Tôi nhớ hồi nhỏ thường đi với mẹ bằng xích lô,mỗi khi tới chân cầu bao giờ bà cũng yêu cầu người đạp xích lô bất luận là già hay trẻ ngừng xe để bà và tôi cùng nắm tay nhau đi bộ, đến đỉnh dốc cầu rồi mới leo lên xe đi tiếp.Đó là cách mà mẹ tôi dạy cho con bài học về lòng nhân ái.
Chiều tối nay khi đi làm về tôi chợt thấy hai mẹ con nhà nọ nắm tay nhau tung tăng bằng xe "lô-ca-chân" trên lưng chừng dốc cầu.Con bé thật dể thương với hai cái nơ hồng to oạch trên đầu.Tôi nghe con bé hỏi mẹ ơi sao mình ko ngồi yên trên xe cho người ta chở hả mẹ?Tôi ko kịp nghe mẹ của con bé đó giải thích ra sao nhưng tôi có ngoái nhìn để còn kịp thấy ông trung niên đang lầm lũi đẩy chiếc xích lô lên dốc cầu mà lúc nãy tôi ko để ý lắm...
Tôi đồ rằng tối hôm nay ít nhất có bốn người cùng chung một niềm vui, mẹ con nhà nọ, ông xích lô và tôi.
Cô bé ơi,bé máy mắn lắm khi có một người mẹ như thế!
(st)