Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Trang 4 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 234561454104 ... CuốiCuối
Kết quả 31 đến 40 của 1219
  1. #31
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    2
    Không có gì cao thượng và đáng kính bằng lòng chung thủy ( Cicero )

    Yêu là tin vào những điều không thể có ( Elizabeth Barbett Browning )

    Tình yêu của các chàng trai không nằm ở phía tim mà ở đôi mắt. ( Shakespeare )

    Triệu chứng đầu tiên của tình yêu chân thật ở con trai là sự rụt rè, còn ở người con gái là sự mạnh bạo. Hai phái có khuynh hướng tìm đến với nhau và bên này bù đắp cho tính cách của bên kia . ( Victor Hugo )

    Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng chính mối tình cuối cùng mới thực sự là mối tình bất diệt . ( J. Pôn - Zác )

    Chính tình yêu làm trái đất quay vòng, không có tình yêu con người sẽ đến ngày tận thế. ( AFTER GILBERT )

    Nếu tình yêu không phát sinh từ hai phía, tức là tình yêu của bạn không nảy sinh từ tình yêu đáp lại. Nếu bạn yêu mà không làm bản thân mình trở thành người được yêu thì tình yêu của bạn là bất lực, là nỗi bất hạnh. (KARL MARX).

    Là người tình đầu tiên của một người phụ nữ thì không có nghĩa gì cả, phải là người yêu sau cùng của họ kia. ( DONNAY )

    Không có một bông hồng nào là không có chủ cũng như không có một người đàn bà nào lại không có một người đàn ông vô danh chiêm ngưỡng, tôn thờ mình. ( GIRACDANH )

    Người con gái nào nhận quà của bạn trai là tự mang lấy nợ . Đôi khi món nợ đó thường được trả giá bằng cả cuộc đời mình . ( VIVARON )

    Người đàn ông và một người đàn bà thường hay nói chuyện tình bạn trước tình yêu. Tình bạn ấy là một thứ tình giả tạo để che dấu một mối tình bên trong mà cả hai không ai dám nói ra. ( Marcel Proust.)

    Trên đời chỉ có một việc đáng nói là tình yêu vì nó là mầm mống của sung sướng và là nguyên nhân của đau khổ. ( Ronsard.)

    Khi bắt đầu yêu tức là bắt đầu bước vào cuộc sống. ( Tục ngữ Pháp.)

    Muốn biết thế nào là tình yêu thì phải biết sống cho kẻ khác. Sống cho kẻ khác tức là yêu. ( Godwin.)

    Ðời người như một cành hoa mà Ái Tình là một giọt mật. (Victor Hugo.)

    Tình yêu thường làm cho con người mù quáng. Khi hai kẻ yêu nhau bao giờ cũng cho người mình yêu và những chuyện của mình hoàn toàn hợp lý. Chỉ có những người ngoài mới nhận được đâu là phải đâu là sai. (Albert Camus.)

    Người ta có thể quyến rũ người đàn bà bằng sự dối trá. Nhưng người ta chỉ chinh phục được người đàn bà bằng tấm lòng chân thật mà thôi. ( Krassovsky.)

    Ái tình và hạnh phúc là hình với bóng, nếu biết bảo vệ thì hạnh phúc sẽ thành sự thật, ngườc lại nếu không biết bảo vệ thì hạnh phúc chỉ là một hình ảnh ảo tưởng không bao giờ có. ( Pascal.)

    Không gì đau đớn cho người đàn bà bằng cảm thấy mình thua sút những người chung quanh bất cứ một phương diện nào cũng vậy mà nhất là phương diện tình cảm. ( Gina Lombrosso.)

    Khi hai kẻ yêu nhau lúc xa nhau còn nói đến chuyện xa nhau là họ còn nhớ tới nhau. ( Léon Tolstooi.)

    Khó mà thương yêu được một lần thứ hai người mà mình đã hết thương yêu. ( La Rocheffoucauld.)

  2. #32
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Tình yêu chân thật không phân biệt giai cấp tuổi tác, địa vị danh vọng… Nó sang bằng tất cả. Nó là vị thần của tình cảm. ( Lope De Vegas.)

    Tạo hóa sinh ra người đàn bà gần như chỉ để cho mình nhận được yêu thương hơn là để thưởng thức, như những đóa hoa thơm làm cho những kẻ chung quanh cảm nhận được trước khi chính mình thụ hưởng, người đàn bà thật đúng là những đóa hoa tình ái. ( Alphonse Esquiros )

    Ðừng bao giờ cưới một người đàn bà khi họ không yêu mình dù là họ đem đến cho mình một kho vàng. ( Lope De Vegas.)

    Xứ nào đẹp nhất ư ? Xin thưa, xứ mà người yêu của mình đang ở. (I.A.Krylov.)

    Người ta nếm được hạnh phúc của ái tình trong những sự đau khổ của chính nó gây nên hơn là những sung sướng do chính nó mang đến. ( Dulos.)

    Ái tình là một liều thuốc đắng, song không mấy ai có đủ can đảm chối từ. ( Montes Quieu.)

    Tất cả hạnh phúc của mình có đều do hạnh phúc của mình cho. ( Sully Prudhomme.)

    Ðừng bao giờ nên tin lời hứa hẹn của người đàn ông.Người đàn ông bao giờ cũng nhiều ý tưởng phản bội. Ðừng bao giờ nuôi hy vọng trong những lời thề thốt của người đàn bà.Người đàn bà lúc nào cũng có ý phản trắc. ( Alfred De Musset.)

    Chết cho người mà mình hết lòng thương yêu còn dễ hơn là sống với người yêu mình. ( Byron.)

    Trước mắt người yêu, không có người đàn bà nào xấu cả.( Ronsard.)

    Yêu và được yêu là một bản nhạc mà nghe mãi không chán.( Madame De Stael.)

    Ðịnh nghĩa tiếng yêu rất là giản dị. Nó là sự hòa hợp giữa hai tâm hồn trai và gái. (Jean Jacques Rousseau.)

    Không có người đàn bà nào xấu, chỉ có những người đàn bà không biết làm cho mình quyến rũ mà thôi. (Christian Dior )

    Không chỉ có tình yêu nào chân thật mà thiếu tình cảm và tâm hồn. Không có tình yêu nào đầy đủ nếu không có xác thịt chen vào. ( Pierre Dufoyer )

    Tình yêu có những lý lẽ riêng của nó mà không làm sao hiểu được nó. ( Pascal.)

    Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu. Yêu là sống và còn sống là cònn yêu. (Voltaire)

    Công danh, tiền tài, danh vọng, tất cả đều là hư ảo, chỉ có tình yêu là sự thật. (X…)

    Về tâm hồn, tình yêu là một khát vọng ngự trị. Về trí não tình yêu là một sự cảm thông. Về thể xác, tình yêu là một thèm khát âm ỹ làm sao chiếm cho được người mà mình yêu. ( Rochefoucault.)

    Tình yêu là sự kết hợp giữa tình bạn và tình dục. Nếu tình bạn nặng thì đó là mối tình thanh cao. Nếu tình dục nặng thì đó là một thứ tình nhục dục thấp hèn. ( Cotton)

    Người đàn bà không sợ khổ, không sợ chết, không quản đau đớn. Nhưng người đàn bà chỉ lo sợ đến khi mình chết mà chưa được người mình thương yêu biết đến tình yêu của mình. ( Gina Lombrosso )

    Ðàn bà luôn luôn sẵn lòng hy sinh, nếu bạn cho họ có cơ hội sở trường của họ chính là ngường nhịn. (William Somerst De Maugham )

    Có một thứ hoa hồng không gai, đó là tình bằng hữu. Có một thứ hoa hồng có gai nhiều nhất đó là hoa ái tình. (Mademoisell De Scudery )

    Ðàn ông giấu cái gì cũng được, trừ lúc say và lúc yêu. (H. L. Menchen)

    Trong chuyện yêu thương không bao giờ đây đủ cũng như không có lúc nào thừa. Dù cho có viết cho nhau bằng nghìn hằng vạn lá thư cũng không bao giờ vơi được nỗi niềm thương nhớ đang chất chứa trong lòng hai kẻ yêu nhau. Ngọn lửa tình không bao giờ tàn trong những chiếc lò làm bằng tim, bằng máu. Những lá thư tình chỉ giúp cho những người yêu thương nhau vơi đi phần nào thương nhớ mà không bao giờ trút cạn được niềm yêu. ( Napoleon. 1er )

    Sóng mắt người đàn bà đẹp bao giờ cũng có tác dụng như một ly rượu mạnh mà người đàn ông chỉ là một tên bợm rượu. ( Napoleo.1er )

  3. #33
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Chắc là suốt đời

    Lặng lẽ và nhanh chóng. Minh rời bỏ anh lặng lẽ và nhanh chóng. Ngay khi cô kéo phéc-mơ- tuya chiếc túi xách du lịch, nắm lấy quai túi và đứng lên không ngần ngừ, mỉm một nụ cười trĩu lòng và ấm áp, thì anh đã biết rằng cô sắp nói gì và anh sắp phải chia tay với điều gì.

    - Em đi nhé. Thời tiết dạo này tệ lắm, sắp tới còn tệ hơn, cho đến giữa tháng mười. Anh giữ sức khỏe. Không chỉ cho anh.

    - Thế rồi còn những thứ này thì sao, em? Đồ đạc, nhà cửa, mọi thứ...

    Không hiểu sao, vào lúc anh hoảng hốt nhất vì sợ mất một con người đã trở nên quá đỗi thân yêu với anh, thì anh lại hỏi một câu chỉ liên quan đến đồ vật, cụ thể là tiền bạc.

    Minh nhìn anh, một cái nhìn lạ lùng và một nụ cười lần đầu tiên anh thấy xuất hiện trên gương mặt cô:

    - Tùy anh. Nếu anh không thấy dễ chịu khi sống trong không gian này nữa, thì anh kêu người bán đi. Khi ấy, nhớ gửi cho em một nửa tiền. Số tài khoản của em, anh đã biết.

    Rồi nàng mở cửa. Nàng và chiếc túi du lịch lớn bước ra. Và cửa đóng lại. Qua lớp kính mờ, anh thấy nàng bước đi dọc hành lang. Đầu hơi ngẩng, mắt nhìn thẳng, hai vai không thấp xuống, nhịp bước chân đều đặn.

    Anh ở lại, ngồi dính trên chiếc ghế mây lớn, cùng với câu nói ngắn ngủi "Để anh tiễn em" ở lại mãi mãi với anh, trong cổ họng.

    ***

    Một lúc lâu, rồi anh cũng đứng dậy, đi vào nhà tắm.

    Không còn một chai lọ nào là của Minh, một chiếc khăn nào của Minh, trong ấy. Anh ra mở cửa tủ. Cũng thế. Không còn một món đồ nào là của Minh, trong ấy. Nàng sống đơn giản. Và nàng thu dọn gọn ghẽ tất cả đồ dùng của nàng. Cứ như anh đã sống độc thân ở đây từ ngày anh mới dọn đến, chứ không chỉ mới vài tiếng đồng hồ.

    Anh vào phòng làm việc chung. Không một đĩa nhạc, một tài liệu nào của cô còn lại. Khởi động máy vi tính, tất cả mọi dữ liệu của Minh đều đã biến mất. Hoàn toàn. Hoàn toàn như anh đã sống độc thân ở đây, làm việc độc thân ở đây, từ ngày anh mới dọn đến, chứ không chỉ mới vài tiếng đồng hồ.

    Chứ không phải đã có những lúc, nàng trần truồng ngồi ngang thắt lưng anh (cũng đang trần truồng), đột nhiên nhảy phắt xuống, co người thu chân lại, che kín ngực và báu vật của nàng, lật ngửa anh lên, kéo chăn đắp ngang người anh, say sưa nói về một ý tưởng chợt đến, ngay lúc họ định làm một việc hoàn toàn khác.

    Và anh cũng nhập cuộc bàn thảo, hào hứng, có khi vừa ôm chăn vừa chạy lại khởi động máy tính, gõ điên cuồng vào bàn phím những gì vừa nói với nhau. "Kẻo quên. Và mất sạch như nhúm cát khô chuồi qua kẽ tay". Nàng thường nói thế.

    Và khi đã xong việc, đôi khi kéo dài cả nửa tiếng đồng hồ, nàng lao vào anh, nồng thắm, điên rồ hơn trong mọi tình huống khác. Hơn hết thảy.

    Nhớ tới điều này khiến anh rời rã đến từng khớp ngón tay, đổ ập xuống giường.

    Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa... Bốn tiếng ấy cứ vang lên như một nhịp búa đều đặn gõ lên trán anh, và nhất quyết không buông tha, khi anh dần chìm vào một cơn thiếp ngủ ngắn.

    Khi thức dậy, anh vẫn nằm ỳ trên giường, và phân tích cảm giác của mình.

    Tự nhiên anh thấy vui. Thấy nhẹ. Thấy hân hoan. Trước mắt anh, qua ô cửa sổ anh thấy bầu trời rộng lớn cuộn đầy những đám mây nhẹ xốp, anh nhìn thấy tự do của mình trong đó. Một tự do biết bay lượn, lật đổ, phá nhào, tạo dựng, vô hạn định, vượt khuôn khổ, đã đời.

    Nghĩ thế khiến anh hăng hái, đứng dậy đi tắm, cạo râu, diện đồ hiệu, xịt nước hoa. Khi lại tủ lạnh tu một ngụm nước trước khi huýt sáo đi ra phố, mắt anh chạm phải một mẩu giấy vàng nhỏ dán ở cửa tủ. Hóa ra anh vẫn còn lại một dấu vết của nàng!

    "Tủ lạnh đang rã đông, em không chờ kịp. Vệ sinh giúp em nhé. Anh biết làm đấy, hai lần trước đây".

    Mẩu giấy nhỏ, nhưng đủ nhấn anh vào một cơn hoảng loạn nhẹ. Như vậy là thế nào. Hành động thu dọn gọn ghẽ tất cả mọi thứ của nàng, kể cả dọn dẹp và delete dữ liệu trong máy tính, với việc không chờ nổi vài tiếng đồng hồ tủ lạnh rã đông? Ý định rời bỏ anh, Minh âm thầm giữ và tiến hành trước đó một tháng, một tuần, một ngày, hay một giờ? Và như thế thì vì lý do gì? Những lý do gì?

    Nỗi hối tiếc lướt nhẹ qua anh. Sao lúc ấy anh không hỏi Minh? Nếu hỏi, anh biết Minh sẽ trả lời, rất thật, rất đầy đủ.

    Đôi khi Minh cũng dùng tới nghệ thuật nói một phần sự thật, để khỏi phải nói dối và người kia tin đó là toàn bộ sự thật, nhưng đấy là với người khác. Cô chưa bao giờ thế với anh. Chưa bao giờ. Đến mức có lúc anh ước ao, giá như Minh bớt thành thật với anh đi, thì cả anh và cô đều tránh được những tổn thương làm đau đớn cả họ và tình yêu của họ.

    Phải chăng lúc ấy, anh sợ nghe thấy những lời này: "Em rời bỏ anh, vì anh...".

    Nghĩ thêm, anh biết không cần dùng từ "phải chăng" nữa, mà chắc chắn là như thế. Anh ngồi như bị ai ấn xuống ghế, im lặng như bị ai bơm chất dẻo đầy miệng, suốt trong thời gian Minh sửa soạn rời khỏi anh, là vì anh không dám cất lên câu hỏi "Vì sao". Anh sợ phải nghe, từ Minh, một cách rất thật và đầy đủ: "Em rời bỏ anh, vì anh...".

    Nhưng chắc gì là vì anh. Vì chính cô. Vì một thằng cha khốn kiếp nào đó thì sao? Anh nghĩ thế. Nhưng rồi cái mẫu câu "Em rời bỏ anh, vì anh..." vẫn cứ vững chắc hơn tất cả, bám chặt lấy trí óc anh, như đã được đính một trăm cái đinh ghim lên đó.

    Thay vì ra phố, anh lại ngồi phịch xuống chiếc ghế mây to lớn ôm choàng lấy thân hình cao lớn của anh, cố sục sạo trong trí nhớ những điều anh đã làm cho Minh phải rời bỏ mình.

  4. #34
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Trước đấy, cả hai cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh nào đó, nguyên do anh không còn nhớ nữa (không còn nhớ thì chắc chắn là tủn mủn), nhưng rất gay gắt. Rồi anh giận Minh.

    Còn nhớ hôm ấy cô mặc quần jeans xanh và áo ba lỗ. Trời chuyển mưa, Minh run khẽ từng đợt ngắn, hai vai so lại, cánh tay này ôm choàng lấy cánh tay kia, tự sưởi ấm mình. Anh nhận biết, nhưng lờ đi. Rồi Minh kêu lên cầu cứu: "Em lạnh".

    Hôm ấy anh cũng chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, nhưng anh có thể giữ ấm cho cô, bằng một động tác đơn giản: quay người sang ôm chặt lấy cô, giấu vào lòng. Nhưng anh cứ ngồi, thẳng đơ, trơ khấc như một khúc gỗ. Trong anh lúc đó, có lẽ nhú lên một cái mầm ác độc: hài lòng vì thấy có một yếu tố khác, không do mình cầu khẩn, nhưng lại tự nhiên xuất hiện, thay mình trừng phạt cô nhân tình bướng bỉnh.

    Sau đấy nàng về, bị nhiễm lạnh, viêm họng, ho, sốt suốt ba ngày. Từ chối mọi chăm sóc của anh, Minh chỉ nói một câu ngắn, với ánh mắt đỏ và loang loáng nước vì sốt: "Khi anh giận, anh thương cơn giận của anh hơn em".

    Dĩ nhiên câu chuyện đó cắn khuyết đi một vài vết răng trên cơ thể tình yêu khỏe mạnh và tươi xanh của họ, câu trách của Minh cũng là đáng kể, nhưng không lẽ, vì chuyện ấy mà Minh rời bỏ anh?

    Dạo ấy anh làm dự án. Cả một ê-kíp ba người lao vào làm bất kể đêm ngày sống chết, cho kịp tiến độ. Vài ba hôm, lại một hôm anh ở lại cơ quan thức thâu đêm suốt sáng với cộng sự, có về nhà thì cũng chỉ kịp tắm rửa rồi đổ kềnh ra ngủ hoặc lao vào làm tiếp. Suốt ba tháng như thế. Công việc cuốn hút toàn bộ tâm trí anh và vắt cạn sinh lực anh, đến nỗi anh không một lần chợt nhớ, chợt thèm chuyện ân ái với Minh.

    Anh bỏ quên cô, hoàn toàn, dù cô vẫn lặng lẽ quanh quẩn trong cùng một không gian với anh. Cũng có lúc, anh nghĩ mình cần một lời giải thích với Minh, để cô khỏi suy nghĩ vẩn vơ và tủi thân, nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Minh cùng nụ cười khuyến khích: "Khi anh say mê dốc toàn bộ tâm lực vào một điều gì và hành động cho nó, em thấy anh đẹp không thể tả", thì anh lại nhướng mắt cười rồi thôi.

    Dự án ấy xong, họ trở lại nhịp sinh hoạt bình thường. Một lần Minh lắc lắc đầu cho biết: "Anh đã giúp em lập một kỷ lục, lớn hơn dự kiến rất nhiều. Ba tháng không có ***, dù vẫn ở chung một nhà với người đàn ông mình yêu. Trước em nghĩ, chỉ cần hai tuần thế thôi là em đã tự đi thửa huân chương cho mình được rồi".

    Nàng chỉ nói thế, không bày tỏ một ý gì đặc biệt. Hay vì nàng ngượng ngùng, cho là chuyện này tế nhị quá, nên giấu đi một nỗi buồn nào đó? Nhưng không lẽ, vì chuyện ấy mà Minh rời bỏ anh?

