Tình yêu! Khi nó đến mong bao nhiêu điều ước vọng, để rồi khi đi cuốn trôi theo hơn thế rất nhiều. Một cuộc tình ra đi, trái tim khôn ra đôi chút, lòng lạnh lùng hơn đôi chút và ít tin hơn đôi chút...
Tôi ngỡ mình không còn đủ can đảm, lòng tin để yêu. Nhưng tình yêu là thế, sức mạnh vô hình mà ta không thể nào cưỡng lại. Dẫu đã một lần dại khờ, trái tim, lý trí vẩn chấp nhận dại khờ thêm lần nữa....

.... Em có nghe tình yêu tôi hát
Xa vắng đi niềm kiêu hãnh nào...

Một cuộc tình đã qua
Tôi muốn tim hoá thành sỏi đá
Giấu tình yêu tôi biết mình sống giả
Nhưng vì em gieo tất cả nghi ngờ...

Thời gian trôi tựa giấc mơ
Tim tôi trống vắng không chờ đợi ai
Có đôi lần... nhưng tôi dè dặt mãi
Có lẽ nào tôi sợ hãi tình yêu?
Và cứ thế nhiều người qua rất nhẹ
Tôi quen rồi tôi là kẻ cô đơn...

Ngỡ rằng tim khép kín hơn
Lòng này vững chãi sau cơn yêu đầu
Có ngờ đâu...
Em bỗng đến khiến tình sâu sống lại
Đưa tôi về chốn khờ dại ban xưa
Để hoàng hôn nhạt, nắng thưa
Nhớ em tôi nhớ lúc vừa mới quen
Tôi chết lặng trong mắt đen hiền dịu
Khép bờ môi xinh, em níu hồn tôi
Lặng lẽ nhìn lòng không nguôi xao xuyến.
Chia tay người lưu luyến bước chân ai?

Và tình yêu tìm lối xưa quay lại
Mong tim khờ không lỡ dại bước sai
Kết thúc - bắt đầu đừng xoay vòng mãi...