Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Trang 2 của 122 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 1219
  1. #11
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không chấp thuận.
    Rồi Alvin nhận được một học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu tìm đến Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ đến sự nghiệp của Alvin nên Cynthia đồng ý.

    Alvin cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cynthia nghe chị gái Alvin nói rằng cậu đã tới London. Nhiều tháng trôi qua, Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, ko chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới. Cynthia cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Alvin. Cô cố quên Alvin nhưng ko thể. Cynthia trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.


    Một đêm, khi Cynthia đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin :
    - Cynthia, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé !
    Chỉ được có thế, rồi Alvin vội vã gác điện thoại.
    Đêm hôm đó, Cynthia nằm mơ thấy Alvin. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Alvin nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã biến mất.
    Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị của Alvin, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Alvin sắp về không.Chị gái Alvin chợt òa khóc:
    - Cynthia, xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô ... Alvin từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên Alvin đi...


    Cho dù Cynthia khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Alvin đã mất rồi.
    Nhưng Cynthia không tin. Cô tin rằng Alvin sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.
    Lần này, Alvin nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
    - Anh đã sửa điện thoại rồi à ? - Mẹ Cynthia hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy Cynthia nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
    - Em làm sao thế ? - Bố Cynthia lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!

    ------------------

    Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý ...

  2. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    31
    hic hic, chuyện này buồn quá, hình như khi yêu nhau thực sự người ta được gắn kết với nhau bởi 1 sợi dây vô hình bền chặt, nối kết hai tâm hồn ...

  3. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    2
    Virus mang tên chán

    Thuê bao quý khách tạm thời kô liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Kô phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24/24 như Quang. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng kô có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km (khoảng cách từ nhà Quang đến nhà Khương)- đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3 giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.

    Khương chưa bao h nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Kô! Chắc tại kẹt mạng. Hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không-phải-em? Hay... anh bị tai nạn? Ôi, kô? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú họa, kô ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: "Máy anh hết pin!" Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.

    Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó kô còn là việc "máy anh hết pin" nữa rồi. Tự nhiên cô òa khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài kô thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: Một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.

    Cô tự trấn an mình: "Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?". Kô xinh đổ nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khóe môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.

    Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn kô vừa lòng với những gì mình đang có. Cô kô thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu hỏi đại loại như "Em đang làm gì thế?", "Em đang đi chung với cậu bạn nào à!". Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền được nhấc điện thoại lên bất kỳ lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đi ngoài đường kô nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.

    Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây h nhiều lúc Khương kô biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và kô quên nói một câu quen thuộc "Em ngủ ngon nhé!". Thích à? Vài lần thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Kô còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao h yêu ai thực sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra đằng sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!

    Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! Một tin nhắn cho anh vỏn vẹn: "Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa". Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh hay kô. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp kô nằm ngoài dự tính của Khương. "Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải kô? Anh kô thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp em mỗi chuyện... qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin".

    Đến bây h, đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: "Thuê bao quý khách tạm thời kô liên lạc được..." Lần này người tắt máy lại là anh. Kô phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số (chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà) nhưng kô muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác (chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc (dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên). Anh chán cô rồi (làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn kô, như cô đã làm ấy). Một cô gái logic như Khương kô chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà kô có nguyên nhân. Ít nhất thì "chán" cũng là một nguyên nhân.

    22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang kô tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: "Ngủ ngon nhé em!" Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết kô nghe được gì ngoài "Thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời kô liên lạc được..."

    Tít tít. Một số máy lạ hoắc. "Em ra khỏi nhà, mở cửa đi."

    Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn kô ai khác ngoài Quang.

    Cửa mở. Làm gì có ma nào. Kô lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì...

    Tít tít. "Này, anh kô đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?"

    Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.

    Tít tít. Vẫn số lạ đó. "Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé".

    Tít tít. "Ah quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia..."

    Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.

    Tít tít. "Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt kô. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!"

    Khương dáo dác ngó xung quanh. Kô thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.

    "Em ơi,

    Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: "Tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho cái Hải Thy trong công ty phải kô? Anh đang giấu em chuyện gì thế?"... Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng k! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.

    Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt em xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh (lúc nào cũng liếc qua liếc lại)của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm kô?

    Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục "tám" hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do "nhiều chuyện với anh mỗi tối" thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh kô yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại kô làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!

    Có thể anh kô là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!

    Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương kô trùng khớp với nhau.

    Tít tít. "Đừng gọi lại số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!"

    Có một điều mà đến bây h Khương mới hiểu: Hóa ra "chán" cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thoại hí hoáy: "Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào anh mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành... ...Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất... Để em hiểu ra rằng: Cái gì của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ kô phải bằng tay mà bằng cả trái tim".

  4. #14
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Lý do cho một tình yêu

    Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
    -Tại sao anh yêu em?
    -Sao em lại hỏi như thế, làm sao mà anh tìm được lí do chứ! - chàng trai trả lời
    -Không có lí do gì tức là anh không yêu em
    -Em không thể suy diễn như thế được
    -Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy
    -Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì
    em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.
    Cô gái cảm thấy rất hài lòng.



    Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cô vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng. Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình:
    Chào em yêu !
    Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh ko thể yêu em được nữa
    Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu. Vậy thì anh ko thể yêu em
    Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây ko phải lí do giúp anh có thể yêu em
    Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh ko thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn
    Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh ko nên yêu em nữa. Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em. Em có cần lí do nào nữa không em yêu ? Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa. Còn các bạn có bao giờ hỏi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi ko nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ !

  5. #15
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    ám ảnh Tình Yêu - Nguyễn Trọng Tấn

    Em có linh cảm rằng tình yêu của chúng ta rồi cũng dổ vỡ". Anh trố mắt nhìn tôi: "Dổ vỡ? Tại sao". Tôi quay di cố tránh ánh mắt của anh:"Em cũng không biết nữa, dó là do em có thứ linh cảm quái ác dó?"

    "Có những tình cảm dã dược ràng buộc, cứ ngỡ là sẽ bền vững mãi mãi, nhưng rồi cũng dổ vỡ. Vâng, dổ vỡ tất tần tật. Em và anh chưa có gì dể ràng buộc!" "Tình yêu của chúng ta chẳng lẽ không là một ràng buộc?" "Tình yêu? Ràng buộc? Những gì thuộc về bên trong của con người chưa hẳn sẽ hiện hữu cùng chủ thể của nó, cho nên tình yêu của dôi ta cũng rất mong manh"...

    Anh giận tôi vì cho rằng tôi là người không tôn trọng tình yêu, nỡ dùa cợt tình yêu chân thành mà anh dành cho tôi. Vậy là diều tôi linh cảm càng có thật. Vì anh và tôi chưa thật sự hiểu nhau.

    Sáu tuổi, tôi dã chứng kiến cảnh dổ vỡ của ông bà nội. Tôi dã dọc dược ở dâu dó câu nói:"Dôi khi niềm vui của người này lại là nỗi buồn của người khác". Vâng trong cảnh dổ vỡ của ông bà nội, người chịu thiệt thòi nhất chính là bà nội. Sáu tuổi tôi chưa nhận thức dược dúng sai thế nào, nhưng nỗi dau mất mát tinh thần-ghen thầm- vượt quá giới hạn chịu dựng dã biến bà thành người tiều tụy rồi bệnh thần kinh nên tôi oán ông quá chừng!

    Bây giờ thì tôi không còn giận ông nữa, vì tình yêu là cái gì dó rất ma quái ấy thì không tài nào cưỡng lại nổi. Nên khi hai mươi tuổi tôi dã thông cảm cho sự phản bội của ông hơn.

    Và khi dã hai mươi tuổi, tôi càng thương và thông cảm sự mất mát của bà hơn. Phải chăng dó là sự thiệt thòi của người phụ nữ trong lãnh vực tình yêu?

    Phải chăng họ chỉ là một công cụ của tình yêu, người ta có thể vứt bỏ nó lúc nào nếu người ta chán? Và số phận của người phụ nữ là phải tuân theo như tuân theo một qui luật khắc nghiệt và tàn nhẫn! Ôi! Nội ơi, con yêu bà biết chừng nào, vì con cũng là gái! Nếu lâm vào hoàn cảnh của bà thì tôi có suy nghĩ như tôi bây giờ không?

    Năm tôi lên mười sáu, lại một lần nữa tôi chứng kiến dổ vỡ. Sự dổ vỡ ngay trong mái ấm gia dình tôi. Sự dổ vỡ của ba mẹ-sự dổ vỡ của hai dấng sanh thành mà tôi yêu thương nhất. Sự dổ vỡ tàn nhẫn và khắc nghiệt!

    Lúc dầu, tôi cứ ngỡ rằng nếu sống vắng mặt một trong hai người ấy thì tôi có thể chết di dược. Nhưng không, tôi vẫn sống, có diều lúc ấy tôi khóc nhiều lắm. Tôi nhớ dã dọc dược của anh Thạch Biền:"Trong dời người chỉ thật sự khóc một lần. Những lần trước là người ta tập khóc, những lần sau người ta khóc do thói quen". Tôi không hiểu là mình dã thật sự khóc một lần trong dời người hay là tập khóc, hay là khóc theo thói quen?

    Và cũng từ dó tôi căm thù hạnh phúc, vì mặt trái của hạnh phúc là dau khổ(?). Và tôi không còn tin vào hạnh phúc của vợ chồng nữa; càng không tin sự hạnh phúc quá mơ hồ của tình yêu, khi mà họ chưa có một sự ràng buộc nào dể có thể giữ lấy nhau.

    Mười sáu tuổi tôi chưa biết yêu, nên tôi nguyện với lòng sẽ không bao giờ nhận ba là cha nếu ba không dứt khoát vơ"i người dàn bà xinh dẹp ấy. Ba thở dài buồn bã:"Khi nào con lớn ,con sẽ hiểu! Tình yêu là một phạm trù bí ẩn. Nó tự phát, tự sanh sôi nảy nở trong trái tim. Nếu nó không còn sanh sôi nảy nở nữa thì nó sẽ dừng lại. Và có thể nó sẽ chết dần, chết dần dến cạn kiệt trong trái tim. Khi tình yêu dã hết thì không thể nào gầy dựng lại con ạ!"



    Từ dó, tôi bắt dầu sống trong thế giới dằn dặt nội tâm của mình. Tôi sống như một cái bóng dơn côi trong thế giới nhộn nhịp sôi dộng. Ngoài thời gian dến lớp, tôi giam mình trong ngôi nhà lạnh lẽo-trước kia thì rất ấm cúngđể an ủi và chia sẻ nỗi dau mất mát của mẹ.

    Mười tám tuổi, tôi dỗ vào dại học. Anh học trên tôi hai lớp. Anh thuộc "mô típ" người hoạt bát, sôi nổi và khá diển trai. Dôi mắt anh dã sưởi ấm hồn tôi và ru tôi vào tình yêu dầu dời ngọt ngào mà không tài nào cưỡng lại nổi. Chỉ cần ánh mắt của anh nhìn tôi, tôi như có cảm giác toàn thân mềm nhũn và tan chảy ra dưới ánh mắt sóng sánh ấy. Phải chăng tôi dã rơi vào trận dịa dầy ma quái của những người di trước-bà tôi và mẹ tôi? Dể rồi cuối cùng dau khổ(?)

    Mười chín tuổi. Mẹ tôi tiến thêm bước nữa với người dàn ông khác. Dổ vỡ! Dổ vỡ tất tần tật! Tôi nghĩ rằng sẽ giữ dược mẹ suốt dời bên tôi. Niềm hạnh phúc, an ủi cuối cùng trong dời như một túi thóc trút ngược, dổ sạch sành sanh. Tôi chơi vơi, hụt hẫng giữa dòng nước xoáy.

    Tôi không ngăn cản mẹ bằng nước mắt. Tôi cũng không giành lại mẹ bằng tính ích kỷ con gái. Mẹ dã vuột khỏi tầm tay tôi rồi. Tôi lặng lẽ nuốt nước mắt trôi nghẹn vào trong. Căn nhàtrống vắng lại càng thênh thang, lạnh lẽo hơn khi vắng tiếng nói, tiếng cười của mẹ Tôi lẩn quẩn trong ngôi nhà như một bóng mạ Anh hỏi:"Mẹ dâu vắng?" Tôi dáp"Mẹ về thăm ngoại".

    Khi tôi hai mươi tuổi, tôi vẫn thường dến thăm mẹ và bạ Tôi dã nhận thức dược nhiều hơn lý do của những cuộc dổ vỡ, nên tôi dã hủy bỏ lời nguyền với ba lúc tôi mười sáu tuổi. Không như ba, mỗi lần tôi dến thăm mẹ, mẹ dều cố tình lẩn tránh tôi. Mặc dù tôi biết mẹ rất nhớ và muốn gặp mặt tôi. Mẹ cảm thấy xấu hổ vì không tròn trách nhiệm với tôi chăng? Mẹ dâu biết rằng tôi rất hiểu và thông cảm cho mẹ Tình yêu là một nhu cầu rất lớn về mặt tinh thần dể con người tồn tại mà! Tôi càng quí trọng và yêu mẹ hơn.

    Sau hai ngày giận hờn, anh dến tìm tôi và làm lành với tôi. Chúng tôi huề nhau. Dường như sau những lần giận hờn, tình yêu lại càng khắng khít, sâu dậm hơn.

    Nhưng mãi sau này, trong anh, ấn tượng"sự linh cảm" của tôi luôn làm anh hoài nghi về tôi. Anh cho rằng tôi dã có người trong mộng khác. Anh luôn có cảm giác rằng anh dã bị"cắm sừng" vì tôi dã ngoại tình tư tưởng.

    Tại sao anh không hiểu rằng trong tim tôi chỉ có mỗi một bóng hình của anh? Có phải vì anh quá yêu tôi,càng yêu anh tôi càng ám ảnh mặt trái của hạnh phúc là dau khổ là dổ vỡ.

    Hôm ấy là ngày anh sắp thi tốt nghiệp ra trường. "Nếu anh không dược phân công công tác tại thành phố mà phải về tỉnh (quê anh ở miền Trung) thì anh chẳng biết sống thế nào khi vắng em!?" Tôi biết thế nào rồi cũng sẽ có ngày này. Tôi cố giữ cho mình không biểu lộ chút cảm xúc nào:"Anh cứ xem như chúng ta dã dổ vỡ thì anh sẽ dược bình yên và thanh thản!" Anh trố mắt, tái mặt nhình tôi, chưa bao giờ tôi thấy anh giận dến như vậy. Anh nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm giọng:"Em trả lời dứt khoát cho anh biết, em có yêu anh không? Nếu em bảo rằng em yêu anh và nếu xa anh em rất buồn, rất nhớ thì anh sẽ ở lại thành phố, dù dạp xích lô hay làm bất cứ việc gì".

    Tôi không còn kiểm soát dược mình nữa, nên tôi không rõ mình dã nói gì với anh. Tôi chỉ mang máng nhớ rằng tôi dã lắc dầu vì tôi sợ làm hỏng tương lai của anh; tôi sợ mặt trái của hạnh phúc... Tôi sợ những gì thuộc"bên trong" con người chưa hẳn sẽ hiện hữu cùng chủ thể của nó. Tôi sợ mình cũng sẽ trượt theo vết xe lăn của nội và me...

    Một ngày không gặp anh. Một tuần không gặp anh. Một tháng không gặp anh. Năm ngày nữa thì tròn hai tháng, tôi nhận dược thư anh.

    "... Em là một tiểu vũ trụ bí ẩn! Anh yêu em mà không bao giờ hiểu dược em có yêu anh không? Khi yêu người ta luôn có nhu cầu dòi hỏi dược yêu lại, như thế tình yêu mới dược cân bằng và không vô nghĩa. Sao em nỡ tàn nhẫn và dộc ác xem tình yêu chân thành của anh như một trò dùa?!

    Khi em dọc những dòng này thì anh dã di thật xa rồi. Nơi ấy không có em, nhưng bóng hình em mãi như một ngôi sao lấp lánh- ngôi sao dầy bí ẩn trong lòng anh!"

    Ôi! Miền Trung! Miền Trung ơi! Anh dang ở nơi nào, dang làm gì, có hiểu dược lòng em lúc này không? Có hiểu không? Tôi cố nuốt nhưng giật gì nghèn nghẹn cứ chận ngang ở cổ.

    Cả bức thư anh không ghi dòng dịa chỉ nào cả. Vâng không một dòng dịa chỉ nào cả! Tôi chỉ tìm dược bên ngoài phong thư dấu bưu diện: Dà Nẵng, ngày... tháng... năm...

    Nguyễn Trọng Tấn

    Tiền Giang


    Hết

  6. #16
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    A love story

    Lớp 10
    Khi tôi ngồi ở chỗ đó, trong lớp tiếng Anh của tôi, tôi ngắm nhìn cô gái ngồi phía trước tôi. Nàng là người bạn thân nhất của tôi. Tôi ngắm nhìn mái tóc dài, óng mượt của nàng, và ước rằng nàng là của tôi. Nhưng nàng không nhận ra điều đó, và tôi biết thế. Sau buổi học, nàng bước đến chỗ tôi để mượn tôi phần ghi chép mà nàng đã bỏ lỡ ngày hôm qua. Tôi đưa cho nàng, nàng nói “cảm ơn” và tặng tôi một nụ hôn vào má.
    Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng biết rằng tôi không muốn chỉ làm bạn, tôi yêu nàng nhưng tôi lại quá nhút nhát , và … tôi không biết tại sao.

    Lớp 11
    Chuông điện thoại kêu. Ở đầu dây bên kia là nàng. Nàng đang khóc và kể cho tôi trong tiếng khóc rằng người yêu nàng đã làm tan vỡ trái tim nàng. Nàng đề nghị tôi đến chỗ nàng vì nàng không muốn ở một mình, và tôi đã làm thế. Tôi ngồi bên cạnh nàng, trên chiếc ghế sofa, tôi ngắm nhìn đôi mắt dịu hiền của nàng và ước gì nàng là của tôi. Sau 2 tiếng, một bộ phim Drew Barrymore và 3 túi chip, nàng quyết định đi ngủ. Nàng nhìn tôi, nói “cảm ơn” và tặng tôi một nụ hôn lên má. .
    Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng biết rằng tôi không muốn chỉ làm bạn, tôi yêu nàng nhưng tôi lại quá nhút nhát, và … tôi không biết tại sao.

    Năm học sau
    Trước hôm đi chơi, nàng bước đến chỗ tôi. “Cuộc hẹn của em đã bị hủy bỏ” nàng nói, anh ta (người yêu nàng) không thể đến được, Tôi không có cuộc hẹn nào, và hồi lớp 7, chúng tôi đã có một lời hứa : nếu cả 2 chúng tôi đều không có một cuộc hẹn nào, chúng tôi sẽ đi với nhau như “những người bạn tốt nhất”. Và chúng tôi đã làm thế. Một buổi tối dạo chơi, và khi mà mọi thứ đã kết thúc, tôi đang đứng ở trước bậc thềm nhà nàng ! Tôi ngắm nhìn nụ cười mà nàng dành cho tôi, ngắm nhìn đôi mắt pha lê của nàng đang hướng về tôi. Tôi muốn nàng là của tôi, nhưng nàng không nghĩ rằng tôi muốn thế, và tôi biết điều đó. Rồi nàng nói “Em đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, cảm ơn anh!” và tặng tôi một nụ hôn vào má.
    Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng biết rằng tôi không muốn chỉ làm bạn, tôi yêu nàng nhưng tôi lại quá nhút nhát, và … tôi không biết tại sao.

    Ngày tốt nghiệp
    Ngày ngày trôi qua, rồi một tuần, rồi một tháng. Trước khi tôi kịp nhận ra thì lễ tốt nghiệp đã đến. Tôi nhìn thân hình hoàn hảo của nàng phảng phất như một thiên thần khi nàng bước lên bục nhận bằng diploma. Tôi muốn nàng là của tôi, nhưng nàng đã không nhận ra điều đó, và tôi biết thế. Trước khi mọi người về nhà, nàng bước đến chỗ tôi với áo khóac, mũ và … nàng khóc khi tôi ôm nàng. Nàng ngẩng đầu khỏi bờ vai tôi và nói “anh là người bạn tuyệt vời nhất của em, cảm ơn” nàng tặng tôi một nụ hôn vào má.
    Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng biết rằng tôi không muốn chỉ làm bạn, tôi yêu nàng nhưng tôi lại quá nhút nhát, và … tôi không biết tại sao.

    Một vài năm sau
    Lúc này, tôi đang ngồi ở một hàng ghế trong nhà thờ. Cô gái ấy đang làm lễ cưới. Tôi nhìn nàng nói “I do” và bước vào cuộc đời mới của mình – lấy một người đàn ông khác. Tôi muốn nàng là của tôi, nhưng nàng không nhìn thấy tôi như thế, và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi đi, nàng đến chỗ tôi và nói “anh đã đến !” Nàng nói “cảm ơn” và hôn tôi vào má.
    Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng biết rằng tôi không muốn chỉ làm bạn, tôi yêu nàng nhưng tôi lại quá nhút nhát và … tôi không biết tại sao.

    Lễ tang
    Năm tháng trôi qua, tôi nhìn người ta hạ huyệt cỗ quan tài của cô gái đã là “người bạn tuyệt vời nhất” của tôi. Người ta đọc nhật kí của nàng hồi những năm trung học. Và đây là những gì đọc thấy “Tôi ngắm nhìn chàng và ước gì chàng là của tôi, nhưng chàng đã không nhận ra điều đó, và tôi biết như thế. Tôi muốn nói với chàng, tôi muốn chàng biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn, Tôi yêu chàng nhựng tôi lại quá nhút nhát và tôi không biết tại sao. Tôi ước gì chàng nói với tôi rằng chàng yêu tôi ! Tôi cũng ước rằng mình đã làm được như thế …

    Tôi nghĩ về bản thân tôi … và tôi đã khóc. Tôi yêu em ! Tôi yêu em ! Tôi yêu em !

    (st)

  7. #17
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Tình qua tin nhắn

    Tôi nghĩ hắn là đàn ông. Còn hắn đoán tôi là phụ nữ. Mọi chuyện rất đơn giản, kể từ khi tôi quen hắn. Rất ngẫu nhiên bằng một tin nhắn. Dĩ nhiên là từ phía hắn, vì tôi không thích mấy cái trò nhăng nhít này. Ấy thế mà tôi lại quen hắn, đến nay là 3 tháng. Thế mới lạ! Và càng lạ hơn nữa khi tôi với hắn không hề biết mặt nhau.

    Hắn giới thiệu hắn là nhà báo nửa mùa (đơn giản là viết để kiếm sống, nhưng không được danh chính ngôn thuận cho lắm, vì không có tòa soạn nào nhận hắn). Hắn mới ra trường, làm việc được sáu tháng, gặp ông sếp ngụy quân tử, thế là hắn bỏ việc và trở thành “ký giả tự do”, như tin hắn nhắn. Ừ! Tôi cũng gặp nhiều loại người như hắn. “Thế lấy gì sống?”- tôi hỏi - “Sự cưu mang của bè bạn”. “Đời cũng hay nhỉ?”. Hỏi cũng để mà hỏi, tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Đời vốn phức tạp, cái gì đơn giản được cứ để cho nó đơn giản. Tôi quan niệm thế.

    Tôi không cần biết hắn là ai (có lẽ hắn cũng vậy). Khi buồn, ngày hay đêm, tin nhắn của tôi đều được reply. Khi vui, hắn là người duy nhất nhận tin nhắn của tôi. Những lúc cô đơn, hắn nhắn hắn có thể giúp được tôi. Quả thật, có lần tôi khóc, dường như hắn biết được (tôi đoán thế), nhắn lại rằng: “Phụ nữ khóc ra nước mắt. Đàn ông nhỏ nước mắt gọi là khóc”. Nghe cũng triết lý nhưng khó lọt tai. “Có gì khác đâu?”. “Sao không? Nhìn đời qua khe mắt hẹp như you thì làm sao thấy được độ chênh của nó”. “Thế đã bao giờ “nhỏ nước mắt” chưa người đàn ông?”. Sự im lặng hồi lâu của phương tiện liên lạc hiện đại. “Tôi chỉ trả những gì đã từng được nhận”. “Thế trả hết chưa?”. “Có người không bao giờ muốn trả, có người muốn trả lại không được. Đời mà!”. Hắn kết thúc câu chuyện. Tôi biết thế.

    Một sáng nhận tin nhắn của hắn, có nội dung: Sếp cũ gọi hắn làm việc lại, ký hợp đồng dài hạn và nhiều hứa hẹn. Hắn đếch cần, lấy lại hồ sơ, nguẩy cái mông quần bạc phếch vào cặp kiếng cận đang nhướng lên như mắt ếch của sếp, rồi biến. Thề không bao giờ quay lại nhìn cái thói đạo đức giả của những thằng luôn tỏ ra mình có hành động giống quân tử. Dòng cuối hắn nhắn: “Tưởng tượng thôi. Ngày Cá tháng tư mà!”. Bật cười. Nhưng đâu rồi lại đấy, như bao mẩu tin vặt vãnh tôi đọc hằng ngày. Nhàm chán. Đơn điệu. Không lưu nổi vào bộ nhớ của tôi.

    Ngày vẫn lại là ngày. Hắn nhắn (dường như hắn buồn), hắn đã từng yêu, người ấy đã lấy chồng. “Sao vậy?”. “Không biết. Cô ấy bỏ tôi. Không. Đúng hơn tôi chia tay cô ấy”. Chuyện thường thôi. Tôi gặp đã nhiều ở ngoài đời, trong tiểu thuyết và có thể là chính tôi. “Bận tâm làm quái gì” - tôi reply lại. Hắn không trả lời. Dường như hắn giận. Mặc kệ. Đời này lắm đứa dở hơi. Nghĩ vậy nhưng thấy chạnh lòng.

    Kỳ lạ. Hắn không bao giờ có ý định gặp tôi. Và tôi cũng không có ý nghĩ ấy. Lỡ ra... Rách việc. Có lần hắn giả sử: “Nếu mình gặp nhau thì sao nhỉ?”. “Chẳng sao cả. Tôi chẳng muốn gặp anh”. Hắn nhắn: Hi... Hi.

    Trong những lúc buồn bực, stress, tôi vẫn thường xem hắn như một bao cát. Thình thịch nện vào đó bao bực dọc về công việc, bè bạn, tình cảm... Và tất cả những gì tôi nghĩ hắn có thể hứng chịu, như hắn đã và đang chịu sự bầm dập của thói đời. Hắn vẫn với giọng ôn hòa (có thể đang cố gắng) điềm đạm phản bác lại tôi. Quẩn quanh như đi vào ngõ cụt, tôi buông tay, mệt mỏi vớt vát: “Để rồi xem”. Có lẽ vì câu nói ấy làm cầu nối giữa tôi và hắn, cho đến bây giờ.

    Hắn lại nhắn vào một sáng thứ bảy, khi tôi đang thinh lặng bên ly cà phê không đường như bao ngày cuối tuần: “Có bao giờ you nghĩ sẽ yêu một người nào đó theo đúng nghĩa đàn ông chưa?”. “Không cần biết. Cái gì đi rồi sẽ đến. Và ngược lại”. “Thế là you đã từng yêu”. “Ai mà chẳng từng yêu. Ai chẳng từng đổ vỡ. Hạnh phúc nào cũng bềnh bồng, diệu vợi”. Tôi nghĩ thế. Hắn cười (tôi luôn tin vào những phán đoán của mình): “You có ý nghĩ lạ, không giống ai”. “Tôi sợ giống một ai đó, phiền phức lắm, sống phải cho ra mình”. Hắn nhắn hắn có nhiều việc đáng lo nghĩ. Có thể. “Nhưng nghĩ lắm mệt người” - tôi luôn đơn giản mọi vấn đề, không riêng với trường hợp của hắn. Tôi có một căn nhà để ở, một công việc để làm, không bận bịu với toan tính yêu đương. Thế thì cần gì phải nghĩ. “Biết đâu”-hắn luôn kết thúc mọi tranh cãi như thế. Biết đâu. Tôi mỉm cười lặp lại câu nói của hắn. Nghe cũng triết lý chứ nhỉ?

    Ngày lại ngày. Công việc vẫn cứ là công việc. Không có sự đổi thay. Tôi với hắn vẫn nhắn tin, và theo tôi, ai cũng hiểu rằng không nên phí thời gian để gọi điện làm phiền nhau. Thế đấy. Một quy luật bất thành văn. Nó ngớ ngẩn mà vẫn tuân thủ đúng quy trình của nó. Tôi nghĩ thế. Còn hắn? Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ tới, nhưng rồi cũng bật cười vì mình cũng dở hơi như hắn. Đã quy luật thì bất biến. Có quy luật nào bị phá vỡ không nhỉ? Biết đâu. Tôi mượn lời của hắn kết thúc ý nghĩ ngớ ngẩn của mình.

    Có lần tôi nhắn với giọng buồn bực, khi đứa bạn thân vừa rầu rầu với câu chuyện buồn tôi kể, thoáng chốc đã cười nói như chẳng có việc gì. Tôi ngẫm tưởng, người ta vừa trút khỏi khuôn mặt cái mặt nạ đồng cảm. Và biết đâu sau cái mặt nạ đồng cảm đó...? Tôi dằn dỗi kết luận: “Mỗi người đều có những mặt nạ khác nhau. Tôi và anh cũng vậy”. Hắn không phủ nhận: “Chính đời sống làm nên những mặt nạ ấy. Con người chỉ mượn mặt nạ đa sắc thái để duy trì sự tồn tại dễ thở hơn một chút”. “Tất cả đều giả dối”- đó là chủ kiến của tôi. “Không hẳn vậy! Tính tiêu cực hay tích cực tùy thuộc nhiều góc nhìn: người đeo mặt nạ, người nhận mặt nạ, hoàn cảnh đeo-nhận v.v...”. Tôi không trả lời. Hắn lại nhắn: “ Sống ở đời cần loại suy nhiều. Đừng áp đặt những ý kiến, nghĩ suy của mình lên người khác. Khổ cho người, đau cho mình”.

    * * *

    Bẵng thời gian, tôi không nhận được tin nhắn của hắn-như một người ghiền cà phê thiếu đi dư vị đăng đắng hằng ngày. Người với người rồi cũng có lúc như dấu chấm than vô nghĩa. Tôi nghĩ thế. Đời sống vốn bắt đầu từ sự ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên đến. Ngẫu nhiên đi. Thế thôi. Nghĩ là vậy nhưng có một khoảng trống nào đó dìu dịu trong tôi. Rất nhẹ... Rất nhẹ...

    Một sáng như buổi sáng nhận được tin nhắn đầu tiên của hắn, chiếc điện thoại báo hiệu có kẻ quấy rối giấc ngủ cuối tuần. Bực dọc. Cầm điện thoại mở hộp thư đến: “Một ngày mới bắt đầu từ cái giường của mình. Chúc cuối tuần zui zẻ”. Bật cười. Vội reply. Vẫn vậy, tin nhắn của hắn vẫn sặc mùi triết lý, nhưng có vị ngô nghê. Tôi vẫn gọi đó là thứ triết lý rởm đời, triết lý của những kẻ nhìn đời bằng cách ngược xuôi giữa dòng đời hối hả, bên cạnh những bon chen, chụp giựt danh vọng, tiền tài, địa vị... mà vẫn giữ cái nhìn rất rởm. Rởm đến cho người đời chột dạ dừng lại nhìn. Nhìn người. Nhìn mình. Rồi cúi đầu bước.

    Cứ thế, tôi với hắn vẫn duy trì cái quy luật như đã từng thiết lập nhưng không từng có ý định phá vỡ. Cho đến...

    Một sáng như thường ngày, tin nhắn lại đến với tín hiệu thông thường: “Hôm nay 49 ngày anh Hai mất. Chị đến nhé. Có lẽ anh mong chị lắm!”.

    Ngẫu nhiên. Nhưng không đơn giản.

    Chưa một lần tôi nghe giọng nói của anh.

    Không hiểu sao tôi òa khóc!

    Truyện ngắn của Trung Cường

  8. #18
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Câu chuyện về một motivator!

    Hình như sinh viên năm ba nào khối ngành kinh tế bây giờ cũng được học qua môn Quản trị nguồn nhân lực hay môn Hành vi tổ chức rất thú vị. Và ai đã được học một trong hai môn này chắc đã làm quen với khái niệm "motivate someone" nói nôm na là động viên ai đó. Các sếp ngày nay thường cố gắng trở thành một "motivator" giỏi một khi họ đã thấm nhuần quan điểm "Nhân viên là tài sản của doanh nghiệp chứ không phải là chi phí". Tất nhiên, một đội ngũ nhân viên nhiệt tình, năng động, làm việc hết mình là điều mơ ước của nhiều vị Giám đốc thời bây giờ. Và vì vậy, các vị Giám đốc thường phải tìm nhiều phương pháp để có thể động viên nhân viên mình làm việc,...

    Tuy nhiên, đối với tôi, nguồn động viên tích cực nhất không phải từ ông sếp nhân sự rất tài ba và khéo léo ở công ty mà bởi vì một nhân vật mà đến bây giờ tôi cũng chưa đủ can đảm để nói chuyện với em, người đã khơi cho tôi nguồn cảm hứng để làm việc, người đã cho tôi biết thế nào là tình yêu thực sự, người đã đem đến cho trái tim khô cằn những con số của tôi những giai điệu du dương và hơn hết, người làm cho tôi cảm thấy cuộc sống vẫn rất đẹp sao!

    Tôi sẽ gọi em là "my motivator"(MM) bởi lẽ em biết cách làm cho tôi hứng thú làm việc và chào đón một ngày mới, điều mà ông sếp tài ba của tôi, dù đã cố gắng hết sức với những chế độ lương thưởng thỏa đáng cùng với những chuyến nghỉ mát hấp dẫn cho nhân viên, đã không thể làm được. Em, chỉ với vài câu nói, những nụ cười chân thành, và những lời chúc ý nghĩa đã giúp tôi tin rằng cuộc sống vẫn thật đáng để yêu vì trong tim bạn vẫn còn đó một ngọn lửa!

    Đã lâu rồi từ khi tôi mới là sinh viên năm hai ngành Kế toán trường ĐHKT cho đến nay, đã đi làm ổn định, tôi vẫn không thể bỏ qua chương trình của em. Tôi đã từng nghe em nói rằng trong vô vàn những thứ tương tự như tình yêu có một cái người ta gọi là "lòng ngưỡng mộ". Khi bạn ngưỡng mộ một ai đó quá mức tưởng tượng, bạn hay dễ dàng lầm tưởng là bạn yêu người đó. Tôi là như vậy chăng khi mà đã có lúc, tôi tin rằng tôi yêu em say đắm! Nhưng tôi không thể đến gần em, tôi tự trách mình sao quá nhát gan, chỉ dám đứng từ xa hay ngồi dưới hàng ghế khán giả mà ngắm và thưởng thức giọng nói không phải là ngọt ngào nhưng thực sự rất quyết đoán, cá tính nhưng lại tha thiết chân thành của em!

    Có những chiều chủ nhật, tôi không thể đến NVH để dự chương trình của em bởi công việc quá bề bộn, nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến nụ cười duyên dáng và tính hài hước khó quên thực sự rất đáng yêu của em. Hình như tôi chưa kể tại sao tôi lại trở nên "nghiện" chương trình của em, và vì sao tôi lại xem em là một "motivator" giỏi hơn cả ông sếp tốt nghiệp MBA ở Singapore ngành Quản trị nguồn nhân lực:-O

    Em bắt đầu chương trình bằng những câu chào hỏi thú vị, em luôn nói rằng "Tôi không hỏi các bạn "How are you?" chỉ để nhận được câu trả lời "I'm fine, thank you, And you" và đúng như bài các bạn đã học, tôi sẽ trả lời "I'm fine" cho dù lúc đó, cả tôi và bạn đề đã rất mệt mỏi. Vì vậy, khi tôi hỏi "How are you" hãy nói thật cảm xúc, suy nghĩ và cảm giác của mình lúc đó, và chúng ta sẽ cùng chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn rất đời thường đó với nhau trong căn phòng không đầy 80 người này" Rồi em còn yêu cầu mọi người hãy gọi nhau bằng tên, em muốn mọi người thân mật và có thể kết bạn với nhau. Em luôn giới thiệu những bài hát mang tính lạc quan yêu đới, em nói cho tôi (chúng tôi) nghe ý nghĩa của những bài hát này và luôn động viên chúng tôi hãy giải quyết những vấn đề của riêng mình một cách lạc quan và tư tin nhất. Em luôn cố gắng truyền cho tôi cảm giác tự tin vào bản thân và một niềm tin vào cuộc sống, nơi vẫn còn những tình yêu thực sự chờ đợi bạn bên cạnh những bon chen đời thường mà bạn phải trải qua.

    Một chiều chủ nhật, tôi được em giới thiệu cho nghe bài "Good morning sunshine" của Aqua, đúng ngay lúc tôi cảm thấy mình đang trên bờ vực thẳm và bị căn bệnh stress trầm kha tra tấn. Tôi lúc đó không như bây gờ, mất niềm tin, sợ hãi, không có động lực để làm việc, bạn bè và gia đình quá thờ ơ. Tôi như kẻ mê tìm thấy được lối về. Em nói rằng, "Không phải ai cũng tìm thấy được ánh nắng cho riêng mình. Vì có một lúc nào đó khi bạn ngủ say, những tia nắng đang ở ngay ngoài cửa sổ chờ bạn mãi vẫn không được, chúng sẽ bỏ đi vì chúng cần phải chiếu sáng cho những người khác nữa. Vì vậy, hãy tỉnh dậy đúng lúc, hãy đón chào những tia sáng của riêng mình, đừng bỏ lỡ chúng để khi những tia sáng này đã đi qua rồi, bạn thức dậy trong tâm trạng hụt hẫng và phải chờ thêm một ngày dài đằng đẵng để có thể đón chào chúng. Đừng để những con ác mộng hay những ảo giác làm mình chìm đắm trong giấc ngủ, hãy tỉnh dậy đúng lúc và đón ánh nắng cho mình." Đã lâu rồi, tôi giật mình tự nhủ, chưa có ai nói với tôi những điều có ý nghĩa như vậy,. Đã lâu rồi, xung quanh tôi chỉ toàn là những con số và những bản nghị định, thông tư khô quắt. Đã lâu rồi, sếp tôi chưa hỏi đến những nỗi ám ảnh về căn bệnh stress của tôi. Đã lâu rồi, gia đình tôi chưa ai khuyên tôi những điều có ý nghĩa như vậy. Và hơn hết, hình như từ lâu lắm rồi, tôi chưa yêu ai!

    Tôi muốn nán lại đến cuối giờ để có thể trò chuyện với em, nhưng ôi thôi, con thỏ trong tôi đã thắng mất con hổ mạnh mẽ của người đàn ông. Tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn em cười và bắt tay những người bạn khác rất cởi mở và hòa đồng.

    Tôi biết nhiều về em lắm. Tôi đã vui như trúng số khi nhỏ bạn thời cấp ba cho tôi email của em, tôi add em vào Yahoo Messenger với hy vọng em sẽ gửi tin nhắn hỏi người nào đã add em và tôi sẽ có dịp khoe cho em biết tôi đã ngưỡng mộ và đã biết về em, về những thành tích rực rỡ của em (Từ lâu, tôi đã từ bỏ thói quen sưu tầm tiền cổ, và thay vào đó là sưu tầm thông tin về em )Nhưng tôi chỉ nhận được sự đồng ý của em cho phép tôi add, cũng không thấy em add tôi vào. Tôi cảm thấy thất vọng, nhưng cũng mừng thầm vì dù sao, tôi cũng đã tiến xa hơn một bước, con thỏ của tôi sắp bị con hổ ăn thịt rồi, chỉ còn đợi thời cơ mà thôi

    Tôi giật mình khi thấy dòng chữ Status Message cạnh nick của em trên Yahoo Messenger "Tôi không thể vượt qua stress nữa rồi". Tôi cảm thấy nóng ran người, chẳng lẽ một người trông tự tin, giỏi giang, năng động và hơn hết, một người luôn mong muốn mọi người xung quanh mình hãy cố vượt qua stress, hãy xem cuộc đời như một vườn hoa và bạn là người trồng hoa, một người luôn có vẻ lạc quan yêu đời như em lại có lúc trở nên bi quan đến mức để hiện cả dòng chữ status như vậy. tôi cảm thấy đau khổ và chợt nhớ ra lời em đã nói" Nếu bạn thấy một ai đó, đau kổ và bạn muốn giúp đó người đó vượt qua được nỗi đau của họ, thì bạn quả thực là một người bạn tốt, nhưng nếu bạn cảm thấy tim mình đau nhói khi bạn thấy người ta đau khổ, thì bạn không còn là người bạn tốt nữa, bạn đã yêu người ta mất rồi"

    Tôi thề tôi sẽ đem em ra khỏi giấc ngủ say như là em đã đem tôi ra khỏi cơn ác mộng của mình. Tôi thề là con hổ trong tôi sẽ chiến thắng con thỏ nhát gan, tôi thè tôi sẽ nhắn ngay một tin nhắm đến em và trò chuyện với em như em đã từng dịu dàng nói với mọi người, và với tôi. Tôi muốn được ở cạnh bên em những lúc như vầy đây và sẽ là tia nắng ấm áp nhất không rời bỏ sang một nơi khác và sẽ mãi đứng ở nhà em thôi dù em đang ngủ say như thế nào đi nữa...

  9. #19
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    14
    Có Phải Tình Yêu

    Tim của bạn đập nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, và giọng nói
    của bạn phải chạy theo để bắt kịp với lòng ngực của bạn?
    -> đấy không phải là yêu, đấy là thích.

    Có phải bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ ?
    -> đấy không phải là yêu, đó là sự thèm muốn ...

    Có phải là bạn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người?
    -> đó không phải là yêu, đó là may mắn.

    Bạn muốn họ tại vì bạn biết họ ở đó?
    -> đó không phải là yêu, đó là sự cô độc.

    Có phải bạn ở đó vì đó là điều mọi người muốn?
    -> đó không phải là yêu, đó là lòng trung thành.

    Có phải bạn ở lại vì sự thú nhận tình cảm của họ, bạn không muốn làm họ đau lòng???
    -> đó không phải là yêu, đó là lòng thương hại.

    Có phải bạn ở đó vì họ hôn bạn hay nắm tay của bạn?
    -> đó không phải là yêu, đó đang trở nên không tin tưởng.

    Có phải bạn thuộc về họ vì vẻ bề ngoài của họ làm cho nhịp tim của bạn
    đập nhanh hơn một nhịp?
    -> đó không phải là yêu, đó là sự mê muội.

    Có phải bạn tha thứ những lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ?
    -> đó không phải là yêu, đó là tình bạn.

    Bạn nói với họ mỗi ngày họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
    -> đó không phải là yêu, đó là nói dối.

    Có phải bạn bằng lòng đưa cho họ tất cả những thứ bạn yêu thích vì lợi ích của họ?
    -> không phải là yêu, đó là lòng thảo.

    Có phải tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Có phải bạn thu hút những người khác, nhưng bạn ở lại với họ một cách trung thành mà không chút hối hận?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Có phải bạn chấp nhận những lỗi lầm của họ, vì đó là một phần tính cách của họ?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Có phải bạn khóc vì những nỗi đau của họ, thậm chí là họ luôn cứng cỏi?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Có phải ánh mắt của họ nhìn thấu con tim thật sự và chạm vào tâm hồn của bạn một cách sâu sắc đau lòng?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Nhưng có phải bạn ở lại vì sự mù quáng, một sự trộn lẫn giữa cái đau và sự phấn chấn, vui mừng một cách không thể hiểu nổi kéo bạn lại gần và giữ bạn?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Bạn sẽ đưa cho họ trái tim, cuộc sống và sự chết của bạn chứ?
    -> vậy thì đó là tình yêu.
    chúc mọi ngừ zui zẻ

  10. #20
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    31
    Tình yêu giản đơn

    Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.


    Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý.

    Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "hẹn gặp lại" thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

    Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

    Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, lòng thấy bùi ngùi. Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy.

    Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "tạm biệt"

    Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.

    Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai "Sao em không cúp máy?"

    Tiếng của cô gái như khản lại : "Tại sao lại muốn em cúp máy trước?"

    "quen rồi", chàng trai bình tĩnh nói

    "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm. Những người cúp máy sau thường cảm thấy nuối tiếc như vừa để tuột mất một điều gì."

    Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

 

 
Trang 2 của 122 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •