Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Vị tình đầu

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    54

    Vị tình đầu

    Chap 1: Mở đầu

    Tôi thuộc loại đàn ông hơi cổ hủ, đến giờ vẫn vậy. Tôi thích con gái ăn mặc kín đáo, nữ tính và tóc dài. Nhưng nếu ăn mặc không kín đáo [trong mức cho phép], hơi cá tính [trong mức cho phép] và tóc hơi ngắn [cũng trong mức cho phép] thì cũng ổn thôi, chỉ cần cô gái ấy nhân hậu. Để biết một cô gái có nhân hậu hay không, dễ lắm, bạn chỉ cần quăng cho cô ấy một con chó hoặc một con mèo xinh xinh một chút. Nếu cô bạn của bạn mà rít lên và nhào đến cưng nựng chúng thì tôi đảm bảo 90 phần trăm cô gái của bạn thuộc tuýp người như tôi nói.

    Tôi quen em qua một người bạn và em là người chủ động bắt chuyện. Nhưng lần đầu nói chuyện với em không để lại ấn tượng gì. Có chăng chỉ là một hai câu bông đùa gọi là có mà khi kết thúc người ta sẽ quên sạch. Đến nỗi tôi cũng chẳng buồn add nick em.

    Bẵng đi một thời gian, khi đang lướt web tôi thấy 1 cái nick lạ hoắc lạ huơ nhảy vào.
    Nàng: em chào anh
    Tôi: em là…
    Nàng: em là N, bạn thân của người yêu bạn anh. Anh em mình từng nói chuyện rồi. Em đang dùng nick khác.
    Tôi: em gọi anh có chuyện gì không?
    Nàng: bạn của em nó đang đau khổ lắm anh ạ. Anh Nam đòi chia tay nó.
    Tôi: vậy anh giúp được gì nào?
    Nàng: em nhờ anh gọi anh Nam lên mạng nói chuyện với em. Được không anh?
    Tôi: anh làm không công vậy thôi à :mặt cười:
    Nàng: hihi. Em đang ở xa lắm, chẳng trả công được cho anh đâu.
    Tôi: haha. Anh đùa thôi. Để anh gọi cho nó.
    Nàng: em cảm ơn anh :icon chu môi:
    Tôi để máy rồi bốc điện thoại bàn lên gọi cho thằng bạn.
    - Nam ơi. Lên mạng có người gặp kìa mày.
    - Ai vậy ku?
    - N, bạn người yêu mày.
    - Mày bảo nó, tao bận, tao không lên đâu. Mà sao nó biết nick mày?
    - Biết đ được. Thôi ráng lên chút đi. Nó nài tao quá. Tôi ba hoa.
    - Chuyện Hân đó mà. Tao đang giận không nói chuyện cả tuần nay rồi, chẳng buồn lên mạng chat chit nữa – hồi đó điện thoại cầm tay chưa phổ biến như bây giờ.
    - Vậy thôi, để tao nói. Mệt tụi mày quá. Yêu được một ngày thì giận 2 ngày.
    - Hì hì.

    Dập máy tôi chat tiếp.
    Tôi: nó không chịu lên. Anh thua.
    Nàng: hix, phí công em rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh
    Tôi: có gì đâu :cười:
    Nàng: sao anh cứ cười hoài vậy, ngoài đời anh có hay cười không?
    Tôi: không, ngoài đời anh ít nói theo kiểu người Mỹ trầm lặng :cười:
    Nàng: lại cười. Em nghe bạn em kể anh cũng hot lắm?
    Tôi: anh có nóng gì đâu, anh rất là bình thường :che miệng cười:
    Nàng: em chỉ ấn tượng khi bạn em kể tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh phải là 3 trong 1 bao gồm “xinh, học giỏi, con nhà gia giáo”.
    Tôi: haha. Ko có đâu em. Bạn em bịa chuyện đấy. Trả lời vậy chứ mũi tôi cũng to ra đáng kể.

    Càng nói chuyện tôi càng thấy có cảm tình với cô bé này. Rất biết cách nói chuyện nhưng cũng khá lễ phép. Đúng kiểu con gái tôi thích. Cho tôi nổ về bản thân chút, tôi học được, chơi thể thao ngon lành và khá đứng đắn, nên được nhiều người yêu quý. Thêm nữa mẹ tôi là giáo viên cho nên biết tôi quen một đứa con gái ất ơ chắc chắn bà sẽ cạo đầu tôi ngay. Tôi nổi tiếng sợ mẹ. Tôi nhớ có lần, đang ngồi café với đám bạn cấp 3, tôi nhận được tin nhắn của mẹ. Chỉ 2 chữ thôi mà nó ám ảnh tôi đến bây giờ. “Về ngay” cả đám bạn đồng thanh rồi cười ồ lên mỗi khi tôi nhận được tin nhắn sau 10h ngay cả sau này tôi đã đi làm rồi. Sầu ơi là buồn. Đám bạn mắc dịch mỗi khi đi chơi với tôi đều thỏ thẻ “Hôm nay cục cưng của mẹ có về sớm không con ?” rồi khúc khích cười. Tôi vênh mặt “Giờ anh mày là trụ cột trong gia đình rồi, thích lúc nào về thì về. Nghe chưa !?”. Nói vậy thôi, chứ cũng chẳng bao giờ tôi đi chơi quá muộn cả. Ngoan đã ăn vào trong máu của anh em tôi rồi cũng nên.

    Chap 2: Tâm sự

    Sau hôm đó, tôi và em rất chăm chỉ nói chuyện và giờ “hẹn hò” thầm quy ước trùng với giờ ngày đầu tiên em nói chuyện với tôi. Nhiều hôm không thấy em trên mạng, thấy nhớ tôi để tin nhắn.
    Tôi: không nhớ anh hả em gì đó ơi?
    Chờ mấy phút không thấy trả lời. Tôi tiếp:
    Tôi: chắc anh nghiện em rồi…
    Tôi: phát thuốc cho anh với :cry:
    Chờ thêm mấy phút.
    Nàng is typing…
    Dám trêu mình. Láo toét thật.
    Nàng: e hèm
    Tôi: gì
    Nàng: nghiện là gì, em không hiểu
    Tôi: giống nghiện thuốc phiện ấy
    Nàng: em chưa thử sao biết :chớp chớp mắt:
    Tôi: tức là ko dứt ra được ấy
    Nàng: đã dính đâu mà dứt :lại chớp chớp mắt:
    Tôi: tại em không để ý thôi :mặt đau khổ:
    Nàng: biểu hiện như thế nào
    Tôi: là khi gần cảm thấy “phê” còn khi xa thì cảm thấy nhớ
    Nàng: anh dám nói em làm anh “phê” à :mặt quay đi giận dỗi:
    Tôi: không ý anh là nói chuyện với em vui vui
    Nàng: :cười to:. Trêu anh vui thật ấy
    Tôi: sau này ai lấy em chắc khổ lắm
    Nàng: khộ [nhấn mạnh khổ] nhưng khối người cứ nhảy bộ [nhấn mạnh bổ]
    Tôi: mồm mép quá
    Nàng: haha
    Tôi: em đang làm gì
    Nàng: em đang nói chuyện
    Tôi: với ai?
    Nàng: với anh
    Tôi: mình anh thôi à
    Nàng: vâng :mặt ửng đỏ:
    Tôi: người ta của em đâu
    Nàng: em làm gì có người ta :mặt buồn:
    Tôi: ko tin
    Nàng: em đâu có bắt anh tin
    Tôi: …
    Nàng: …
    Tôi: em ăn cơm chưa? – lúc chat là 7.30pm
    Nàng: mới trưa mà anh
    Tôi: hả?
    Nàng: à. Em quên chưa nói cho anh. Em đang ở Đức
    Tôi: vậy à. Vậy mà anh tưởng…
    Nàng: gia đình em ở bên này
    Tôi: em sang đó lâu chưa?
    Nàng: em sang được 1 năm rồi
    Tôi: bên đó chắc đẹp hơn VN mình nhiều lắm
    Nàng: cảnh đẹp nhưng buồn hiu buồn hắt. Em thích ở VN. Con người ở đó tình cảm hơn.
    Rồi chúng tôi kể cho nhau về gia đình và bạn bè. Em hồn nhiên vô tư, nhưng đôi khi tôi cảm được trong lời nói của em có điều gì buồn man mác. Là tôi quá nhạy cảm hay tại vì em không giỏi che giấu cảm xúc của mình!? Tôi chẳng thể đoán được. Rồi em gửi cho tôi bài “Hero” của Erique Iglesias. Clip nói về tình yêu của một đôi nam nữ. Để bảo vệ người mình yêu chàng trai đã chết. Lời ca là một chuỗi những tâm sự, những mong ước mà chàng trai muốn cô gái làm cho mình. Bài hát buồn da diết…
    Would you dance
    If I asked you to dance?
    Would you run
    And never look back?
    Would you cry
    If you saw me crying?
    And would you save my soul, tonight?

    Would you tremble
    If I touched your lips?
    Would you laugh?
    Oh please tell me this.
    Now would you die
    For the one you loved?
    Hold me in your arms, tonight.

    I can be your hero, baby.
    I can kiss away the pain.
    I would stand by you forever.
    You can take my breath away.
    Tôi lắng nghe và thả mình trôi theo dòng cảm xúc của bài hát. Bài hát buồn thật, là vì nội dung clip hay là vì giọng cùa Erique quá tâm trạng!? Có lẽ cả hai. Tại sao em lại gửi cho tôi bài hát này, tôi tự hỏi. Thấy có điều không ổn tôi tiếp.
    Tôi: em đang có tâm sự phải không?
    Nàng: không có đâu. Đừng có mà tài lanh :nhe răng:
    Tôi: hôm nay anh thấy em tâm trạng lắm
    Nàng: chắc do anh suy nghĩ linh tinh đấy
    Tôi: thật không?
    Nàng: thật mà
    Tôi: vậy tại sao gửi cho anh bài hát đó
    Nàng: vì nó buồn
    Tôi: em thích buồn?
    Nàng: không ai thích buồn anh ạ. Nhưng nó hợp với tâm trạng của em bây giờ
    Tôi: em thích bài đó lắm à
    Nàng: vâng. Em muốn tìm một hero cho riêng em
    Tôi: anh làm hero của em nhé
    Nàng: haha. Anh không có cửa.
    Tôi: em mở sẵn khóa cửa cho anh đi
    Nàng: xui cho anh. Em vứt chìa khòa đi rồi :cười lăn lộn:
    Tôi: vậy để anh ráng tìm rồi mở cho em
    Nàng: thoải mái :cười giòn tan:
    Tự nhiên tôi thấy buồn quá. Chẳng hiểu sao. Lính tính mách bảo tôi rằng em đang có chuyện không vui. Nghĩ rằng hỏi thằng em sẽ làm em khó xử, anh *** anh *** tôi tìm cách liên lạc với Hân, bạn thân em, để hỏi rõ thêm.

    Chap 3: Dấu ấn
    Tôi: chào H
    Hân (H): hôm nay rồng lại tự nhiên đến nhà tôm thế này
    Tôi: rồng rắn gì đâu
    H: sao? Anh? Có chuyện gì mà lại buzz em?
    Tôi: ừm. Anh muốn hỏi một chút về bạn em
    H: bạn nào cơ?
    Tôi: HN
    H: ố ồ. Anh muốn biết gì nào?
    Tôi: tất cả
    H: haha. Tất cả thì nhiều lắm. Bạn em là số ít hợp với điều kiện của anh đấy
    Tôi: điều kiện gì?
    H: 3 trong 1
    H: bạn em xinh cực. Học ổn. Nhà thì khỏi nói.
    Tôi: tính tình thế nào?
    H: nhân hậu lắm, và cũng nhạy cảm
    Tôi: …
    H: anh… thích bạn em à?
    Tôi: anh chẳng biết nữa
    H: anh mà không thích thì hơi phí của đấy
    Tôi: anh muốn biết mặt bạn em. Gửi cho anh một tấm hình đi.
    H: cái này thì ko được. Em đã hứa với nó rồi.
    Tôi: nhưng bạn em làm sao mà biết.
    H: không là không.
    Tôi: …
    H: anh thích bạn em thật à?
    Tôi: nói chuyện với N anh thấy vui
    H: chuyện, bạn em mà lị
    Tôi: chắc là có
    H: cuối cùng cũng nhận à
    Tôi: hihi. Ừ
    H: để em giúp
    Chẳng biết em ấy giúp kiểu gì mà cả tuần sau, tôi chẳng thấy em online. Lòng tôi như lửa đốt. Tôi để lại cả tá tin nhắn offlines, nhưng sự im lặng là tất cả những gì tôi nhận được. Tôi đứng ngồi không yên. Buzz bạn em điên cuồng. Nhưng, câu trả lời của bạn em cũng chẳng khiến tôi yên tâm “cả mấy ngày nay em cũng chẳng gặp được nó. Em cũng gọi thử sang bên kia mà chẳng có ai bắt máy cả”. Nghe bạn em nói vậy, tôi chả biết làm sao. Lại ngồi xuống trước màn hình, nhìn chằm chằm vào đó, chẳng để làm gì. Đơn giản chỉ là nhìn và chờ đợi, vậy thôi. Được một lúc.
    Nàng: buzz!
    Nàng: cốc cốc cốc
    Im lặng …
    Nàng: có ai ở nhà không?
    Im lặng …
    Nàng: em biết anh đang ol
    Im lặng …
    Nàng: cả tuần nay em bận thi nên chẳng ol được
    Im lặng …
    Nàng: người ta không ol thì mình đành offline vậy
    Nàng: 3…
    Nàng: 2…
    Tôi: thua em rồi.
    Nàng: :che miệng cười:
    Tôi: thi thì thi chứ. Lên một chút thì chết ai?
    Nàng: nhớ à :chớp chớp mắt:
    Tôi: cũng vừa vừa thôi
    Nàng: thôi, đừng giận em. tai phim *** tai phim *** Tuần rồi em thi cả 4 môn, nên chẳng dám lên mạng. Sợ gặp anh lại chẳng dứt ra được …
    Tôi: ờ [nói vậy thì chịu mnr]
    Nàng: sao ờ lạnh lùng vậy
    Tôi: chứ giờ sao?
    Nàng: nói đi. Anh không hề giận em và rất vui khi gặp em
    Tôi: nói gì không hiểu
    Nàng: anh không hề giận em và rất vui khi gặp em
    Tôi: đừng có cà chớn. Chưa xử tội là may
    Nàng: xử thế nào? Không nói chuyện nữa nhé
    Tôi: không nói thì không nói
    Nàng: vậy thôi em out
    Tôi: out đi
    Nàng: out thật, ko đùa
    Tôi: anh cũng không đùa
    Nàng is offline
    Tôi: thôi đừng giả bộ. Đang invi, biết thừa
    Chờ 2-3 phút …
    Tôi: ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê
    Tôi: ra đây mau
    Tôi: zZz
    Tôi: toàn trêu người khác là giỏi
    Tôi: anh KHÔNG HỀ giận em và RẤT VUI khi gặp em
    [tôi nhấn mạnh chữ “không hề” và “rất vui” để chứng tỏ sự miễn cưỡng của mình]
    Nàng: nói đàng hoàng
    Tôi: đồ cà chớnnnnnnnnnnnn
    Tôi: anh không hề giận em và rất vui khi gặp em :mặt khóc:
    Nàng: :cười lăn lộn:
    Tôi: nhớ đấy
    Nàng: vẫn nhớ đấy thôi :cười nghiêng ngả:

    Chap 4: Em

    Em của tôi là như vậy, nàng rất biết cách khiến tôi phải bật cười rồi xí xóa cho dù người có lỗi trước là nàng. Nói chuyện với em, tôi cảm thấy vui và ấm áp. Đôi khi trong lớp ,tôi cười một mình vì chợt nhớ đến những câu nói hài hước và chọc ghẹo của em. Thằng bạn thấy tôi đang nham nhở một mình, đập đập vai tôi “uống nhầm thuốc hả”. Tôi nhìn nó, mắt long lanh, trong khi miệng cười vẫn không khép lại được “tao đang hạnh phúc quá”. “Thằng dở người”, nó gằn lên. Bình thường thì tôi cho nó một gậy rồi, nhưng hôm nay thì tôi tha cho nó. Ôi tình yêu! Khi đang yêu con người ta sẽ trở nên bao dung và dễ dàng tha thứ. Chắc tôi thích em thật.

    Tôi thích em, một phần vì em nói chuyện hài hước thật, một phần vì tôi ấn tượng bởi cái profile mê li mà bạn em nói. Điều quan trọng hơn cả, là em hiểu tôi, và rất tâm lý. Tôi nghĩ đây mới là điều thứ yếu để tôi thích em. Hiểu được và chia sẻ được. Đôi khi là một câu động viên an ủi khe khẽ, đôi khi là một hành động quan tâm rất nhỏ hoặc có khi là những tâm sự về cuộc sống, gia đình, và bạn bè. Những điều đó kéo tôi lại gần em hơn.

    Em quan tâm tôi theo kiểu “mùa này mùa mưa đó anh, đi học nhớ mang theo áo mưa đừng để ốm”, “ngủ sớm nhé, đừng thức khuya”, hay như “em có việc phải đi ra ngoài chút, anh học bài đi” vì lúc đó đã gần 10h, em sợ tôi mải nói chuyện với em, quên ôn bài ngày mai...

    Em kể chuyện về gia đình em. Mẹ em sinh ra ở Huế. Con gái Huế nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Chắc ba yêu mẹ vì điều đó. Mẹ em xinh lắm. Ba yêu mẹ vì điều này nhiều hơn :cười lớn:. Hồi đó ở Huế có đại học nhưng mẹ em không chịu học ở gần nhà, mẹ quyết định ra Hà Nội để học sư phạm. Ngày mẹ đi, bà khóc hết nước mắt. Bà thương mẹ lắm. Tuy mẹ là con út, nhưng lại đảm đang, nhân hậu và chịu thương chịu khó nhất nhà. Hồi đó, làng chấm công theo từng nhà để cuối tháng phát gạo, thịt. và thức ăn. Trong khi các bác của em chỉ làm đúng chỉ tiêu đề ra, mẹ em sáng ra đồng sớm, tối về muộn hơn mọi người, buổi trưa nhiều khi mọi người nghỉ chuẩn bị đi ăn, mẹ em cũng nán lại để làm thêm chút. truyen *** doc truyen *** Nhiều khi ông bà thương mẹ quá gắt lên “kệ cha nó! Nói mà không nghe. Để cho nó làm cho nó chết m nó đi”.

    Em tiếp. Tết đến khi mọi người xúng xính áo quần mới, mẹ không đòi hỏi cho mình. Mẹ em nói với ông bà “quần áo con còn mới. Bố mẹ để dành vải may quần áo cho mọi người”. Bà yêu mẹ em nhất trong số các anh chị em. Biết mẹ thích ăn cơm khô, trong khi bà và cả nhà lại thích cơm hơi nát, nên mỗi lần nấu cơm bà đều ngồi trông nồi cơm. Bà giữ cho nồi nghiêng sang một bên để một bên nhiều nước, một bên ít nước, mặc cho lửa nóng phừng phừng bên cạnh. Mùa đông thì không sao, gặp mùa hè mỗi lần nấu cơm xong mồ hôi của bà túa ra như đi tắm. Đi đồng về thấy bà cặm cụi ngồi giữ nồi cơm, mẹ chảy nước mắt. Mẹ kể với em. Đời này của mẹ có hai người yêu mẹ nhất, là bà ngoại và ba em. Khi bà ngoại mất, mẹ nhịn ăn suốt một tuần, ai nói cũng không nghe. Đến khi ông ngoại không chịu được, bật khóc và lên tiếng “ba mất mẹ con rồi, giờ ba không muốn mất thêm con nữa”. Nghe đến đó mẹ em khóc nức nở và nấc lên “ba phải sống nhé ba, ba phải sống thật lâu nữa”.

    Rồi em kể về ba em và tình yêu của ba mẹ. Bên đằng nội, ông bà giàu có, ba em từ nhỏ đã được cưng chiều rồi. Nhưng ông bà nội rất nghiêm khắc, vì thế ba em được dạy dỗ tử tế. Ba em học giỏi, điển trai nên ông bà rất tự hào về ba. Học đại học bách khoa ở nhà, sau đó ba em được ông bà cho sang Mỹ học cao học. Trong thời gian đại học ba quen mẹ. Ba kể, hồi đó mẹ con nổi tiếng xinh đẹp và ngoan ngoãn, nên rất nhiều người theo. Nhưng nhờ lần ba sang bên trường sư phạm thăm một người bạn, ba quen mẹ. Lúc đó ba đi xe đạp vào trong trường. Cửa trường hẹp mà ba lại đi nhanh, hinh *** nên ba không kịp phanh lại khi thấy mẹ con đang đi bộ ra. Xây xát cũng bình thường, nhưng ba cố tình ra vẻ nghiêm trọng rồi bế mẹ con chạy vào trong phòng y tế. Thấy ba tủm tỉm cười, nhưng mẹ con cũng để yên như vậy. Mẹ con lúc đó mặt đỏ ửng nhìn đáng yêu lắm. Ba cười lớn. Ba quen mẹ con từ đó.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Vị tình đầu

    Bỏ giữa chừng thế? Đánh dấu khi nào post xog đọc 1 thể

  3. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    4
    Ðề: Vị tình đầu

    chơi kỳ quá, đang đọc nữa chừng híc phí cả công theo dõi từ nãy tới giờ ... chửng hửng:giabo::kungfu:

  4. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1
    Ðề: Vị tình đầu

    tình đầu là tình đau thui....ai cũng thế. Nếu thấy người khác hơn hay có cái gì đó hơn thì sẽ quên tình đầu thôi:quaylung:

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •