Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 3 của 3
  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    4

    Chuyện không thể không ghi

    Chuyện không thể không ghi- Lưu Thị Lương

    (Truyện dễ thương có 6 kỳ, mỗi ngày 1 kỳ !)

    Kỳ 1: Tại sao em đánh con Châu?

    Sự việc như sau.

    Chiều hôm qua, lúc 6 giờ, tụi em vào trường học thêm Hoá. Trong khi chờ thầy đi ăn hủ tíu bên kia đường, tụi em ngồi chơi trên bục sân khấu giữa sân. Bạn Châu lấy ra một cuốn sổ, rủ em coi bói. Bạn ấy gọi là coi bói kiểu mới, rất khoa học, không hề mê tín dị đoan, muốn coi về cái gì cũng được. Tình duyên, học tập, bạn bè, gia đình… đủ hết.


    Lúc đó, cả đám tụi em có Đăng, Huy, Chương, Nguyệt, Hoàn, Thương. Mấy bạn đều cười tủm tỉm nói rằng đã coi hết rồi. Chỉ còn một mình em. Em hỏi hay không. Các bạn bảo, muốn biết hay, phải coi mới biết, không thể tả được, bỏ qua rất uổng. Coi cho biết hay, rồi có dịp sẽ đem áp dụng. Rất dễ. Nhất là vào các buổi sinh nhật, có đứa này đứa kia, vui lắm. Cười chảy nước mắt luôn.


    Em không bao giờ tin mấy cái vụ bói toán. Cả nhà em ai cũng vậy, Nhưng các bạn rủ dữ quá, dụ dỗ riết, làm em xiêu lòng, tò mò muốn thử coi cho biết. Đâu có tốn tiền.


    Em bằng lòng rồi. Tụi nó bu chung quanh em để nghe bạn Châu hỏi em rất nhiều câu, mà em ghi hết ra đây, theo kiểu đối chiếu để thầy thấy được bạn ấy đã đối xử với em dã man như thế nào.


    Bạn ấy hỏi em tên gì? Có bị té xe không? Có yêu ai chưa? Ăn bằng gì (mắt, mồm, tai…)? Một ngày ăn mấy lần? Từ số 1 đến số 50 thích số nào? Bạn có ghét ai không? Người đó tên gì? Bạn ngủ ở đâu? Bạn thích con gì? Bạn có nghe nhạc không?...


    Thưa thầy. Em có nói đi nói lại rằn bạn ý chơi xóc em – í lộn – chơi xỏ em. Nhưng thầy cứ bảo rằng thầy không hiểu. Một đứa hiền khô, nhút nhát như em, mấy bạn đứng phía sau hù một tiếng mà cũng khóc, sao lại dám đánh bạn, xé áo dài của bạn. Quái đản nhất là vừa đánh vừa khóc ồ ồ.


    Bởi vì, khi bạn hỏi em, em trả lời, có câu thiệt, có câu giỡn. Nhưng khi bạn ấy đem phần giải đáp ra thì bậy bạ hết trơn. Em trả lời, còn bạn ấy đem ghép với một bảng câu hỏi khác, mà bạn ấy giấu không cho em coi. Sau đó, em cố giựt ra được một miếng, em cũng chép ra đây cho thầy coi luôn. Nhưng điều bạn nói có thật không? Bạn có hôn ai chưa? Giống ai? Bạn có làm bậy không? Với ai? Mấy lần?...


    Thành ra, khi em trả lời em ăn bằng mắt (vì em sợ mập) thì bạn ấy lại lại bói rằng em đã hôn ai đó ở mắt. Rồi tới câu hỏi thích số nào, em nói chơi chơi là em thích số 35, thì bạn ấy tuyên bố chắc như bắp là em đã hôn đứa nào đó tới … ba mươi lăm lần rồi. Mấy câu cuối cùng mới thật là rùng rợn, khủng khiếp và làm em nổi giận, chớ mấy câu trên thì hơi quê chút thôi. Xin thầy hãy thử tưởng tượng khi em nói ghét bạn Huy (vì bạn Huy ngồi bênh cạnh em, hay tháo giày để với bốc mùi hôi thối, để em gớm mà khóc, để mấy bạn kia cười ghẹo em) thì cả đám tụi nó rống lên hét um sùm.. Bạn Đăng còn nằm lăn ra sân khấu, giơ hai chân lên đạp loạn xạ như đóng phim hài. Bạn Huy thì đỏ mặt lên, cười chảy nước mắt nước mũi như đang bị đòn. Bạn Nguyệt, bạn Thương bỏ chạy ra chỗ khác. Bạn Hoàn thì nhéo bạn Huy, bạn Chương nhảy tưng tưng như bì kiến cắn, kêu éc éc như bị bóp cổ. Chỉ mình em ngồi tỉnh bơ, còn cười tụi nó sao lại cười dữ vậy, bộ điên rồi chắc.


    Thưa thầy, tại tụi nó có đầu óc đen tối, hay nghĩ bậy bạ, nên từ "làm bậy" được hiểu là câu chuyện quan hệ nam nữ. Chứ còn ở nhà em, em út của em năm tuổi tè dầm ra giường mẹ em cũng nói là nó làm bậy đó. Vì em đã trả lời là ăn một ngày ba bữa như tất cả mọi người trên đời này, nên bạn ấy đã quả quyết rằng em đã làm bậy bạ ba lần với bạn Huy, ở trên lầu một.


    Trời ơi! Em khóc liền lúc đó. Em có là gì bạn ấy đâu, mà bạn ấy nỡ làm nhục em như vậy. Bạn ấy ngồi tại chỗ, nhịp nhịp chân, mặt hếch lên kênh kiệu như hôm hội diễn văn nghệ toàn trường. Bạn ấy đi qua đi lại để làm nền cho bạn Huy hát bài "Tóc em đuôi gà". Nhìn rất dễ thương và vui vui, nên em có nói: "Thằng Huy cứ để con Châu dắt tới dắt lui, như dắt con chó nhà nó đi tìm chỗ ị buổi sáng".



    Thưa thầy. Chắc là bạn ấy dể bụng ghét em nên bữa nay mới tìm kế trả thù một cách thâm độc như vậy.



    Thật tình lúc đó, em không có ý đánh bạn Châu. Em chỉ nắm áo bạn ấy giựt giựt, để thêm động tác cho cơn khóc thôi. Nhưng bạn ấy đã dứt giựt ra để chạy, nên cái tà áo dài phía sau mới bị rách lủng lẳng. Tai bạn Châu học khác lớp mình, bạn ấy ở lại chờ học thêm buổi tối luôn. Nếu không thì đâu có chuyện rách hư luôn cái áo dài mới may. về chuyện này, em đã đền áo khác cho bạn Châu rồi. Tuần sau, may xong bạn ấy sẽ mặc cho thầy coi.



    Bản kiểm điểm của em đến đây là hết. Em xin cam đoan lời khai trên là hoàn toàn đúng sự thật. Nếu có gì sai sót, em xin hoàn toàn chịu trách nhiệm. Em cũng xin hứa, từ giờ sẽ cẩn thận, khoé léo hơn trong giao tiếp với bạn bè để không xảy ra những biến cố như vậy nữa, vừa có hại cho mình vừa có hại cho bạn, vừa làm phiền lòng cha mẹ, thầy cô.

    Ký tên

    Nguyễn Nhị Phúc Diễm





    Bản tự kiểm dài bảy trang giấy tập của tôi bị thầy chủ nhiệm trả lại. Trong đó bị gạch đỏ khắp nơi với lời phê của cô dạy môn Văn "Lẫn lộn phong cách hành chính với phong cách ngôn ngữ nghệ thuật. Nhiều lỗi dùng từ. Sa đà khẩu ngữ". Tôi phải viết tiếp bản kiểm điểm khác - một bản kiểm điểm thông thường, khuôn mẫu như tất cả các học sinh khi phạm lỗi. Còn bản kia, thầy bảo tôi chép lại cho sạch sẽ, để thầy gởi đi đăng báo.


    Thầy khen tôi có năng khiếu viết văn. Nhưng biệt tài này sẽ chẳng giúp được gì cho việc được giảm nhẹ tội tình, trong hội đòng kỷ luật. Tôi vẫn phải bị cảnh cáo trước toàn trường vào buổi chào cờ đầu tuần. Cả con Châu cũng bị y như tôi. Suốt tuần này, hai đứa phải vào trường cấm túc, nhổ sạch cỏ to cỏ nhỏ ở các chậu cây cảnh, và khắp sân trường, chỗ nào có mọc cỏ.



    Tôi nhổ buổi chiều, Châu nhổ buổi sáng. Không biết, nếu nhổ cỏ chung thì tôi với nó sẽ nói chuyện với nhau như thế nào. Mặc dù trong Hội đồng kỷ luật hai đứa đã xin lỗi nhau. Học thêm buổi tối, ngồi chung lớp, nhưng tôi luôn tìm cách tránh mặt nó. Tôi ngồi bàn đầu, để khỏi nhìn thấy bộ điệu nhí nhảnh hết sức tự tin của nó. Hễ cứ nhìn thấy nó như vậy, là tôi nhớ tới bữa chiều rùng rợn kia. Buổi chiều đã là "ô uế" cuộc đời đi học của tôi, bị chết cái tên "cô bé đánh lộn". Con gái mà đánh nhau, xấu xí quá chừng. Chưa hết, tôi còn bị mang tiếng là ganh tỵ với Châu, vì nó cao ráo, gọn ghẽ như người mẫu, lại biết đàn, biết hát. Còn tôi thì lúc nào cũng ngậm mồm, đứng dựa cột, mà hễ mở miệng ra một câu là châm biếm chết người. Thí dụ như câu nói về chuyện diễn văn nghệ của Châu và Huy đó.


    Chẳng biết Châu có còn giận tôi không. Thấy nó vẫn cứ nhởn nhơ, vui đùa, ngồi đâu cũng có cả đám con trai đứng ngồi chung quanh. Cũng như tôi vẫn lặng lẽ, ít nói, và tiếp tục khổ sở vì cái mùi đôi vớ suốt một học kỳ chưa giặt của thằng Huy.


    Nghĩa là sau đó, các bạn đều sống bình thường như cũ. Chỉ có tôi là vẫn còn day dứt băn khoăn. Tôi chờ đợi và buồn buồn, lo lo cho đến một hôm tôi gặp thầy chủ nhiệm.

    (còn tiếp)

  2. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    75
    Ðề: Chuyện không thể không ghi

    Nhưng kết quả môn toán chỉ có sáu đứa trên 5 điểm. Mãnh Nhi 4,5. Long 7. Nguyên Hà lớn nhất lớp 8,5 điểm. Nhỏ chỉ hơn Long điểm môn Lý thôi. Tôi bỗng hiểu ra một điều rằng "Yêu là dốt ở trong đầu một đống" (Xin lỗi thi sĩ Xuân Diệu). Nhưng rồi chẳng nói cho nó nghe đâu. Sợ nó buồn, sợ nó giận.



    Sau đó, chẳng thấy Mãnh Nhi dắt Long đi đâu hết. Tôi suy đoán gần chết. Cuối cùng, nhịn không nổi, tôi đành làm một cuộc test với Long:
    - Ê, hôm bữa thấy Long với Mãnh Nhi đi patin ở Kỳ Hoà.


    Long nói giọng đói bụng:
    - Xạo vừa thôi, đi đâu mà đi. Nhà Mãnh Nhi nghèo thấy mồ. Tháng nào cũng đóng tiền học trễ sau cả lớp. Mà tui cũng không có hứng khi đi ăn uống gì hết.
    - Sao vậy?
    - Tui cũng thua. Tui hạng nhì.

    Chà chà. Cái thằng đồ đểu. Mãnh Nhi biết chưa?

    (còn tiếp)

  3. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Chuyện không thể không ghi

    Trên trời là trăng và sao. Giữa trời là gió ào ào. Nhạc như từ trên trời rơi xuống, dưới đất trào lên. Nước tung ra nhạc. Nước có màu như cầu vồng. Hồi nhỏ tôi rất mê cầu vồng, mặc cho tụi bạn ghẹo "Con Diễm nghiền mống chuồng" (nói lái). Hồng Ngọc chưa tới giờ múa, chỉ có mấy đứa chưa biết nhạc nước là gì như tôi với Hồ Thái ngồi coi. Tôi ngước nhìn trời, phổng mũi lên để thở. Mùi hoa hồng đằng kia đã bay tới đây hay đứa nào xức nước hoa? Ngồi trong cảnh thơ mộng như vầy, tôi bỗng muốn nghĩ đến một người nào đó. hắn giống ai, ở đâu, tính tình thế nào, tôi không biết. Điều đó là tim tôi rộn lên và mũi cay cay, nhòa nhoà nước. Tôi quẹt bằng tay vì Thúy Thúy đi ăn chưa về. Nó luôn sẵn khăn giấy. Muốn xin phải nói "I love you" nó mới cho. Tại ngoài cái bao có ghi câu đó. Nhưng nếu có Thúy Thúy ở đây lúc này, tôi chẳng xin đâu. Cứ gì nó cũng là con trai mà.



    Hôm nay Hồng Ngọc múa kiểu tàu, mặc đồ như trong phim Hồng lâu mộng. Tay cầm hai cái đèn trung thu, nó làm cái nhân giữa mấy chục cô tiên. Có lúc họ đứng dạt ra để một mình nó vặn tới vặn lui, phô trương sự dẻo quẹo của đầu mình và tứ chi. Trên cái nền nước cầu vòng ấy, Hồng Ngọc càng giống tiên nữ thứ thiệt. Tôi bỗng muốn biến thành cái bong bóng bị tuột dây, để lắc lư bay bổng lên trời, Đời sao mà đẹp thế.


    Hồng Ngọc múa xong, thay đồ, ra ngồi với lớp. Câu đầu tiên nó hỏi, lập tức cả đám nhao nhao "Hay, hay và hay" Lớp trưởng hét lớn nhất:
    - Có hai cái hay lận, nghe đây.


    Thói quen thật là khó bỏ. Cả đám nghểnh cổ lên chờ. Lớp trưởng chỉ tay về phía hàng ghế trên cùng:
    - Ông còm-píu-tờ với cô nhổ răng, tay trong tay ngồi coi Hồng Ngọc múa. Ở đó, ủa đâu mất rồi?


    Thúy Thúy kéo tôi xích ra, nói thầm:
    - Vậy là hoà rồi. Tưởng gì. Chuyện tình của người lớn chán phèo.


    Tôi không đồng ý với nó. Nhưng không kịp cái vì lớp trưỏng đang oang oác, mà Thúy Thúy đang vểnh tai nghe:
    - Cái hay thứ hai, ở ngay trên mặt Hồng Ngọc. Đó là cái gì?

    (còn tiếp)

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •