tư,nó không hề biết trên tay nó là chiếc áo ấy. Nó không hiểu vì sao nó lại tìm được chiếc áo ấy,nó lơ đễnh thật,nó nghĩ vậy.

    Có tiếng chuông cửa,nó chẳng màn. Bây giờ với nó,chiếc áo ấy quan trọng hơn mọi thứ.

    - T ơi! Có khách nè con.

    - Ai vậy mẹ? Nó nói vọng ra.

    - Ra đây thì biết.

    Nó lại dùng dằng bước ra. Nó chau mày phụng phịu. " Ai thế không biết!?". Bước chân nó chậm rãi và dừng lại. Nó đứng cứng đờ không nhích nổi bước chân dù nó đã từng nghĩ nó sẽ chạy thật nhanh.Anh đứng nơi ngưỡng cửa,vẫn nụ cười đó,vẫn ánh mắt đó. Nước mắt nó lăn dài trên má.

    - Sao vậy cô bé?thấy anh không vui sao?

    - ...

    Chỉ có tiếng nấc của nó. Đôi khi những giọt nước mắt tràn mi không vì một nỗi đau.
    Em có yêu anh thực sự hok?Anh sợ những lời nói ngọt ngào lắm rồi,Anh sợ rồi 1 ngày em lại ra đi như bao nhiêu người con gái khác đã bước qua đời anh.

  9. #509
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    con gái sao mà khó hiểu quá

    lúc thì nói không thích con trai,đến khi người ta đi với người khác thì tự nhiên quay sang giận nói là tại sao con trai nói dối là sao.mà người con trai đi chơi lại là chị pa con nữa.
    lúc thì nói không để ý gì đến con trai nhưng lại hỏi có vấn đề gì cũng chia sẽ với con trai.
    lúc thì không nghĩ đến chuyện tình cảm nhưng lại nói con trai nên kiếm người khác.
    lúc thì nói không thích con trai tặng hoa ngày valentine nhưng lại muốn con trai tặng hoa những ngày khác.
    con gái thật là bài toán nan giải dành cho con trai.
    ôi con gái..............sao mà khó hiểu..............

  10. #510
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    1
    chuyện tình buồn hic hic

    đại học năm 1
    Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    đại học năm 2

    Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    đại học năm 3

    Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. “Bạn nhảy của em bị ốm”, em nói, “Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT.” Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : “Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    Ngày tốt nghiệp

    Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : “Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    Vài năm sau

    Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : “Tôi hứa” và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : “Anh đã đến, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    Lễ tang

    Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : “ Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.

    Nếu bạn giống 2 nhân vật trong câu chuyện này, vậy tại sao ko nói suy nghĩ của mình với người ấy trước khi mọi chuyện "quá trễ" dù bạn có nhận dc "tình cảm từ người ấy hay ko, để sau này ko bao giờ phải hối hận,điều đó cũng đem lại 1 ít hy vọng, đừng để mọi chuyện trôi qua quá dễ dàng.

 

 
Trang 51 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 41495051525361101 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •