Ngày trước mẹ kể cho em nghe chuyện cổ tích về 2 nàng công chúa. Công chúa chị xinh đẹp, rạng ngời nhưng sáo rỗng, suốt ngày chỉ lo chải chuốt làm dáng, còn công chúa em nhan sắc tầm thường nhưng thông minh, nhanh nhẹn tháo vát, tài hoa xuất chúng.

Một ngày nọ các hoàng tử ở lân bang sang cầu kiến, những mong hỏi công chúa làm vợ đã choáng ngợp trước nhan sắc của cô chị nhưng rồi càng nói chuyện càng thấy nhạt nhẽo họ chuyển sang trò chuyện cùng công chúa em và thực sự ngưỡng mộ trí tuệ của cô muốn kết duyên cùng cô em... Câu chuyện đã xa song em biết, mẹ muốn kể để động viên em hãy tin vào tương lai.

Em là con vịt còi đen nhẻm, xấu xí từ thời còn bé tí. Chao ôi! Đôi bàn tay thô kệch, nước da ngăm nhìn mãi mới quen mắt. Cái mũi tẹt cùng mái tóc khô cứng càng khiến em tự ti, rụt rè chẳng dám bắt chuyện cùng ai. Ngày chị gái đi lấy chồng em thẹn thùng còn không dám ra đứng chụp ảnh, sợ người ngoài chỉ trỏ, thương hại. Mãi rồi em cũng phải quen dần, chấp nhận những cái mình vốn có, em chỉ còn biết học thật tốt để kiếm được một việc làm ưng ý và sống cuộc sống bình thường.

Tất cả bọn con trai chơi với em như thể em cùng là bè lũ tóc ngắn. Em đá bóng tranh giành ra trò, đội bóng nữ lớp em vô định trường năm đó công đầu là của em. Em chơi cờ Vua giỏi nhất xóm. Em ngạo mạn tuyên bố người yêu em sau này phải chơi thắng cờ Vua thì em mới gật đầu. Những trò kiếm cung, đánh trận giả khiến cho nước da của em ngày càng trở nên ... cơ bản. Đến khi thành thiếu nữ, bạn bè trang lứa góp ý em mới nhìn lại và thấy sao mình lại xuề xoà quá đỗi so với họ, cũng bởi vì em có ai đâu mà làm đỏm. Em sống đơn độc, cô đơn giữa một biển người, đi cùng các cô gái em thêm phần tủi hờn, chơi với con trai thì họ làm em thêm tủi phận. Em buồn bã lủi thủi một mình. Em sống thế suốt bao năm.

Em gặp riêng anh sau khi hợp đồng lớn giữa hai công ty chúng ta hoàn thành. Theo nhận xét chẳng phải của mình em - Anh rất đẹp trai, đĩnh đạc, đậm chất đàn ông, nói năng điềm đạm, khiêm tốn và chững chạc hơn rất nhiều so với tuổi. Em không ấn tượng nhiều về hình thức bề ngoài của anh. Em nhận lời mời đi ăn trưa với anh cũng bởi vì "Mừng hợp đồng thành công tốt đẹp".

Chỉ đến khi câu chuyện vào đúng chủ đề hấp dẫn, thì em mới thấy rằng anh thật lôi cuốn. Em như tìm thấy người bạn thất lạc đã lâu. Em thoải mái bày tỏ những suy nghĩ, tâm sự của mình về nhân tình, thế thái được trình bày những quan điểm của mình về cuộc sống. Quan trọng em vẫn được là chính mình, được khoác những bộ quần áo giản dị, không son phấn, nước hoa... Được thẳng thắn nêu lên những vấn đề còn nan giải của bản thân. Vô tư như đang tâm sự cùng tri kỉ. Anh cũng thoải mái, dễ chịu không kém.

Để rồi một ngày anh cứ quan tâm hơn đến em khiến em hoang mang không biết phải làm sao. Lòng em đã trót yêu anh! Nhưng giữa chúng ta là một khoảng cách khá xa về cả tài lẫn sắc. Anh yêu quý em về điểm gì? Từ trước đến nay em vẫn thiếu tự tin vào mình, giờ đứng trước anh em càng thêm phần lúng túng.

Anh gửi cho em lá thư dài chan chứa yêu thương, sau đó anh chỉ nói một câu: “Anh yêu mà chẳng hiểu vì sao yêu. Có lẽ khi trái tim lên tiếng thì lý trí phải ngậm câm". Em đã khóc vì cảm động và nhận lời anh sau hôm đó. Anh khiến em không còn phải băn khoăn, bận tâm nhiều về tấm chân tình anh dành cho. Em yêu anh hơn cả bản thân mình. Em tin mọi khó khăn trước mắt chỉ cần ta cố gắng thì có thể dễ dàng vượt qua. Em ngây thơ và cứ tin như thế.

Em háo hức dẫn anh về ra mắt bố mẹ. Em tự hào thật nhiều vì cách cư xử đúng mực rất người lớn của anh. Mọi người đều nhận thấy những nỗ lực của anh, làm em càng yêu anh nhiều hơn. Có người đã nghĩ em phải cố kiết "giăng bẫy" ghê gớm lắm mới "tóm" được anh - một tên trắng trẻo, đẹp trai như thế. Ngay cả ông chú em cũng chặc lưỡi ngạc nhiên nói với bố mẹ em: “Chẳng hiểu cháu nhà mình duyên ngầm, có tài gì mà nó lại yêu, vừa đen đúa lại gầy nhẳng không nhìn đâu ra sức sống”. Em gắng mỉm cười hãnh diện, cố an ủi mình như ngày bé bị bọn trẻ chê cười vì... xấu.

Em vẫn nói với anh, em không thích họ khen anh đẹp trai, đó chỉ là cái hình thức, cái vỏ bề ngoài, sao họ không tiếp xúc với anh và khen tố chất của anh là tốt nhỉ! Anh mỉm cười véo má em.... cả hai cười hạnh phúc.

Ác mộng nhất là ngày anh đưa em về nhà, mẹ anh im lặng, bố anh không nói gì. Chỉ có cô chú nhà anh nói ra, nói vào nói rằng không cân xứng. Em chỉ biết nuốt nước mắt vào trong vờ như không nghe thấy nhưng từng lời nói của họ như quả bom tấn giáng xuống chỗ tự tin nhỏ nhoi còn sót lại trong em khiến chúng càng trở nên xơ xác. Anh bối rối kéo em đi, biết em buồn nên đã luôn mồm động viên em.

Em về tâm sự cùng mẹ, mẹ vuốt tóc em rồi cũng rơi nước mắt vì thương. Con người ta: “Ai chẳng muốn đẹp muốn giòn" có ai được lựa chọn bố mẹ, chọn lựa hình dáng bên ngoài đâu. Cha mẹ sinh ra, xấu đâu phải là cái tội. Mẹ khuyên em nên biết trang điểm, ăn mặc cho phù hợp, cái này em ghi nhận nhưng lũ bạn em bảo phải thay đổi phong cách, đi đứng nền nã, cần ăn mặc quyến rũ... em kịch liệt phản đối. Em muốn vẫn là chính mình, giữ cho được bản sắc của riêng mình. Không a dua theo những người khác. Em cố giữ cốt cách cao ngạo và lối sống giản dị như xưa. Anh luôn ủng hộ em...

Rồi một ngày, em mệt mỏi, em muốn buông xuôi tất cả đầu hàng số phận, chọn cho mình lối sống tự do không để phiền luỵ, ảnh hưởng đến ai. Em bắt đầu thấy chán những ánh mắt dò xét, cái nhìn dè bỉu, điệu cười mỉa mai của mọi người khi em sánh bước bên anh. Em không giàu có, em không xinh đẹp, em cũng chẳng giỏi giang gì, có khối người còn toàn diện hơn em, nhưng anh vẫn yêu em. Điều đó đổi lại bằng việc suốt ngày em lo nghĩ, sợ hãi vì không khiến gia đình anh hài lòng, khiến bố mẹ anh phải ưu tư. Cũng vì họ thương nên lo anh thiệt thòi, thiếu hạnh phúc.

Tự dưng em thấy gánh nặng đó đè nặng lên vai mình, đầu óc em bấn loạn. Em thấm mệt, em thấy mình phải chịu nhiều áp lực. Ước gì em xinh hơn một chút hoặc anh xấu bớt đi. Mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Có ai lại ước mong một điều "giản dị" cỡ đó không nhỉ! Em không biết. Em đang muốn quẳng gánh lo trên vai em sang một bên để nghỉ ngơi. Mọi người cũng sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.

Em mệt quá, tình yêu của em ạ.

(Dân Trí)