    Tháng ấy, anh nổi cơn ghen. Không bằng chứng gì từ phía Minh nhưng thằng ấy thì hiển hiện. Thăm dò lòng dạ Minh, cô chỉ cười cười: "Cũng vui vui, anh. Nhưng em đã nói rồi, ngoài anh là người em yêu ra, còn lại đàn ông trên thế giới này, cũng chỉ như những trụ điện hay chiếc bàn, chiếc ghế". Nhưng anh vẫn không yên ổn. Càng không an lòng khi biết thằng ấy là một tay chơi có hạng, chuyên quyến rũ quý bà quý cô bằng những ngón nghề học được qua mấy năm gọi là du học, ở cái xứ đã đẻ ra cuốn Tạp chí Playboy.

    Nói cho công bằng thì anh tin tưởng vào tình yêu và sự trầm mặc trong tâm hồn Minh, nhưng anh biết quá rõ sự lăng loàn của cơ thể nàng. Vẻ mặt lạnh và nghiêm của nàng là để che đỡ cho một cơ thể đàn bà mà đến chính linh hồn của nó cũng không dẫn dắt, điều khiển nổi. Gọi đó là điểm yếu của Minh, và nàng cũng rất có ý thức giữ gìn, tránh xa, nhưng với anh, điểm yếu đó đã biến nàng thành một báu vật trên giường ngủ. Anh mê đắm điểm yếu đó. Và giờ thì anh ghen điên.

    Không hiểu sao trong khi không còn một giác quan nào không mê đắm, thì anh vẫn kịp nhận ra một động tác *** khác lạ của nàng. Chưa từng trước đó. Anh cũng không dạy nàng. Minh tuyệt đối không coi phim *** và sách báo khiêu dâm. Anh ngồi nhỏm dậy. Và từ trên bụng nàng, anh giáng vào má nàng hai cát tát, nóng rát tay anh.

    Nước mắt Minh chan chứa đổ xuống. Nhưng không nói gì. Khóc một lúc thì đi pha nước muối ấm, chườm lên những dấu ngón tay anh để lại trên hai bờ má (lúc ấy, anh cho những biểu hiện ấy là của người đàn bà phản bội lì lợm).

  5. #35
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Hạnh phúc lang thang

    Chiều, ngồi đọc truyện ngắn của một tác giả nữ đăng trên báo văn nghệ - nghĩ xa xôi, buồn nghẹt thở. Nắng muộn cứ xục xịch chạy lên chạy xuống yếu ớt như bước đi của người vào tuổi xế chiều.

    Nàng bỗng nhớ những cái nắng sóng sánh leo vội qua con dốc lên chùa Huyền Không Thượng ở Huế trong mùa hè cuối của thời sinh viên.

    Nàng thả phịch người xuống giường, chìm đắm vào biển người mênh mông mà nàng đã từng thương, từng nhớ, từng yêu. Chìm đắm và lao theo những bóng người vụt qua, lúc chậm lúc nhanh, mỗi người bước cùng nàng một đoạn ngắn. Chẳng có khuôn mặt nào rõ ràng. Cố tìm trong biển người đó một đôi mắt, một nụ cười hay khả dĩ một bàn tay nào đó mà nàng đã từng dựa dẫm, bấu víu tìm chút hơi ấm. Một thời nàng lang thang tìm hơi người qua những bàn tay. Nhưng rồi tuyệt nhiên không có. Tuyệt nhiên biến mất. Lại nghẹt thở rồi. Cứ hễ một chút khuấy đảo nào của bất kỳ sự vật, hiện tượng nào đánh boong vào tim là nàng lại nghẹt thở. Lồng ngực không thu kịp dưỡng khí để đuổi theo những cuộc truy bắt bất tận của ý nghĩ về một thuở, một thời.

    Có tiếng đàn ghita của cậu sinh viên gần nhà. Những tiếng giật thột chưa thành giai điệu của người mới tập đàn. Từng nốt, từng nốt rời rạc nhưng dường như vẫn cố đánh cho ra giai điệu. Tiếng đàn không hay, không dở - chỉ là những âm thanh bình thường nhưng lại lôi tuột nàng vào mê trận của lộn xộn ý nghĩ về những tháng năm hạnh phúc, những ngày giờ tìm kiếm quái vật trên không... Loài quái vật cứ lởn vởn trong vô thức. Ý thức bất lực vì không kiểm duyệt được và cứ thế nàng cứ trôi trong trạng thái tìm kiếm, chờ đợi cái điều hư ảo ấy. Người ta không sợ những điều chưa biết, không biết. Người ta chỉ sợ và khiếp hãi vì những thay đổi bất thường, biến mất khôn lường của những cái đã biết. “Bi kịch hay hài kịch cũng đều tùy thuộc vào em thôi. Em nhìn tích cực thì nó là hài kịch và ngược lại”. Nàng không còn nhớ người đàn ông nào đã từng nói với mình như thế. Nhưng kể cả lúc ấy và bây giờ nàng vẫn đinh ninh một điều rằng hài kịch không nghĩa là cười và bi kịch không hẳn là khóc.

    Anh yêu nàng. Một tình yêu bất tử. Không vì bất kỳ điều gì và sẵn sàng bất chấp mọi thứ để được sống bên nàng. Còn nàng chỉ đơn giản là sự xúc động bất tử trước tình yêu của anh. Những trở lực từ phía gia đình đã đẩy anh vào vòng xoáy của những cuộc chinh phục bất tận công danh, sự nghiệp. Và nàng lặng lẽ nhìn theo không xúc động, không buồn vui, không tiếc nhớ. Một trạng thái mà theo nàng đáng phỉ báng nhất của loài người. Đã 3.650 ngày không gặp mặt, không bất cứ một tin tức gì khả dĩ nhận được ngoài sự tồn tại của mỗi người.

    Nàng khóa cửa, một động tác mà nàng luôn cho là thừa thãi nhất mỗi lần ra khỏi phòng trọ. Phòng trọ như hũ nút, cửa ván ép, chỉ cần giật tay mạnh một cái là bay vèo. Đồ đạc trong phòng, quý nhất là chiếc máy vi tính đã sử dụng cách đây mười năm; cũ kỹ, hư lên hư xuống. Lúc nó bẳn tính, chẳng thể dùng được. Đời vốn vậy, khóa cứ phải khóa. Lắm lúc chẳng có một thứ gì đáng quý người ta vẫn khóa - một kiểu an tâm học được nhiều người công nhận nhưng lại chưa có bất cứ một học thuyết nào.

    Thụy đến đúng giờ như mọi khi. Phanh kít chiếc xe mới toanh giữa sân, hất đầu mũ về phía nàng, huýt sáo ngụ ý giục. Nàng thở dài: chúa tể thời gian mà việc gì cũng cuống lên như người ta chỉ còn một canh giờ nữa là chui xuống lỗ, vĩnh biệt cõi ta bà này. Nàng bước thong thả như đã quen. Thụy gào lên: định biến thế giới này thành rùa đấy hử?

    Thụy - đứa con gái ngỗ nghịch và bất cần đời. Hai mươi tám tuổi cũng gọi là trải và nếm được tí chút vị ngọt đắng mà cuộc sống ưu ái ban cho. Nhà Thụy giàu thuộc hàng “đại gia” ở thị xã tỉnh lỵ này. Mẹ mất sớm nên bố Thụy sẵn sàng cung ứng bất cứ yêu cầu nào của cô con gái rượu. Ông bù đắp cho cô tất cả những gì một người đàn ông độc thân có thể. Nói là ngỗ nghịch nhưng Thụy thụ hưởng tính cương trực của cha và nàng luôn bảo đó là điều may mắn của Thụy.

    Nàng quen Thụy trong lần đi làm công tác từ thiện ở một xã vùng cao huyện Phước Sơn. Hai đứa không quen tự dưng mê tít nhau rồi thân nhau chỉ vì một điểm chung: thích đứng hàng giờ trên đỉnh đèo Lò Xo để ngắm tất thảy mọi sinh linh đang vần vũ nhau dưới kia. Từ thị trấn Khâm Đức chạy hơn 60 cây số đường quanh co, vắng vẻ lên đến đỉnh đèo chỉ làm mỗi một việc: chiêm ngưỡng tặng vật mà hoang vu tạo hóa đã ban cho. Đẹp thần kỳ như bức tranh phong tình mà những cuộc tình của Zeus đã trải qua. Chiều một mình đứng giữa núi rừng, trong cái không khí ẩm ướt, mù sương trên đỉnh đèo; nghe hoang vu của đất trời, hoang liêu của chính mình, chẳng còn thú vị nào bằng. Lúc đó bao giờ nàng cũng ước: giá được như ngày xưa - hóa đá thành tượng, ngàn đời ở đây, mặc rêu phong thời gian phủ kín. Và chìm vào quên lãng.

    Thụy yêu người đàn ông bằng tuổi bố mình, đã thê tử đề huề. Một tình yêu thánh thiện còn sót lại ở thế kỷ 21 này. Thụy yêu, cho và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ở người đàn ông ấy.Thụy không chấp nhận kiểu gắn bó như nàng: xúc động bất tử vì cần người chăm sóc cho mình, cần người luôn luôn tôn thờ và đặt mình ở vị trí quan trọng nhất, tuyệt đối nhất. Thụy bảo: mày chẳng việc gì phải như thế. Sẽ khổ thôi. Không yêu chẳng sống với nhau được. Nàng không dám đôi co lại, giữa nàng và Thụy ai khổ hơn ai đây?

    Chiều chủ nhật. Hai đứa lòng vòng hết mọi đường phố của thị xã, tìm nhặt xác ve trên thân cây hoàng lan. Thụy khe khẽ: chẳng biết khi nào mình thôi lang thang?

    (Theo Tuổi Trẻ)

  6. #36
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Nhà ông giáo nằm trên khu đất thuê của nhà thờ họ Nguyễn Thanh từ trước giải phóng, mỗi tháng độ trăm ngàn. Đến nay giá đất đã tăng lên, nhưng họ muốn lấy lại cũng khó, muốn tăng giá cho thuê cũng khó nốt. Mà họ không thương lấy con cháu thì thương ai đây? Nhất là con cháu có hiếu đạo; nhất là ông giáo - người chuyên trách làm văn tế, thảo đề cương lễ lạt cho họ thường niên. Họ có trở mặt cũng phải đợi ngày ông giáo đi xa. Cứ nghĩ đến thế là hắn lại thương ông giáo. Đời người có hạn. Cứ cho ông giáo sống thêm vài chục năm nữa thì sau vài chục năm ấy, vợ và đứa con gái ông giáo vốn là bạn thân thiết của nàng vẫn ngay ngáy lo. Họ lấy lại lô đất đã lòi mặt tiền. Thất thế là chỗ đó: giá đứa con gái ông cũng biết chút văn vẻ để thảo đề cương lễ lạt cho họ. Chả trách dạo này ngồi uống cà phê với hắn, sáng nào ông giáo cũng dò số, mua số. Những hôm thấy ông giáo mua vài ba vé trở lên, hắn biết chắc ông có thơ đăng báo. Nhưng mà vé số chẳng như những bài thơ ông giáo gửi báo và hi vọng được đăng, thế nên mặt ông giáo cứ thế mà sọp đi theo từng ngày. Chưa khi nào hắn nhìn ông giáo dò số để khám phá những nét quằn quại trên khuôn mặt vốn dĩ đã âm u ấy, mà người trong cuộc cứ ngỡ hồn thơ của ông sắp chết!

    Hắn đứng trước gương tủ, thử ướm mình bên một bóng giai nhân ảo. Hình như lần nào đó hắn có nghe nàng gọi hắn bằng chú thì phải. Ờ...

    - Không sao đâu! - gã chạm tưởng khù khờ mà biết rành rành tâm lý của hắn - Già hay trẻ chỉ phụ thuộc vào sinh lực khí thôi. Mà cái đó thì chỉ vợ chồng mới biết được của nhau.

    - Tào lao quá. Em thấy vợ anh cũng giỏi chịu đựng đấy.

    - Chú nói thế là sai bét. Vợ ông giáo nhà mình biết chi đến thơ. Có dạo bà còn sai con lên tòa soạn chẹn tiền nhuận bút của chồng cơ đấy. Nhưng gia đình ông giáo vẫn sống êm thuận, có sao đâu. Hà... Đùa tí cho vui thế thôi, chứ thực tế ông giáo nhà mình tội thật đấy. Hôm trước ông tới mình chọn một cái bia trơ... À này, hay là cậu làm quách rể ông giáo đi. Đứa con gái ông giáo cũng khá ra phết đấy!

    Mùa xuân rây mưa bụi giữa khoảng không, tưởng chừng như chẳng thể chạm tới mặt đất. Mưa tung tẩy vào thi ca những nốt nhạc tháng năm, gọi ngày xưa dạt về bến vắng. Quán cà phê nàng nhộn nhịp khách lạ. Bây giờ mới rõ, đa phần số khách vào uống cà phê mỗi sáng ở quán nàng là công nhân nhà máy sợi. Cuối năm, nhiều người đã khăn gói về quê cũ. Hắn thương người mẹ gầy khô mong ngóng con về ăn hột cơm từ bàn thờ hạ xuống chiều 30. Cũng vì chuyện về hay ở mà hắn đã nạt nộ thằng bạn. Nó giận, về từ chiều 25. Căn nhà càng trở nên lạnh lẽo, thâm u. Hắn nhớ hồi chưa biết tới quán nàng, sáng nào hai thằng cũng ra ngồi ở cái quán chỉ đặt hai bộ bàn ghế mà đến nay ông chủ của sáu ả vịt giời kia vẫn nhắn hắn hoài. Thế rồi từ ngày hắn theo ông giáo đến với nàng...

    - Ừ thì mày về. Về gặp ai cứ bảo là mày với tao, hai đứa đã lâu không gặp nhau. Còn ai có hỏi đến việc làm thì phiền mày nói hộ rằng tao đã đi làm, lương đủ nuôi sống bản thân.

    Thật tội, trước lúc về thằng bạn hắn có mua cho hắn hai lít rượu ngon, một mớ cá rô phi thả vào cái chậu lớn, một gói thuốc Jet. Hắn trở về chừng chập choạng, chân nam đá chân chiêu nhưng vẫn nhận ra mọi nhẽ. Mắt hắn bỗng đục ngầu như thú dữ...

    Hắn buồn lắm. Đã tỉnh mà chẳng muốn dậy, chẳng muốn đi uống cà phê. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ sao cũng thấy mình như người vừa phạm một sai lầm lớn. Nàng... Thì ra quán nàng ngồi vậy. Ngồi mà ngẫm sự đời, quên phiền muộn. Ai lại đi lệch hướng với mùa xuân bao giờ. Hắn tự ai ủi mình trong tư thế của kẻ vừa thực hiện xong nghĩa cử của một người chồng đối với vợ trẻ.

    Gã chạm đã tới ngồi chỗ hắn thường khi. Gã cười tươi như một bông hồng đã nở xòe hết cánh.

    - Hôm qua không thấy cậu, mình cứ tưởng cậu đã về quê. Thế cậu không định về à?

    - Chưa.

    - Vậy thì hơi liều đấy. Mình thấy chuyến xe nào cũng chật cứng người rồi.

    Hắn tự dưng phát cáu:

    - Không có xe thì ở lại!

    Gã chạm nhìn hắn bằng con mắt ti hí, cứ như hắn đang tạm trú trong nhà của gã vậy.

    - Xíu ơi, lấy cho chú mấy điếu thuốc.

    Đấy, rõ ràng gã chạm không muốn mời hắn tới tất niên, và đương nhiên là không muốn đón hắn vào những ngày mùng...

    Nàng bước ra. Tay trái cầm cái đĩa đựng năm điếu thuốc. Vẫn đôi mắt đen hun hút cõi tình. Mà sao như là có cái gì đó đang rung rinh, lã ngã trong bộ đồ quen thuộc. Hắn chuyển hướng sang gã chạm. Gã đang cười với nàng. Nụ cười sao mà lẳng lơ, sao mà coi thường khuôn mặt Thượng đế đã dày công kiến tạo. Ôi Trời, nếu như không có ông giáo lếch thếch trong bộ đồ ngủ bước vào thì hắn đã nhổm đít, và rất có thể là tếch lên chuyến tốc hành nào đó. Hắn sẽ quên mảnh đất này, quên gã chạm, quên nàng...

    - Chiều đến chơi nghe! - ông giáo đặt ghế, mời hắn thân thiện.

    - Dạ... có gì vui thế ạ?

    - Ờ, thì ta làm vài ly, gọi là tất niên. Cả chú nữa - ông giáo chỉ tay qua gã chạm - đến nghe! Nhớ đến nghe!

    Hắn thả khói thuốc đậm đặc, che khuất một phần cổng nhà máy sợi. Mắt hắn cứ chòng chọc về nơi đó, nơi mà công nhân đã ra vào thưa thớt. Nơi chân dung nàng hiện hữu với đầy đủ sự toàn bích thượng tầng. Đấy là khoảnh khắc mờ sáng một ngày cuối năm hai ngàn linh ba. Lúc đồng loạt có dăm bảy chiếc xe máy rồ ga vào quán, đèn còn đỏ rọi vào hàng ghế trong cùng.

    (Theo Tuổi Trẻ Cuối Tuần)

  7. #37
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi thaomar
    Theo bạn thế nào là một tình yêu đẹp? Liệu có một mối tình vĩnh cửu trong cuộc đời này? Bạn có tin rằng thực sự có một nửa đời mình trong vũ trụ bao la này hay tình yêu chỉ là sự cảm nhận cảm xúc hiện tại một cách đầy đủ nhất? Một câu chuyện tình đẹp trong đời mà bạn đã biết và thần tượng? Người tình lý tưởng, theo bạn?
    Tình yêu không có thật trên đời! Cái bóng của nó trên đời là những ảo ảnh...

  8. #38
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi bichtram
    Có phải tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Có phải bạn chấp nhận những lỗi lầm của họ, vì đó là một phần tính cách của họ?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Có phải bạn khóc vì những nỗi đau của họ, thậm chí là họ luôn cứng cỏi?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Có phải ánh mắt của họ nhìn thấu con tim thật sự và chạm vào tâm hồn của bạn một cách sâu sắc đau lòng?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Nhưng có phải bạn ở lại vì sự mù quáng, một sự trộn lẫn giữa cái đau và sự phấn chấn, vui mừng một cách không thể hiểu nổi kéo bạn lại gần và giữ bạn?
    -> vậy thì đó là yêu.

    Bạn sẽ đưa cho họ trái tim, cuộc sống và sự chết của bạn chứ?-> vậy thì đó là tình yêu.
    Tôi hiểu rằng tôi yêu người đó và tôi trở nên bao dung một cách lạ kỳ...
    Tôi không còn hờn ghen nữa... Tôi mong anh ấy được anh phúc và bất kỳ ai làm được điều đó với người tôi yêu, tôi sẽ đều cảm ơn người đó!
    Tôi chỉ mong tôi ở trong lòng anh ấy như 1 kỷ niệm đẹp. Vậy thôi!

  9. #39
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    5
    Câu chuyện này tôi đọc rất nhiều lần rồi! Nhưng mỗi lần tôi bắt gặp lại câu chuyện này, tôi đều có một cảm giác bâng khuâng kỳ lạ...
    Tôi nhớ đến 1 diễn đàn có 1 topic "Gío, cánh diều và cỏ dại"... Tôi nhớ có một lần tôi cũng ví anh là gió, còn tôi là ngọn cỏ nhỏi nhoi ở giữa đời...
    Bây giờ, tôi không ngồi mộng mị ví von Lá, gió và cây... hay gió, cánh diều và cỏ dại nữa... Càng ngày tôi càng ngộ ra rằng trên đời này hội ngộ hay chia ly cũng bởi chữ Duyên cả. Như nhà chùa gọi là Duyên hợp và Duyên tan, đó là định mệnh...

  10. #40
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trong thời buổi này,người như bạn Va Anh Toi quả là hiếm có .Mong bạn chia sẻ thêm nhiều kinh nghiệm nữa nhé.

 

 
Trang 4 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 234561454104 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •