Chủ đề: Câu chuyện tình yêu
-
07-11-2006, 04:47 PM #1Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Câu chuyện tình yêu
Cô gái bán đĩa
Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.
Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi. Cô gái ngẩng lên hỏi:
- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
- Ơ.. Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...
Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong. Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia. Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.
Vài ngày sau...
‘Reeeeng !...'
Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:
- Alô?
Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.
- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.
Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra. Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm - Jacelyn.'
Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi :' Chào anh, anh khỏe không ? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'
Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...
Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.View more random threads:
- Mỗi ngày một câu chuyện
- Tại sao khi yêu nhau phải nhắn tin?*
- Bố người yêu cấm không cho lấy...........
- Tạm biệt anh - miền kí ức của em...
- Danh ngôn tình yêu
- Khi đại nạn đến .....
- Nhớ trà quán Hà nội, nhớ em...
- Sai lầm của phái mạnh lúc mới yêu
- Có khi nào rời xa....!!!
- iu nhiều khổ nhiều chi bằng ko iu
-
07-11-2006, 04:56 PM #2Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 4
Cô Gái Có Một Bông Hồng
John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng. 13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh thế giới lần II. Trong vòng một năm và một tháng sau đó, hai người dần d ần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì. Cuối cùng đến ngày anh từ châu âu trở về, họ hẹn sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 19g. Cô gái viết: "Anh sẽ nhận ra em là người có một bông hồng trên ve áo". Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái trông như mùa xuân đang tới. Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: "Đi cùng em chứ, chàng thủy thủ?". Khi ấy hầu như không tự chủ được tôi bước thêm một bước nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục tôi. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nửa. Tay tôi nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra tôi.
Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói tôi cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất vọng: "Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?". Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: "Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đóa hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó !".
(St)
-
07-11-2006, 05:13 PM #3Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Chuyện tình yêu và lý trí
Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.
Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".
Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"
Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.
Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải…
Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.
Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…
Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.
Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".
Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.
Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.
(St)
-
07-11-2006, 05:44 PM #4Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Mối Tình Đầu - Sao Chổi
Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ .Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm , có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắm nhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi ,anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế.Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu , tình yêu đơn phương .Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ...trước lúc tôi định nói thì anh , người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước , tay trong tay với một cô gái khác . Đứng trước mặt tôi , anh lại vờ như không biết , như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia , anh ung dung nói
_ Này Nhóc , giới thiệu với em đây là bạn gái của anh . Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau , nó đau nhói một cách lạ lùng , tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế
_ Chào em , em là em gái của anh Nhân à ?
Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi
_ Em không sao chứ Nhóc ?
Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy , chạy với những giọt nước mắt trên mặt , tôi chạy như để trốn tránh tất cả , trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .
Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh , nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy . Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh . Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi , điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra . Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp , tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa ? nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh . Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe , những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh , tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu , bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh , anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không , hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười , vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh . Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về , dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó , vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai . Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh , không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi . Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì ? quên anh ? tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu , còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư ? để làm gì cơ chứ , khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi .Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc , việc mà tôi nên làm , đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh , tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .
Tôi lại đi lang thang trên con đường , con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh , tôi định chạy thật nhanh đến bên anh . Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình , anh đang đi cùng cô gái hôm nọ . Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy , tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này . Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy , chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần , nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi chợt
_ A ! Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường
Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh , người cứu tôi là anh . Tôi chạy đến thật nhanh bên anh , người anh toàn máu là máu
_ Anh Nhân , anh có sao không ? sao anh lại làm vậy ? Tôi nói trong nghẹn
ngào
_ Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi , Nhóc à lần sau đừng thế nữa nhé .
Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi .
Ngồi bên ngoài phòng cấp cú mà đôi tay của tôi lạnh ngắt , tôi sợ , sợ lắm , sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi . Không ! tôi không thể mất anh được , tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy , sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó .
_ bác sĩ , anh ấy thế nào rồi ạ ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ
_ Cô là người nhà của anh ta à
_ Dạ , cháu là em gái của anh ấy , anh ấy như thế nào rồi bác sĩ
_Xin chia buồn cùgn cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được
Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông , sao lại như thế , sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau ,nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần ,tôi lặng người với những giọt nước mắt ………..
3 tháng sau ngày anh mất , tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
_ Xin lỗi , em có phải là ......
_ Là chị ? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy , người yêu của anh
_ chúng ta vào đâu nói chuyện được không chị có cái này muốn đưa cho em
Tôi khe khẽ gật đầu , khi đã tìm được chỗ ngồi , chúng tôi bắt đầu câu chuyện chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi
_ đây là gì ?
_ Nhật ký của Nhân
_ Sao nó lại ở chỗ chị ?
_ À , là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em
Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
_ Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi
_ Có gì quan trọng nữa hả chị , dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa
_ tùy em vậy , giờ chị phải đi chọn áo cưới đây
_ Chọn áo cưới ? Tôi khẽ chau mày
_ Sao chị lại có thể làm như thế anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
_ Em nói thế là sao ? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà
_ Là bạn ? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy
_ Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa , thôi chị trễ rồi chị phải đi , chào em
Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu , sao lại như thế , sao anh lại làm thế . Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh . Tôi giở từng trang ra
Ngày......tháng......năm............
Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình , điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi . Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc . ..................
Rồi một trang khác
Ngày......tháng......năm............
Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất , tôi đã lầm , một sự hiểu lầm tai hại bởi em , người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi .Em đã có người yêu , một chàng trai tốt , tôi đoán vậy . Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em ,những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa , thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi . Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em , tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình . Nhóc ơi ! khi nào thì em mới hiểu cho anh đây.........................
Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi , vì sao ? vì sao cơ chứ ? vì sao anh không nói với tôi sớm hơn , vì sao ? vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao ? cứ bao quanh lấy tôi . Đêm ấy tôi đã khóc , khóc rất nhiều .........chợt tôi giật mình khi nhận rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh , người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại . Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu , còn tôi , tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào ? nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó . Tôi phải trách ai đây ? trách anh không nói sớm hơn ? trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó ? hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi ?
Đêm đó tôi đã mơ thấy anh , anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh . Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra , tôi nhớ anh , nhớ thật nhiều ...... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu , là một kỉ niệm đẹp trong tôi.........
(St)
-
07-11-2006, 05:49 PM #5Silver member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 440
Vẫn Còn Để Nhớ
Mùa hè. Nắng như chảy ra trên những con đường nhựa, những tàng cây khô héo rũ xà trên những chiếc xe phóng ào ạt qua nhau, không kịp cả nhìn nhau . Tôi ngồi nơi bàn làm việc hướng ra đường, thấy cả những khoảng không trước mặt vàng chóe một màu nắng. Hè đều đặn mỗi năm lại quay về. Nhưng có biết bao điều theo ngày tháng đã vĩnh viễn ra đi . Thoáng một bóng áo đen trên chiếc xe màu nho lướt qua, trong nắng lấp lóa giống hệt Khương. Trưa thật vắng và tôi lại bắt đầu ngồi nhớ.
Ngày trước, một ngày trong những ngày bên nhau . Những ngày tôi và Khương còn học chung trường đại học tại chức trên lộ Hai Mươi . Mùa hè cũng nắng chói chang như bây giờ. Lớp Quản Trị của Khương nghỉ hè sớm hơn lớp Anh văn của tôi, nên sáng sáng tôi không còn phải ghé rủ Khương cùng đi học. Chị ghi phiếu ở bãi giữ xe phẩy tay cho tôi vô rồi cười nói: "Thôi quen mà. Không có cậu, tôi sợ cô sẽ làm mất phiếu xe thì khổ.". Tôi cười theo, nghe nao nao nhớ Khương. Vào lớp, hễ đọc sai một từ tiếng Anh thì mấy chị ngồi kế lại bấm tôi: "Quản trị nghỉ hè sớm chi cho Anh văn khổ vậy không biết. Phải kiện Ban giám hiệu mới được.".
Rồi một buổi trưa tan học (Hôm đó môn Listening mà tôi chỉ toàn ngồi nhớ), tôi thấy anh lên trường đón, mồ hôi đầy mặt và đầy cả áo . Cả lớp tôi ai cũng tủm tỉm cười . Trên đường về, tôi thấy tay Khương đầy vết xước. Tôi hốt hoảng hỏi . Khương kéo ống quần Jean: những vết máu còn nguyên. Tôi hỏi giọng ngấn nước: "Sao vậy anh?" - "Anh qua đường gấp quá đụng phải chiếc xe lôi ngược chiều". Tôi dằn dỗi: "Thụy dặn chạy chậm mà không nhớ. Ra đường phóng xe vậy hoài .". Khương nhìn tôi: - "Anh sợ lên trễ Thụy đã về rồi". Tôi nhấm nhẳn: "Bị vậy không về nhà còn ráng lên đón Thụy làm chi". Khương cười nói vì nhớ tôi . Tôi lặng im, nghe hạnh phúc nhảy nhót trong tim, nghe nắng hạ nồng nàn trên má.
Chiều đó tôi ghé tiệm thuốc tây, ấp úng hỏi mua thuốc bị đụng xe . Ở đó ai cũng cười hỏi tôi mua cho ai, vết thương ở đâu, nặng hay nhẹ, bao nhiêu tuổi uống. Tôi thì thật thà nói mua cho con trai uống, bị chảy máu ở chân. Tôi còn hỏi mua thuốc nào uống để đừng đau . Chú bán thuốc chọc tôi: mua cho người yêu phải không? Vậy mà tôi dám gật đầu . Rồi tối đó tôi đem thuốc lên khu tập thể nhà anh ở, đưa thuốc và dặn dò anh uống. Anh hỏi có cho anh uống thuốc mê không, tôi lại ngúng nguẩy dỗi hờn cho anh năn nỉ. Chúng tôi ngồi bên nhau trên ban công, nhìn ra phía bờ sông bến Ninh Kiều về đêm nhấp nháy ánh đèn, gió dưới sông thổi lên mát rượi . Tôi để yên bàn tay bé nhỏ của mình trong tay anh nồng ấm, thấy mùa hè của tôi sao ngọt ngào, hạnh phúc.
Rồi những buổi tối tháng năm nóng muốn điên người . Anh chở tôi chạy lang thang hóng gió trên những con đường lao xao hàng phượng vĩ. Và đi coi phim. Anh mua cho tôi bao nhiêu là kẹo . Tôi chu môi: Bộ Thụy là em bé hả ? Anh cười nháy mắt: "Với anh thì lúc nào cũng là bé cưng". Rạp hát ngày xưa chật chội, lèo tèo vài cây quạt. Tôi nhõng nhẽo than nóng. Anh lấy tập quạt cho tôi suốt buổi . Anh vừa quạt vừa khe khẽ hát bên tai tôi ... "Vai anh em hãy tựa đầu . cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi .". Giọng Khương ấm áp, nồng nàn. Tôi nhắm mắt, tựa đầu bên vai anh, chợt tin tưởng hạnh phúc này là thật sự, là vĩnh cửu .
Còn biết bao ngày tháng biết bao kỷ niệm vẫn còn đầy và vẫn còn sóng sánh mới nguyên men hạnh phúc. Nên mãi cho đến giờ tôi vẫn tự hỏi: Sao ngày đó chúng tôi yêu nhau đến vậy mà rốt cuộc rồi cũng chia tay . Với tôi thì chẳng có lý do nào đáng cho việc hai người yêu nhau chia tay nhau ngoài hai chữ: Còn yêu hay không. Tôi còn nhớ gương mặt Khương lúc đó, cũng vật vã, cũng tan nát. Nhưng chính Khương là kẻ quay lưng thì tôi nghĩ anh còn vật vã, còn tan nát để làm gì. Chỉ có hai điều là còn yêu hay không. Ngoài ra không có lý do nào khác. Nên ngày đó tôi không muốn nghe bất cứ lời biện minh nào của anh. Tôi điên cuồng đem hết tranh ảnh thư từ trả lại cho anh rồi sống những ngày tháng vật vờ đau khổ, không phải là tôi nữa . Giờ nghĩ lại tôi còn cảm thấy ngạc nhiên: Không biết sao tôi đã đủ sức vượt qua khỏi những ngày tháng chông chênh đó. Tôi và anh bây giờ vẫn ở cùng một thành phố nhỏ như bàn tay . Chỉ cần đi qua hai con phố ngắn, chưa đầy mười phút đã đến nhà nhau nhưng tưởng như xa ngút ngát đến nghìn trùng. Thỉnh thoảng trên đường phố những chiều tan sở, tôi gặp Khương chạy xe ngược chiều . Vẫn dáng dấp, vẫn mái tóc đó ngày xưa với những yêu thương, giờ nhạt nhòa xa lạ . Cái kính đen làm tôi không thấy được ánh mắt anh, dầu biết không còn ánh nhìn nồng nàn như thuở trước, nhưng khi trông thấy anh có vẻ gầy ốm, hốc hác hơn xưa tôi lại thấy nao lòng muốn khóc. Tôi không còn thấy giận anh. Không biết tôi có còn yêu anh không, nhưng kỷ niệm ngày xưa của mối tình đầu vẫn còn nguyên vẹn đủ đầy trong ký ức. Những ngày hạ ngày đông. Những ngày mưa ngày nắng, những ngày tháng với tôi là hạnh phúc. Và trong những ngày dài sắp tới, tôi biết mình vẫn sẽ mang theo . Với anh, tôi cũng mong như vậy, vì:
"Kỷ niệm là những gì không trọn vẹn
Ta mang theo nhiều yêu mến trong đời
Trong mọi nỗi buồn vui cuộc sống
Sẽ ấm lòng khi nhớ lại, người ơi!"
Hồng Ngọc
(Cần Thơ)
-
07-11-2006, 05:51 PM #6Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 2
Biết Nhớ, Biết Quên
Tôi quen anh khi tôi bắt đầu đặt chân vào cấp ba . Là con một, tôi thường mong mỏi có một người anh hoặc chị gì đó. Thế là, tôi nhận anh làm anh kết nghĩa . Có thể nói anh rất hợp với vai trò ấy . Anh lo lắng, khuyên nhủ tôi nhiều điều bổ ích.
Tôi còn nhớ có lần tôi hỏi anh: "Có ai tặng hoa hồng mà không kèm theo ý nghĩa không, anh Hai ?" - Lần đó, anh không trả lời tôi ngay mà hỏi ngược lại: "Có ai vừa tặng em hoa hồng, hở út?". Tôi gật đầu: "Một người "bạn trai" của một chị bạn". "Tốt hơn hết em đừng nên giao thiệp với họ nữa mà sứt mẻ tình cảm. Anh chàng ấy thuộc dạng người "đứng núi này trông núi nọ", không tốt đâu . Dù sao thì em còn nhỏ, ráng lo học nghe út!". Tôi tin anh thật nhiều . Tôi thường kể hết cho anh nghe những buồn, vui, giận dỗi của mình.
Thỉnh thoảng, có lá thư ai đó nhét trong hộc bàn tôi cũng đưa anh xem. Tôi vô tư và cũng không kém phần bướng - tôi có thể cãi bướng với anh hàng giờ. Và cuối cùng bao giờ anh cũng nhường tôi với câu nói: "Người ta cãi nhau là để tìm ra tiếng nói chung chứ không phải hơn, thua nhau". Tôi vẫn còn cố chấp đến độ "Em nghĩ tiếng nói chung ấy là: Anh phải nhường em". Anh cốc đầu tôi, tôi dẩu môi giận dỗi .
Có lẽ, tình cảm của tôi và anh sẽ tốt đẹp biết mấy nếu đừng có cái ngày anh đường đột... tỏ tình với tôi! Lần đó, tôi hụt hẫng nhiều về anh. Tại sao, anh không cứ giả vờ làm anh của tôi thì có hay hơn không? Tôi lánh mặt anh hàng tháng trời .
Cuối cùng, anh đến cổng trường tìm tôi - ngỏ lời "xin lỗi" và xin được làm anh Hai như xưa - Tôi hỏi: "Thế tình cảm đó thật hay giả" - "Anh không hề nói dối nhỏ bao giờ. Nhưng nhỏ không chấp nhận, biết làm sao hơn. Thế gian này khối người yêu một mình, thêm anh nữa có sao .". "Thế thì liệu tình cảm anh em mình có còn như xưa ?". Anh cúi đầu im lặng. Tôi biết "người ta không thể giả vờ khi người ta có một trái tim biết nói".
Thời gian thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt... Tôi ra trường. Nhà tôi có một mình tôi, mẹ không muốn cho tôi đi học xa .
Tôi buồn thật nhiều và bi quan hơn lúc nào hết. Và chính anh lại là người an ủi, mang đến niềm tin cho tôi, vào những lúc ấy . Trái tim chẳng là gỗ đá, tôi biết nghĩ về anh nhiều hơn lúc nào chẳng hay ...
Và cho đến khi những gì muốn giấu, anh đã không giấu được tôi . Tôi mất anh hay đúng hơn là tôi đành phụ anh. Biết làm sao khi trong tình cảm tôi là kẻ ích kỷ - tôi không muốn có người phụ nữ nào bước vào cuộc đời anh trước tôi . Và tôi cũng không muốn anh san sẻ tình cảm cho ai . Điều tôi biết quá muộn màng so với năm năm trời tôi quen anh. Giá như, tôi đừng quá tin anh... Giá như ...! Có phải qua mỗi bi kịch người ta thường: giá như ...
Tôi cố tạo vẻ bình thản để nói lời chia tay . Anh gục đầu . Có hay, tôi cũng quằn quại trong thương nhớ ngổn ngang...
Thời gian lại thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt...! Có lẽ, anh đã quên tôi ?! "Ai biết yêu rồi cũng một thời biết nhớ và biết quên!".
Xuân Mai
(Đà Lạt)
-
07-11-2006, 05:53 PM #7Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Nụ Hồng Lẩn Khuất
Tôi mở toang cánh cửa cũ. Một vòm trời xanh biếc màu lá hiện ra . Kỷ niệm cũ cứ tràn về làm trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại .
Ngày ấy, cách đây bốn năm tròn. Tôi quen anh. Chúng tôi đã sống và có bao kỷ niệm. Anh chan hòa, dễ tha thứ. Anh nuông chiều tôi theo cách của riêng anh. Vòm trời xanh biếc màu xanh lá này đã chứng kiến cảnh chúng tôi chơi đùa bên nhau . Và hơn nữa nó còn chứng kiến cả cái tính gàn bướng của tôi dành cho anh.
Thế rồi, anh đi xa . Anh mang đầy ắp hình ảnh tôi trong trái tim về Hà Nội . Anh viết thư cho tôi thường xuyên. Những lời lẽ của anh đủ để tôi vẫn là tôi . Một cá tính mạnh mẽ nhưng không ít phần lãng mạn. Anh là thế. Anh đáng yêu biết nhường nào . Tôi bướng bỉnh gàn dở. Tôi giữ khư khư ý tưởng điên khùng của tôi . Anh chỉ là bạn. Một người bạn tốt của tôi mà thôi .
Đã bốn năm trôi qua . Tôi quên anh. Tôi cố đeo đuổi một bóng hình. Xa lạ và khác anh hoàn toàn. Tôi nông nổi . Tôi cố lao mình vào một mối tình vô vọng. Tôi cứ ngỡ tôi yêu người ấy . Tôi đã tưởng người ấy trọn vẹn trong trái tim tôi . Tôi khổ sở, tôi đau đớn vật vã. Và rồi tôi nhận ra rằng: Người ấy chẳng là gì đối với tôi cả.
Vâng! Tôi đã hiểu, tôi đã mất anh. Nụ hồng tôi trao anh lẫn khuất trong tôi bấy lâu nay mà tôi không hay biết. Để rồi tôi đánh mất tình yêu của anh, của tôi .
Hà Nội đã gần sang tháng chín. Anh đang làm gì? Anh có nhớ đến nhỏ Mai dù chỉ là thoáng qua ? Giờ đây, em đã là cô sinh viên Văn Khoa đại học Đà Lạt. Ở nơi cao nguyên ngút ngàn màu xanh ấy, em luôn nhớ đến khoảng trời xanh nhỏ bé của chúng mình. Em không cầu xin anh tha thứ. Em cũng chẳng cần van nài để trở thành bạn của anh. Mọi cái đã qua đi . Thời gian thì ngàn đời không trở lại .
Em càng không phải là em của ngày ấy . Dù ở đâu, nơi nào . Một góc trái tim em luôn có hình ảnh anh. Và sâu thẳm trong hồn, em luôn cầu mong anh hạnh phúc.
Mai Chiếu Thủy
(ĐH Đà Lạt)
-
07-11-2006, 05:57 PM #8Junior Member
- Ngày tham gia
- Nov 2015
- Bài viết
- 3
Mối tình đầu
Đã bao lâu nay chúng mình không còn liên lạc với nhau nữa. Em biết anh ở đâu, anh đang làm gì, còn anh thì có lẽ là không muốn biết gì về em có phải không nào?
Anh đang muốn chạy trốn khỏi quá khứ, hay là anh đã bị nỗi ám ảnh đời thường chi phối? Hay là anh đã quên em? Dù sao đi nữa em cũng không giận và trách anh đâu, giờ đây em đã "lớn" lên rất nhiều rồi.
Tình yêu của em đối với anh vẫn vậy, vẫn tha thiết, sâu sắc, nhưng giờ đây nó còn sâu sắc và trầm lắng hơn bao giờ hết. Em vui khi thấy anh thành đạt trong cuộc sống, vui vì gia đình anh yên ấm. Em vui với những niềm vui của anh, và thầm chia sẻ với anh những nỗi buồn.
Em đã "lớn" với đúng nghĩa của nó, giờ đây em yêu anh, chỉ vì em yêu anh, không tính toán, không vụ lợi, không có ý định sở hữu cuộc đời anh.
Giờ đây khi mùa hoa bằng lăng về em vẫn đi trên con đường ngày xưa mình đi, em vẫn đi trên những ngõ nhỏ mà ngày xưa anh từng đèo em đi học, có giàn hoa giấy với những chùm hoa trắng đỏ. Giờ đây chỉ một mình em tìm lại con đường xưa, mỗi khi đi qua đó em lại chiêm nghiệm về tình yêu của chúng mình.
Ngày mình mới chia tay nhau, mỗi lần đi qua ngõ nhỏ kỷ niệm xưa làm tim em đau nhói, nhưng giờ đây mỗi lần đi qua đó em vẫn thấy nhớ anh thật nhiều, buồn một nỗi buồn trầm lắng.
Giờ đây anh và em mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Em cũng như anh vậy thôi cũng có những nỗi lo rất đời thường, nhưng em luôn yêu anh, và cầu chúc cho anh được hạnh phúc.
DTHL
-
07-22-2006, 04:27 PM #9Silver member
- Ngày tham gia
- Nov 2015
- Bài viết
- 2
Tình yêu giản đơn
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý.
Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "hẹn gặp lại" thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, lòng thấy bùi ngùi. Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy.
Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai "Sao em không cúp máy?"
Tiếng của cô gái như khản lại : "Tại sao lại muốn em cúp máy trước?"
"quen rồi", chàng trai bình tĩnh nói
"Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm. Những người cúp máy sau thường cảm thấy nuối tiếc như vừa để tuột mất một điều gì."
Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
-
07-22-2006, 04:29 PM #10Junior Member
- Ngày tham gia
- Sep 2015
- Bài viết
- 0
Lời xin lỗi thứ 100
Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
- Cậu đến đón mình được chứ?
- Được, đợi mình 5" (5 phút)
- Nhanh lên đấy nhé?
3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5"..10"...15"... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi
- Mình xem một chương trình tivi
- Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
.... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.
Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo.
"Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???
Đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá,
nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
" lần thứ 2.... "
" lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
"Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."
Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trông xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.
Theo các chuyên gia, khi bị xuất tinh sớm, nam giới càng cần năng nổ trong việc thực hiện chuyện ấy nhiều hơn nữa. tại sao ư? Thật ra, việc lo âu về khả năng của bản thân là căn nguyên lớn nhất khiến...
Mách quý ông cách rèn luyện giúp điều khiển khả năng "xuất binh"