Từ ấy không còn xuân thu đông hạ
Không còn mùa về gõ cửa con tim
Những hạt nắng bỗng nhiên là băng tuyết
Lẫn lộn vầng trăng dưới đáy sông chìm

Từ ấy mặc tình gió chở chiều mây
Về xứ lạ mông lung bờ vực thẳm
Tôi đã đi phủi lòng vào hoang vắng
Trả hết ngu ngơ thương ghét chuyện đời

Xin cứ để vô tình chiều mây trắng
Trôi thang thang thả nhẹ kiếp lưu đày
Tôi đã đi quên bao điều ngang trái
Hoài bão giờ tan biến phương trời xa

Từ ấy vơi muộn phiền đau ngõ chật
Đón mênh mông nghe biển sóng ru đời
Đêm tĩnh lặng lơ là bao hư thật
Tôi ra đi quên hết mộng tuyệt vời