Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Trang 53 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 343515253545563103 ... CuốiCuối
Kết quả 521 đến 530 của 1219
  1. #521
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    ANH YÊU EM ... ĐỦ

    Anh yêu Em...đủ

    - Anh yêu em bao nhiêu?

    - Đủ!

    - Đủ để làm gì?

    - Đủ sống!

    - Khi em hỏi những người con trai khác, họ đều bảo là họ yêu em muốn chết đấy!

    - Thế à? Họ nói chơi với em đấy.

    - Có nghĩa là anh thấy em không đáng để anh, hay bất cứ ai yêu và chết vì em ư?

    - Ừ!


    Em quay mặt, dỗi. Anh cười nhẹ, ngồi sát lại em, đặt tay lên bờ vai run bần bật của em.

    - Thôi nào!

    - Anh tránh ra! Không cần anh.


    Em hất tay anh, oà khóc.

    - Em ghét anh lắm! Anh có thể nói dối để em vui cơ mà!

    - Anh không thích nói dối. Chẳng phải em vẫn bảo là mẹ em dặn trẻ con thì không được nói dối sao?

    - Anh không phải con nít!


    Em gắt. Mắt em mở to. Thông thường thì người ta gọi là trừng mắt, trợn mắt nhưng với anh, em không có những động từ xấu xí ấy. Anh chỉ thấy là mắt em đang cố mở thật to, hai má ửng hồng phụng phịu. Trông như một đứa trẻ. Yêu lắm!

    - Em cũng không còn là con nít nữa rồi, đúng không?


    Anh khoác tay lên vai em, kéo em vào lòng anh. Em cố chống cự, đấy anh ra. Nhưng em thật là ngốc! Em nghĩ là 1 cô gái cao không quá 1m60, nặng không hơn 50kg như em thì có thể thoát khỏi vòng tay 1 chàng trai cao 1m80, nặng… - À, lâu rồi anh chưa đi cân. – là anh đây sao? Suy nghĩ thật ấu trĩ.

    - Anh yêu em…


    Em vẫn cục cựa trong lòng anh, buộc anh phải gõ vào đầu em.

    - Ngoan nào! Nghe anh nói.

    - Đau!


    Em mím môi, mắt lại mở to – vẫn cái kiểu mở to mắt như khi nãy.

    - Anh gõ em nhưng…


    Đôi mắt ướt sũng của em chớp chớp đều. Có lẽ em đang trông đợi ở anh 1 lời-nói-dối-vừa-tai. Kiểu như là: “Anh gõ em nhưng anh đau hơn cả em!”

    - Nhưng sao?

    - Nhưng anh không có đau. Em đau mình em đi! Haha…

    - Vô duyên!

    Em xị mặt. 2 mắt cụp xuống. Cái mũi bé xinh đo đỏ, phập phồng.

    - Đúng là anh có thể nói dối để em vui. Nói rằng anh yêu em muốn chết! Nói như thế này đúng không?

    - Không biết!

    - Nhưng anh không nói là bởi vì anh muốn em biết. Anh yêu em đủ sống cơ. Anh yêu em đủ để anh có thể sống. Và nếu không có em, thì anh… có thể là anh vẫn sẽ tồn tại nhưng anh không sống nữa. Anh sẽ chỉ tồn tại thôi. Anh yêu em như thế… Có lẽ là em cảm thấy không đủ nhiều nhưng với anh, đó là tất cả.

    - Đủ!

    Em cộc lốc.

    - Ngoan lắm!

    Anh cúi đầu, hôn nhẹ tóc em. Anh thích hôn lên tóc em hơn là hôn bất cứ chỗ nào. Tóc em mềm và thơm 1 mùi hương dịu nhẹ, như hương thơm của gió trên những cánh đồng trà xanh, như hương thơm của chiều trên những đồi hoa dại. Anh yêu hương tóc em… ít hơn yêu em 1 chút.

    - Em à! Em không đáng để bất cứ ai chết vì em.


    Em lại cựa quậy.

    - Yên nào! Em đáng để họ sống vì em, để anh sống vì em. Chính em cũng không muốn bất cứ ai chết vì em cơ mà, đúng không? Anh hứa với em! Mặc dù anh không thể chết vì em nhưng anh sẽ sống vì em, sống để em sống và anh sẽ không bao giờ để em vì 1 cái gì đó mà mất đi. Được chưa nào?

    - Ừhm!...


    Em gật gật đầu. Anh giữ vai em, xoay em về phía anh.

    - Thế thì lau nước mắt đi cô! Cười cái xem nào!

    Em cười méo mó.

    - Cười tươi lên!

    - Oái! Không chơi cù lét em!

    - Haha… Cười rồi! Mít ướt quá cô ơi!

    - Kệ em. Haha… Buồn cười. Đừng cù lét mà. Haha…

  2. #522
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: truyện tình buồn vì thiếu sự can đảm

    tình yêu là những gì đau khổ,tình yêu là những gì khó thổ lộ, ko yêu thì thôi đã yêu thì phải nói thì người ta mới biết.để mà yêu.

  3. #523
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: truyện tình buồn vì thiếu sự can đảm

    hic hic sao buồn vậy? chàng trai hành động như thế có xứng đáng không tự mình chọn kết thuc cuộc tình mà." mối tình đông tây" Vậy mà lại tìm đến cái chết
    Đáng trách mà lại đáng thương.......................

  4. #524
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: truyện tình buồn vì thiếu sự can đảm

    Mình không thích người đàn ông như anh chàng A trong chuyện. Đàn ông con trai gi mà yếu đuối, rụt rè và thiếu quyết đoán đến vậy chứ?!

  5. #525
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: truyện tình buồn vì thiếu sự can đảm

    Nhiều khi chỉ vì một cái nhút nhát hay rụt rè là vuột mất rất nhiều cơ hội

  6. #526
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: truyện tình buồn vì thiếu sự can đảm




    Trích dẫn Gửi bởi Susun
    Nhiều khi chỉ vì một cái nhút nhát hay rụt rè là vuột mất rất nhiều cơ hội
    BẠN NÓI ĐÚNG CƠ HỘI CHỈ ĐẾN MỘT LẦN THUI KHI NÓ ĐI QUA RÙI TA MỚI TIẾC THÌ CÒN LÀM ĐƯỢC GÌ NỮA :gaitai::gaitai::gaitai::gaitai:

  7. #527
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Nếu anh muốn ... dừng lại !

    Nếu anh muốn dừng lại........ em sẽ gói yêu thương vào chiếc lá mùa đông ấp ủ nhung nhớ một mình, chỉ riêng em thôi... anh đừng bận tâm vì những điều nhỏ nhặt, có gì đâu anh, chỉ là một chút vấn vương anh đã lỡ gieo vào trái tim em . Em sẽ cất giấu vào kho kỷ niệm nhủ thầm có lẽ chỉ là cơn say nắng thôi_ và nó đã qua rồi!
    Nếu anh muốn dừng lại.... đừng nói với em bất cứ một lời nào, trái tim bé nhỏ trong lồng ngực em đây có thể cảm nhận được bất cứ điều gì đang ẩn chứa trong anh. Nó không hời hợt và vô tâm như anh nghĩ đâu, người ta có thể thấy sự cuồng nhiệt của biển cả nhưng không thể hiểu nổi những giây phút bình yên của nó cũng như người ta có thể tìm thấy những mạch nước ngầm đang ầm thầm , len lỏi chảy dưới lòng đất mẹ mà muôn đời không chịu hiểu bên trong nó là sức sống mãnh liệt , niềm khao khát được hiến dâng đến cạn kiệt cuộc đời mình.
    Nếu anh muốn dừng lại... bất cứ lúc nào trong hành trình ta tìm đến bên nhau, dù trái tim mỏi mệt của em trăm ngàn lần không muốn như thế, thì em sẽ chẳng bao giờ níu kéo anh bằng những giọt nước mắt cho lòng anh chùng xuống nặng nề , em sẽ luôn dành cho anh những giây phút thoải mái nhất, luôn sẽ chỉ dành cho anh những nụ cười , luôn là con bé vô tư và hồn nhiên như anh từng biết đến. Đừng bận lòng suy nghĩ vì bất cứ một điều gì, vậy nhé anh!
    Nếu anh muốn dừng lại..ừ... anh dừng lại đi!
    Em phải đi tiếp con đường của riêng mình, con đường có thể còn lắm chông gai, có thể còn nhiều trắc trở , nhưng em tin vào nơi có hoa hồng em tin vào nơi có hạnh phúc và tình yêu vĩnh cửu, em tin có một nơi như thế dành cho riêng em dù rằng nó đang được giấu kín trong tâm hồn của một ai đó. Em không thể đợi chờ một người chưa hiểu rõ tình cảm của chính mình, em sợ những tin nhắn nhầm( dù chưa có) em sợ những yêu thương nhầm, sợ những cảm xúc lẫn lộn, sợ cái cảm giác dằn vặt em sẽ là gì trong trái tim anh, em sợ vòng tay xiết chặt mà tấm lòng chưa phân định được cô gái trong tay mình là ai...
    Nếu anh muốn dừng lại.... ừ.....anh dừng lại đi!
    P/s: 14 tiếng trôi qua rồi mà hổng có tin nhắn nào của anh...
    ( Em biết rồi vì hôm ấy anh bận.. nên không nhắn tin cho em được... nhưng dù sao đi nữa thì chúng ta cũng thật sự dừng lại rồi... chỉ là ... hình như em đã rất yêu anh... levan ah... Nợ em bài hát:" Mãi Mãi 1 Tình Yêu " nhé!)
    Thấy hay post mọi người cùng xem nhé ! :xinchao:

  8. #528
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Bờ vai

    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
    hả con?"
    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
    nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
    nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
    suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
    mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
    được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
    nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
    chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
    mẹ."
    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
    thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
    đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
    đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
    Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
    khóc như tôi.
    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
    chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
    nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
    phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
    Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
    Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
    vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
    sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
    mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
    là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.

    Có 1 câu hát mà tôi vẫn hay nhớ mãi: Sống trên đời ... Sống cần có 1 tấm lòng để làm gì em biết ko? ... để gió cuốn đi ... để gió cuốn đi ...:hawaii:

  9. #529
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Bờ vai




    Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
    sống. ........ tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
    là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác
    Câu chuyện thật hay & ý nghĩa. Mình rất thix, & ngay lúc này đây 1 cần có 1 bờ vai để có thể khóc, khóc thật to bạn àh. Cản giác of mình bjo thật khó chịu, mún khóc, mún gào thét thật to but lại fải nén lại........

  10. #530
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Suy ngẫm ........

    Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..

    Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

    Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "An đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

    Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này. " "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

    Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

    Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

 

 
Trang 53 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 343515253545563103 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •