Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Trang 26 của 124 Đầu tiênĐầu tiên ... 1624252627283676 ... CuốiCuối
Kết quả 251 đến 260 của 1239
  1. #251
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    (.......)
    NGÀY TRỞ LẠI ĐỨC CƠ
    Sau các trận đánh mang tính chiến lược, tạo ra hành lang an toàn, từ vạch biên giới đồn 23 Biên phòng đến ngả ba đường Công hương, chúng ta đã chiếm lĩnh những vị trí then chốt trên đường 19, địch không thể làm gì được, trên quãng đường hơn chục km ta có tới 3 sư đoàn, thì chúng chui vào đâu được, chúng nhúc nhích là ta dọn , chúng cục cựa thì ta nã pháo, thời gian này chúng vẫn tung các toán nhỏ lẻ chọc phá các chốt nhỏ lẻ của ta, súng nổ hầu như cầm canh cả ngày, không ở hướng 307 thì hướng 309, cánh trinh sát f chúng tôi công việc cũng giảm lại rất nhiều, vì không có trận đánh nào cỡ d và e xuất hiện. Trong thời gian cuối tháng 11, ta cũng đang tính tới những chiêu mới để trị bọn này, ( cỡ lính lác như tôi thì làm sao biết được QK5 cho mỗi f rút một e về Đức Cơ để củng cố, chuẩn bị cho chiến dịch sắp tới..F307 rút e95 và c trinh sát cùng một d pháo về tuyến sau ). Trong những ngày còn lại trên đất K, chúng tôi chỉ đi trinh sát quanh khu f bộ, đưa anh em vận tải chuyển hàng lên chốt cho các e29 và 94, và thực sự lúc này cả c trinh sát mới đông đủ, đợt bổ sung quân vừa rồi 20 người qua một tháng ùng oàng đã vơi đi hết 5, anh em hy sinh ở hướng e29 và 94, cánh theo e95 thì nguyên vẹn, nhìn khung cảnh sinh hoạt của đơn vị ngày đó vui lắm, cũ mới lần đầu gặp nhau, cũng có nhiều điều tâm sự, ban đêm dưới hầm ngầm sâu khỏang 2,5m, lính ta uống trà, ăn lương khô, nói đủ thứ chuyện trên đời.. phải đến ca gác thứ 4,5 anh em mới ngủ ( 2 giờ sáng ). Thư từ ở nhà gửi lên bắt đầu nhận lai rai..
    Mỗi anh mỗi hoàn cảnh, chỉ những anh có vợ rồi thì lắm chuyện rắc rối, chứ những anh em chưa vợ 100% thì chả việc gì.. gia đình, người yêu, nhắc nhở cẩn thận trong tác chiến, ăn ngủ đừng để sốt rét.. các cô nàng thề non hẹn biển chờ ngày các anh về để….. chỉ có vậy…hết. Lần đầu tiên tôi nhận thư em… em cũng áy náy như tôi ngày chuyển quân lên biên giới chưa kịp gặp mặt, với độ lệch chừng 10,15 phút.. giữa kẻ ra đi và người đến thăm… nó đau là đau chỗ này… tiếc nuối cũng tiếc nuối từ đây.. Chiến tranh có những khoảnh khắc đau thương cực ngắn, mà chỉ có người trong cuộc mới thấu hiểu… “…. Anh chưa kịp ôm em trong vòng tay của người lính… Chưa kịp cảm nhận hơi thở của người lính ra sao… em chưa hình dung ra anh mặc quân phục khác với khi ở nhà thế nào…em vẫn mong chờ ngày đó và mong nó đến với em trong đêm nay, trong giờ phút em viết thư cho anh, em tin rằng anh phải khác với những anh bộ đội em gặp, phải khác với những anh bộ đội em thấy…vì anh là anh của em, mãi mãi là của em….” ( trích nguyên văn chính xác 100% kể cả dấu chấm câu ).
    Công việc dồn dập đến, và chúng tôi lại phải đi, theo yêu cầu của nhiệm vụ, chỉ còn một chút gì âm hưởng của những lá thư mới nhận, khi dừng chân nghỉ giữa chừng, vì xung quanh vẫn còn những tiếng nổ ùng oàng .. Một buổi sáng bình thường như mọi buổi sáng..nhưng hôm nay sao không thấy nhóm nào chuẩn bị đi tuần khu vực.. đêm qua cũng không thấy gọi lên giao ban , hội ý.. ( a trưởng rồi nhé ) vòng qua hầm của b trưởng thì gặp anh Trường c trưởng kêu vào, có nước trà bắc và thuốc thơm “ Thủ đô ” anh Giang C phó đang gấp mấy tấm bản đồ lại và để chúng trên bàn, lúc này tôi mới biết hôm nay cả đơn vị rút về Đức Cơ cùng với đội hình e95 và d pháo binh. Tôi vừa về đến hầm thì có lệnh báo động theo cấp độ trung đội ( không tập trung đông ). Từng trung đội triển khai và trong vòng 10’ phải hoàn chỉnh quân tư trang, vũ khí. Đoạn này thì nhanh cực kỳ .Đơn vị hành quân ra đường 19 và đi theo trục đường, trên lưng cũng không nặng lắm nên đội hình đi cũng khá nhanh, càng lùi về hướng biên giới, càng thấy sự đổi thay đến chóng mặt.. đường 19 đã được mở rộng bằng phẳng có độ cao ở giữa để không đọng nước. Anh em ta áo thun dệt kim, quần đùi ngồi trên những chiếc bàn tre dã chiến, dọc hai bên đường vẫy chào chúng tôi, có anh hào phóng liệng cho gói thuốc Tam đảo. Đến trận địa pháo của F, chúng tôi dừng lại và tản đội hình nghỉ giải lao. Dù đang tác chiến, nhưng phải nói rằng phía sau của ta lúc này hết sức thanh bình và vui nhộn, bộ đội các binh chủng đều đóng ở đây, không khí hòa bình đã thoảng mùi.. Chúng tôi về đến đồn 23 BP thì đã trưa, hình như quân nhu f đã báo cơm, nên khi chúng tôi đến, chỉ cần rửa mặt xong thì cơm đã được bày sẵn..khá thịnh soạn.. Chúng tôi chén ngon lành như chưa bao giờ được chén, nhất là món cải non mà anh em đồn 23 trồng, gần một tạ rau được dọn sạch ( lính ta luôn thiếu chất rau ). Đất Mẹ, không khí thanh bình, tình cảm ân oán giang hồ giữa đồn 23 và trinh sát f307, trong những ngày khó khăn ác liệt lại lôi ra tâm sự, khói thuốc nghi ngút và chén trà thơm …Lúc này anh em eBB 95 mới về đến đường biên, cũng nghỉ giải lao..cũng ân oán giang hồ ngày xưa.. cũng trà thuốc..( nghe đâu sau cuộc hội ngộ này anh em đồn 23 phải tuyên bố phá sản chuyện trà thuốc vì đãi khách .. ) Qua biên giới khoảng 2 km thì eBB 95 được xe của đơn vị chở về hậu cứ, (ngày ấy eBB 95 giàu xe nhất, trong kho còn xe GMC của Mỹ mới tinh chưa dùng) chúng tôi vẫn thả bộ dọc theo đường 19 bụi mù khi có những chuyến xe lao qua…cắt qua rừng cao su của chị em e746 đang mùa làm cỏ, chị em ngắm nhìn say đắm những chàng trai bụi mờ sương gió, cái bụi mờ mà chị em sẽ thưởng thức nay mai.. tiếng chào nhau, tiếng gọi nhau, thậm chí tiếng mắng yêu nhau không ngớt… Đến cứ của đơn vị, nhận trại xong chúng tôi tranh thủ nghỉ ngơi.. chiều tối chúng tôi đi ra suối tắm, dòng suối trong xanh chảy qua những trảng đá dài, ngoằn ngoèo.. ôi mát mẻ làm sao, cảnh tắm tiên vì mỗi anh chỉ còn một chiếc thuyền độc mộc, không khác gì với cảnh bác baoleo tả “ Bạt ngàn thiếu nữ Thái trắng không xiêm y bên dòng suối, dọc đường 6 Thuận Châu - Sơn La ” chỉ khác cái phần óng ánh dưới làn nước kia mà thôi .Chúng tôi cũng không biết rằng, phía trên của con suối này khoảng 200m là đại bản doanh của chị em e746, mà sau này anh em sẽ được nghe kể lại ( nhân vật chính, nay là Nữ Giám đốc của một công ty giống cây trồng Miền trung ). Đêm đầu tiên trở về cố quốc sau ..một ..tháng ly hương, ngủ dưới những cánh rừng Bằng lăng, vẫn những ca gác như trên biên giới, vẫn chuyện đời, vẫn chuyện các trận đánh mà bây giờ mới kể, mới tổng hợp từ các hướng của các trung đoàn..Một vài anh bắt đầu viết thư cho người thân. BCH gọi các a,b trưởng lên quán triệt nhiệm vụ , làm phương án tác chiến , cung cấp các tọa độ cho d pháo hỗ trợ khi có yêu cầu…BCH chiêu đãi anh em bằng 2 kg kẹo mà tay Quản lý c không biết bằng thủ thuật gì mà chị em 746 phải giơ tay ủng hộ ..Tàn cuộc, về doanh trại cũng khí thế lấy giấy bút viết thư cho em.. nhưng chỉ được mấy chữ :
    Đức Cơ Ngày…. Tháng … Năm 1978.
    Em yêu của anh !....

    Con quái vật ngủ lại hiện về, và cái đêm thứ 3 nơi biên giới Đức Cơ trôi qua êm đềm, trong giấc mơ “ Anh nắm tay em đi dọc theo dòng sông quê nhà, dòng sông tuổi thơ của hai ta, dưới những hàng đước rậm mờ ảo ánh trăng, bàn tay em chai sạn vì những đám ruộng muối của hai gia đình, bàn tay anh chai sần vì ôm súng gìn giữ đất biên cương..”

    vovanha-qsvn

  2. #252
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    10
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    ĐỨC CƠ KHUNG TRỜI BÌNH YÊN.
    Ngày thứ hai sau khi về lại hậu cứ, đơn vị tổ chức họp Hội đồng quân nhân tổng kết cả một đợt đi chiến dịch..nhận xét.. tuyên dương… khen thưởng..đề nghị phong quân hàm..và điều quan trọng triển khai kế hoạch huấn luyện binh chủng, điều mà anh em chúng tôi chưa biết gì .. và theo lệnh của F chúng tôi phải thực tập sử dụng bản đồ trên mọi địa hình : rùng núi nguyên sinh ( vùng Đắc Tô Tân Cảnh ), rừng thưa độ che phủ dưới 25 % ( Đắc Pơ – Hà Tam ), xác định bản đồ trong thành phố ( Pleiku – Kontum ), địa hình đồi núi phức tạp ( Chư Nghé, điểm cao 421 ) thời gian quá gấp, nên đơn vị yêu cầu không nên báo về gia đình, tránh tình trạng gia đình lên thăm, dễ gây hiệu ứng mất lính như những đợt trước.. cũng như nghe tiếng ùng oàng từ phía bên kia biên giới.. Ngày thứ ba, chúng tôi có một ngày để chuẩn bị quân tư trang, nghỉ ngơi lấy lại sức, và cả bọn đều nghĩ rằng : cách hồi sức tốt nhất là qua giao lưu với chị em e746 đang trồng cao su ở khu vực này. Có lẽ không có gì dễ hơn việc bộ đội làm quen với bộ đội..chóng vánh nhưng mang rất nhiều màu sắc .. chúng tôi qua c3 e746, khi chị em nhà mình đang làm cỏ cao su được vài tháng tuổi, những hàng cao su thẳng tắp mơn mởn trong nắng trời Tây nguyên, màu xanh của sự sống đang phát triển, mặc cho tiếng súng chỉ nổ cách đó chưa đầy 10km… “ Đồng hương ơi ! Đồng hương quê ở đâu vậy ? ” hàng trăm câu hỏi như nhau, được phát ra từ những cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, mang âm hưởng nhẹ nhàng của xứ Huế, trọ trẹ khó nghe của Quảng Bình, Đồng Hới .. “ Đồng hương ợ Huệ ” chúng tôi đáp lại.. Những tiếng cười thánh thót vang lên nghe xao xuyến cực kỳ.. Chúng tôi ghé chơi và chị em cũng thân tình đón khách… ngồi ở dưới những gốc cây bằng lăng to rợp mát…một thiên sử mở ra với không biết bao nhiêu chủ đề.. Biết mục đích của chúng tôi là đi kiếm rau về cải thiện, chị em không ngần ngại cho người về trại, nhổ luôn một luống cải củ cho chúng tôi mang về..với bao lời dặn dò tối nay chị em sẽ sang chơi ( chúng tôi không được ra khỏi doanh trại vào ban đêm, nhưng chị em đến chơi thì được, và phải về lúc 9 giờ ), không phải chỉ có c3 mà cả c2 cũng kéo qua doanh trại chúng tôi ( tỉ lệ 1nam /3 nữ ) đêm ấy chúng tôi chung vui văn nghệ với nhau, và đến hơn 11 giờ đêm mới giải tán, khi nghe tiếng kẻng của đơn vị gõ liên hồi báo động… là phải về..Tôi vốn không ưa ca hát, nên mời vài chị em về lán uống nước trà, và còn mấy phong lương khô bỏ ra để đãi chị em… rồi chia lẻ một lần nữa, ra trước lán, ngồi ở cái bàn ăn cơm để chuyện nhỏ chuyện to, tôi có lợi thế là đã biết cô nàng từ hồi sáng, nên có những thuận lợi hơn những anh em khác, đang trong thời kỳ quá độ của sự tiếp cận… E thẹn trong bước đầu gặp gỡ đã mất, và giờ đây chỉ còn lại sự thân tình ( limited ), của những con người cùng trang lứa, với những hoàn cảnh như nhau, nên rất dễ hòa đồng trong phút chốc. Thước phim của mỗi cuộc đời được quay một cách chậm rãi trong lời kể đầy cảm xúc…và hai cuộc đời ấy đã có hiện tượng đập cùng một nhịp lúc nào không biết … Chia tay, chúng tôi tiễn chị em ra khỏi doanh trại, có anh còn hào phóng cho mượn đèn pin để chị em đi về, rồi hẹn hò.. rồi hò hẹn ..ngày mai.. tối mai..nhưng đâu ai hiểu rằng đây là lần đầu, cũng là lần cuối gặp mặt nhau, vì sau hơn 15 ngày huấn luyện chúng tôi đi thẳng từ Đắc Tô lên căn cứ Xa_ Xb, lúc này là căn cứ hậu cần và kỹ thuật của F và SCH Tiền phương Quân khu 5, chuẩn bị cho chiến dịch tổng tấn công vào chiều ngày 22/12/1978.
    Về lại lán, tôi viết lá thư về thăm nhà, báo cho gia đình biết tôi vẫn khỏe và công tác bình thường trong quân ngũ, cả mấy anh em cùng quê không ai nói gì về cuộc chiến tranh đang xảy ra từng ngày trước mặt chúng tôi . Nhưng .. “ Chỉ tội cho em….tình yêu đầu tiên của em, đã bị ngăn cách vì không gian xa vời vợi, ngày gặp lại là điều khó nói..nơi quê nhà em vẫn vật lộn với những cánh đồng muối, của nhà anh và cả của nhà em, ánh nắng chói chang của vùng biển Miền trung sẽ làm da em sậm thêm, gió biển quê mình sẽ làm tóc em xỏa xuống, tung bay trong gió, lộ rõ khuôn mặt buồn , man mác chờ một bóng hình ai…Không còn ai cùng em tát nước những đêm trăng, không còn ai cào muối để em gánh lên nền .. Nơi hướng tây, đồi núi điệp trùng, vẫn có một người luôn nghĩ về em, và luôn dành cho em những hương vị ngọt ngào nhất của tình yêu đầu đời… Giấc ngủ đến lúc nào cắt đứt dòng miên man của anh..cả tiếng súng nổ bên kia biên giới anh cũng không còn nghe thấy..chỉ nghe trong tiềm thức tiếng nói của em ngày xưa và hình bóng cô thôn nữ dịu dàng, đang đi trên những con đường đồng muối quê mình .. “

    (vovanha)

  3. #253
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    (.....)
    ĐẮC ĐOA ĐẤT LẠ MỘT MÙA CAU.
    EM.. MỘT CÔNG NHÂN NƠI NÔNG TRƯỜNG VIỆN
    ANH.. MỘT QUÂN NHÂN ÁO BẠC MÀU.
    .
    Ra đi từ Đức Cơ lúc 3 giờ sáng, chưa kịp giã từ với chị em e746, những đồng đội tốt bụng, xinh xắn và dễ thương, chúng tôi lại ra đi với bao nỗi luyến tiếc..( đừng ai hỏi luyến tiếc cái gì nhé, hãy để nó sống trong lòng của anh em trinh sát 307chúng tôi ), xe chạy trên những nẻo đường, mà cách đây một tháng chúng tôi vừa đi qua, không ai nói với ai lời nào, tất cả đang lắng đọng nhiều suy tư.. xe đến thị xã Pleiku vừa tờ mờ sáng, những quán cà phê sớm đã mở cửa, ghé vào làm ly cà phê … thật thú vị với hương vị Tây nguyên, buổi sáng tinh mơ… trời se se lạnh…Cô chủ quán dù đã lớn tuổi nhưng còn rất nét hỏi chúng tôi “ Các anh ở biên giới Đức Cơ về hả ?” chúng tôi xác nhận, và cô buông ra một tiếng thở dài.. Chiến tranh ghê quá ! Chúng tôi về đến nông trường Đắc Đoa khoảng gần 8 giờ, nông trường đang bận rộn làm việc, chị em hầu hết dân Hải Hưng nhập ngũ năm 1976, 1977 và có một số là lính 1978 ( gọi là nghĩa vụ lao động ), khi xe vào khu vực của nông trường, hai bên đường chị em vẫy tay rối rít, tiếng gọi nhau í ới ( chẳng biết gọi gì ?), xe dừng trước nông trường bộ, một nông trường tương đối qui mô với đầy đủ máy móc thiết bị… Sau khi trình giấy giới thiệu của Quân khu, chúng tôi được bố trí vào ở một dãy nhà tranh 3 gian kiểu lính, gần bệnh xá của nông trường ..ổn định xong chúng tôi kéo quân đi tắm, vì dọc đường bụi mù của đường 19 phủ lên chúng tôi một màu đỏ của Tây nguyên, khi đi qua những dãy nhà của bệnh xá, chị em nằm trong đó thò đầu qua khung cửa sổ trêu chúng tôi…..Tắm xong chúng tôi về phòng và diện bộ cánh nhất vòng quanh nông trường bộ, phải công nhận chị em làm công tác phục vụ của nông trường đông thật, ghé vào các khu vực làm việc của chị em, chúng tôi được đón tiếp rất niềm nở và thân tình..Bữa cơm trưa, chúng tôi ăn chung với nông trường trong nhà ăn, và sự xuất hiện của chúng tôi cũng tạo ra những điều khá thú vị, qui định của nhà ăn là không nói chuyện nhưng hôm nay hình như chị em không thể nhịn được, vẫn cười nói vui vẻ bình thường..tôi bê chén cơm của mình qua mâm bên cạnh, nhìn phù hiệu tôi biết chị em của ban Quân y, tiếng cười nói chọc ghẹo vẫn giòn tan như pháo nổ…
    Buổi chiều, chúng tôi nghe anh Trường C trưởng quán triệt tinh thần của cấp trên giao cho đơn vị, chúng tôi chỉ thực tập ở khu vực Đắc Đoa, Hà Tam 3 ngày, sau đó sẽ Di chuyển đến nơi khác…Khoảng 2 giờ chúng tôi thực tập bài địa hình đầu tiên, cắt qua những khu vực của nông trường đang sản xuất, bắt gặp những ánh mắt biết nói của chị em…vượt qua những địa hình phức tạp theo giáo án, chúng tôi trở về nông trường bộ lúc hơn 5 giờ, trời đã bắt đầu tối…tắm rửa ..cơm chiều… Khoảng hơn 7 giờ tối, sau khi sinh hoạt đánh giá công tác trong ngày của chị em xong, chúng tôi chia ra từng nhóm nhỏ, đi về các khu của chị em, thấy chúng tôi ( tôi và anh Bảy ở Duy Phước, Duy Xuyên, Quảng Nam ) chị em mời vào phòng, phòng này có 8 người, qua chuyện trò đây là phòng của ban Quân y, gồm y tá và hộ lý của bệnh xá, những câu hỏi thăm xã giao mang đầy chất lính, và chuyện buôn gió bán mây….đang nói chuyện có hai người xin phép về bàn để ôn bài, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển Quân y sĩ của viện 17 Đà Nẵng….một lát sau có một người đến hỏi “ anh bộ đội nào giỏi Toán chỉ cho em bài này với !” tôi đứng dậy về bàn học và ngồi trên một ghế băng dài, đọc qua đề toán….suy nghĩ…và ….bí.( xấu hổ quá ! và phải công nhận bài toán đó khó ) nhưng cũng cố gắng vì có .. người khác giới..bên cạnh. Bài toán đã tìm ra cách giải và đáp số đã được đưa ra đúng với đáp án có trong sách.. hú hồn.. Qua ánh mắt tôi nhìn ra lời cảm ơn, và lúc này một câu chuyện mới được khai mào và có phần rôm rả, chuyện của người đi học và người giải toán .. Không thể chịu nổi với lời châm chọc của chị em cùng phòng, em nháy mắt cùng tôi ra trước hè, nơi có những cục đôn to bằng gỗ ngồi “ tâm sự ”… cuộc đời của em được kể với giọng dịu dàng và cuốn hút, những mơ ước của em về một tương lai khi hoàn thành nghĩa vụ, tôi được nghe kể về quê hương em Nam Sách - Hải Hưng, về những suy nghĩ của em về cuộc đời người lính, và nhiều điều còn ấp ủ vấn vương của một người con gái đến tuổi đang yêu.. Tiếng kẻng báo hết giờ sinh hoạt và chuân bị giờ ngủ ( chương trình phát thanh Quân đội Nhân dân ), anh em tôi chia tay để về phòng…. Khi về phòng, lúc anh em đã ngủ, tôi hỏi anh Trường C trưởng ( Sinh viên Khoa Toán ĐHTH Hà Nội, đang thức xem lại bản đồ thực tập ngày mai) về bài toán hồi nãy và kể chuyện khi tối, anh chỉ cười và không nói gì, lúc hai anh em đang nói chuyện, tôi thấy một dáng người đi qua, anh Trường nháy mắt tôi ra xem là ai, thì hỡi ôi ! Em gái Hải Hưng. Tôi vào nói với anh Trường, anh dặn tôi cẩn thận để tuân thủ nội qui của đơn vị bạn, cũng như ngủ sớm vì ngày mai chúng tôi đi xa khoảng 20 km .Chúng tôi ngồi dưới hàng hiên của đầu hồi phòng… nhìn sao trời lấp lánh..muôn tinh tú đang vẫy gọi.. phía trước là hàng cau thẳng tắp đong đưa trước gió từ hướng bắc thổi về..se lạnh.
    Theo lời em, đêm nay em trực bệnh xá của nông trường..

    ( vovanha)
    -----------------------------------------------------------------------------------------
    ĐẮC ĐOA ĐẤT LẠ MỘT MÙA CAU..
    Ngày thứ hai ở Đắc Đoa quả là bận rộn, chúng tôi phải dậy sớm và chuẩn bị cho buổi thực hành ngày hôm nay, khu vực cũng gần quanh nông trường, không dám đi xa, vì thật ra khi đó tình hình an ninh cũng chưa phải là an toàn lắm , lực lượng FULRO vẫn còn hoạt động lén lút. Giờ cơm sáng, chúng tôi ra nhà ăn của nông trường, những bộ cánh mới nhất của chúng tôi ít nhiều cũng trang điểm một phần nào cho không khí của nông trường, không biết vô tình hay cố ý, khi tôi nhúng bát vào nồi nước sôi thì cũng là lúc em vừa đi tới... Đôi má em ửng hồng, pha lẫn một chút gì e thẹn…. vì sao ? Xin đừng hỏi làm khó nhau … Băng qua những cánh rừng của nông trường, mùi thơm thoang thoảng của hoa rừng làm cho chúng tôi ngất ngây.. trời bình yên với quang cảnh đầy thơ mộng, lòng chúng tôi chùn lại khi nhớ những ngày ở bên kia biên giới…. Ngày đó dân cư xung quanh còn thưa thớt, họ mới từ thành phố Pleiku chuyển về, cuộc sống chưa được ổn định lắm …qua những cánh rừng, suối khe, đồi trọc, những địa hình mà nay mai chúng tôi phải tiếp cận, tìm cách vượt qua theo yêu cầu của nghề trinh sát….Tất cả đều thấm mệt sau nhiều giờ hành quân, dừng lại trên một ngọn đồi có độ cao là 286, anh Trường ra lệnh dừng chân nghỉ trưa, trà được nấu, lương khô bóc ra, bữa trưa chỉ có vậy…giấc ngủ trên cánh võng đến rất nhanh. Chúng tôi vòng ra đường 19 qua những xóm nhỏ, tiếng trẻ con í ới, những bước chân chạy theo bộ đội, những ánh mắt buồn của các em, trong buổi chiều tà cao nguyên, nhìn chúng tôi hành quân qua làng…. hình ảnh nơi quê nhà với những buổi chiều nấu cơm cay mùi khói đước lại hiện về.. Đến cổng nông trường cùng lúc với giờ nghỉ, các bộ phận lục đục kéo nhau về, chúng tôi đi cùng với một nhóm chị em làm cỏ mía ..cũng nhìn nhau, cũng vui cười, cũng những câu trêu đùa hết sức vô tư….đến lối rẽ vào nông trường bộ, cũng hẹn nhau ( hẹn lèo ấy mà ), cũng có những cuộc chia tay, chia chân với nhau.. Cảnh nông trường bộ buổi chiều cũng khá là bận rộn, vui vẻ, tấp nập với nhiều âm thanh, sinh hoạt khác nhau. Chúng tôi tranh thủ nghỉ ngơi và tắm rửa…cơm chiều chúng tôi ăn riêng do nhà bếp mang về phòng ( do trễ thời gian ). Trong giờ nhận xét công tác trong ngày, anh Trường cũng thông báo lịch trình ngày mai, chúng tôi về Hà Tam cách nông trường không xa lắm, đi xe của nông trường . Sau phần họp của nông trường, chúng tôi cũng lòng vòng qua các phòng của chị em, tán chuyện gẫu cho đỡ buồn… chúng tôi ghé phòng ban 5 ( nhà bếp ) để cảm ơn họ đã lo bữa cơm chiều quá tươm tất ( anh Trường dặn như vậy ), cũng trà của nông trường và lương khô của bộ đội tạo thành mối dây liên hệ bền chặt..
    Thật ra tôi cũng không muốn viết ra phần sau này, vì thuộc “ phạm trù tư hữu”, nhưng dù sao cũng là dấu ấn của tôi, và cũng có thể như một số anh em khác, cùng nhau ta thông cảm cho cuộc đời của nhau, cho suy nghĩ của người lính, cho những yếu đuối rất dễ thương, người lính chúng ta đã một thời sống như thế, đã từng sống hết mình với đồng đội, sống rất là Người dù chỉ là thoảng qua, như một cơn gió, dù sao hãy tôn trọng nó, và nó cũng là điều thiêng liêng mà trong hoàn cảnh như vậy, chính là sức bật để sống và chiến đấu. Đang ngồi chơi trước sân của ban 5 thì các chị em ban Quân y cũng đến, vì hai phòng gần nhau, em cũng đến…may sao ban 5 có một cây đàn ghi ta, của một anh bộ đội thông tin về đây thực tập, lúc lên đường vì vội quá không mang theo, nên gửi lại nông trường. Trong nhóm tôi, có anh Nhân ( nay công tác ở Bảo tàng Tam Kỳ Quảng Nam ) đàn rất là giỏi và hát cũng rất hay, thế là cuộc vui văn nghệ bỏ túi khai mạc…. chị em Hải Hưng thì nhạc Cách Mạng, và anh em chúng tôi thì dòng nhạc xanh thời đó, có kèm thêm nhạc Trịnh…..Đang vui trời bỗng đổ mưa ào ào, theo phản xạ tôi chạy về phòng, nhưng do sân của nông trường quá rộng, nên không thể về phòng kịp, ba anh em phải ghé vào lán để xe của nông trường… Bỗng từ xa, qua ánh chớp, tôi thấy em đang đội dù đi về hướng phòng của chúng tôi, sợ em bị ướt, tôi gọi và em ghé vào nhà xe, có ý cho chúng tôi mượn dù ( dù nào mà che đủ ba ông bộ đội .. )Hai đồng chí kia thấy cảnh này, thì không nói cũng hiểu ý, zọt gấp về phòng, bỏ lại đồng đội và người bạn của đồng đội mới quen đêm qua .. Và giờ đây dưới mái nhà để xe, chỉ còn lại đồng chí tôi ..em..và cây dù .
    Dưới mái hiên nhỏ, mưa thì to, em đưa cây dù lên và “ chúng ta” né nhau, đồng thời chen nhau tránh những giọt mưa vô tình. Đối mặt nhau lần thứ hai ở một nơi vắng vẻ, cũng tạo cho tôi một cảm giác lâng lâng ( xin mọi người tha thứ ).Hình như mưa cũng “ tâm lý” hiểu khá rõ lòng người, nên mỗi lúc mưa càng nặng hạt. Liệu cây dù bé bỏng kia có che nổi hai trái tim đang phập phồng..hồi hộp .?. Em thu người lại, để tránh những hạt mưa hắt vào..tôi thì sao cũng được, miễn là đừng ướt áo em .. Và thật tình, tôi cũng thấy những hạt mưa này quá dễ thương, có tác dụng rõ rệt..Con người tôi mắt môi, hơi thở như hòa làm một, bờ môi tôi khao khát.. ( lại xin lượng thứ lần nữa )..Trong ánh chớp, tôi thấy em tránh cái nhìn cháy bỏng mang hình quả tim của tôi, một người lính, à xin lỗi, một thanh niên 19 tuổi đang hừng hực sức sống của tuổi trẻ..Bốn bàn tay xen kẽ nhau nắm vào cán dù. Cơn mưa bị gió hất tung . tay em run khe khẽ.Tôi khẽ chạm vào tay em, em có phần bối rối, nhìn xuống đất, dù biết rằng tay của hắn đã chạm tay của mình… và theo phản xạ tự nhiên, em rút tay lại.
    Mưa ! Tôi đã có mưa. Những hạt mưa khiến bàn tay bé nhỏ của em, vơí những ngón tay hồng hồng và thon thả mà tôi đã nắm hôm qua xếp đều lên nhau như một thỏi son. Bàn tay em cố tìm một nơi nào đó trên cán dù để cầm…, nhưng chắc chắn rằng trên cán dù ấy, nơi nào cũng có tay anh rồi em ơi .. Những thỏi son hồng hồng ấm áp ấy, giờ đây vùng vẫy yếu ớt rồi ngoan ngoãn nằm gọn trong tay tôi. Hai vòng tay khép lại trên lưng của nhau..và Tạo hóa đã không sai lầm chút nào, khi những gì có trên gương mặt của hai người gặp nhau…Tôi cũng chẳng nhớ lúc ấy còn mưa hay không, vì khi hai vòng tay không khép lại nữa thì trời đã dứt mưa từ lúc nào không biết . Lại sánh bước bên nhau về phòng của tôi, các anh em đang còn ngồi ở bàn, uống nước trà và tán gẫu những chuyện bên kia biên giới.. Những hạt mưa sót lại không đủ làm ướt áo ai, nhưng là cái cớ hữu hiệu để tôi và em nép mình vào nhau.. Tôi lại đưa ngược em trở về…Hôm sau, tôi lên đường về Hà Tam, khi đi ngang qua bệnh xá thấy em đang giặt quần áo cho bệnh nhân, chỉ kịp giơ tay vẫy chào, vẫn thấy đôi má em ửng hồng và đôi mắt em long lanh ngấn nước.. Ra đi từ ngày ấy, và mãi 7 năm sau tôi mới trở lại..Tất cả đều đã đổi thay, đến nỗi không còn nhận ra chỗ nào, không thể tìm lại những dấu ấn của ngày xưa . “ Mỗi lần mưa, anh đều cảm ơn mưa, vì mưa đã cho anh và em khoảnh khắc tuyệt vời …dấu ấn của mưa là dấu ấn của kỷ niệm…chỉ có chiến tranh và thời gian đã lấy đi tất cả, và đây chính là những hy sinh cũng rất là người, mà thế hệ anh và em cũng như bao người khác phải chấp nhận… Vẫn mãi nhớ về mảnh đất Đắc Đoa với những hàng cau mùa ra hoa .
    Giờ đây nơi phương trời nào, em còn nhớ đến….mưa không ?

    (vovanha)

  4. #254
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    Về người viết: Võ văn Hà; quê Bình định (Phù Mỹ)
    Là lính trinh sát f307, từng giữ C trưởng trinh sát f.
    Hiện nay là giáo viên Toán (hay Lý gì đấy) ở Tân phú - Đồng nai.
    Bác này được chị em mến mộ dữ quá :tungtang: chứ không như tui...:danhchetne:
    Những địa danh như Bung lung (Mondonkiri) Ngã ba biên....Là những nơi mà sau này tôi cũng đã đến và đi theo cuộc chiến...

  5. #255
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG Ở TỔ QUỐC…
    Rời Đắc Đoa, chúng tôi xuôi đường 19 về Hà Tam, mảnh đất chiến tích của một trung đoàn trong đội hình sư đoàn ngày nay : trung đoàn 95. Trên xe, anh Trường ( c trưởng ) chỉ các vị trí mà trong KCCM anh đã cùng với e95 tác chiến….. mắt anh hình như “ đang mơ về nơi xa lắm ” cả một thời trai trẻ của anh gắn liền với mảnh đất tây nguyên mưa núi gió rừng, người sinh viên khoa toán ĐHTH Hà Nội… người chiến sĩ trinh sát Quân khu năm nào.. cũng có tâm hồn rất “ lãng mạn”… khi đi qua chiến trường xưa. Anh không ngồi trong cabin cùng với tài xế, mà đứng trên thùng xe với anh em để hồi niệm lại một chặng đường.. Gần tới Hà Tam anh cho xe dừng lại … bảo anh em xuống xe, dẫn vào một quán cóc bên đường, nghỉ uống nước, tôi thấy anh đến trước bà chủ quán khoảng hơn 60 tuổi , ngồi đối diện và nhìn bà…. Chủ quán hỏi anh Trường “ các chú bộ đội, ăn gì, uống gì ? ” nhưng anh không trả lời, và vẫn nhìn vào bà…Linh tính cũng báo cho bà biết rằng anh bộ đội đứng trước mặt bà, hình như cũng có cái gì đó không bình thường. Bà nheo mắt và chớp chớp mấy cái rồi nói đứt quãng “ thằng… Trường..”, tôi thấy anh Trường vòng qua cái bàn, ôm chầm lấy bà, quay vào trong nhà bà gọi to “ bọn bay ơi! Thằng Trường nó về !”, mấy người con của bà chạy ra và đồng thanh kêu lên “ anh Trường !”, một cái ôm thắm thiết khoảng mười người thành một vòng tròn khép kín.. Cả nhà khóc như mưa, mặc cho chúng tôi đứng ngớ người ra.. anh tài xế nông trường nói vui với chúng tôi “ ân oán giang hồ rồi”. Khi hết nước mắt, họ mới quan tâm đến chúng tôi, anh dẫn cả nhà ra giới thiệu cùng chúng tôi , chủ quán chẳng hỏi gì nữa mà bao nhiêu bánh kẹo , thuốc được mang ra, để đầy trên bàn.. và chúng tôi chỉ chờ có vậy .Tôi thấy một anh thanh niên khoảng ba mươi tuổi, lên chiếc xe Honda 67chạy đâu đó…Chúng tôi cứ trà thuốc vui vẻ với nhau như không có gì..anh Trường vẫn ngồi bàn bên kia với chủ nhà.. Một lát sau anh thanh niên lúc nãy trở về, chở theo hai em học sinh khỏang lớp ba hay lớp bốn gì đó..Một chị rời khỏi bàn nước, và ra dẫn hai em vào chào anh Trường và chị khóc to… chúng tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, mà nhà này hôm nay khóc nhiều thế ..Anh thanh niên đến ngồi bàn cùng chúng tôi, mời chúng tôi uống nước ngọt và trà, bánh.. hiểu được thắc mắc của chúng tôi anh bắt đầu kể : Năm 1972 khu này đánh nhau dữ lắm, cả hai phía đều tranh giành nhau QL19, mới buổi sáng sớm khoảng 8 giờ, cả hai bên bắt đầu đánh nhau, pháo, cối nổ ùng oàng..lúc này ở nhà chỉ còn bà chủ quán và mấy đứa cháu đang ngủ, hầu hết đã lên rẫy cách đó chừng hơn cây số… nhà của bà và xung quanh bị trúng đạn … bốc cháy, tiếng la thất thanh của bà vì còn hai đứa cháu còn đang ngủ…súng vẩn nổ giòn..bỗng ba chú bộ đội xuất hiện từ phía sau rẫy của bà, có một người đã chạy vào trong biển lửa.. Trong lửa bà thấy ông bộ đội cặp nách hai đứa cháu của bà, vượt qua tường lửa, bà hoảng quá và ngất xỉu tại chỗ..Trận đánh đó giằng co tới trưa mới xong, lực lượng ta phục kích đoàn xe vận tải của địch ứng cứu cho Pleiku. Người bộ đội đã dũng cảm lao vào tường lửa, để cứu hai cháu nhỏ chính là anh Trường.. giờ đây hai cháu đứng trước mặt anh với vẻ ngơ ngác, như nghe bà kể chuyện cổ tích, tôi thấy anh xoa đầu hai cháu và nói gì đó .. Năm 1975 trên đường công tác anh có ghé thăm gia đình khoảng hơn mười phút, và lần này là lần thứ hai.. Gặp nhau cũng nước mắt, chia tay nhau cũng nước mắt… chúng tôi lại lên đường xuôi Hà Tam, trong ánh nắng khá gay gắt của trời tây nguyên…Tôi thấy anh lên xe với đôi mắt đượm buồn..tối đến tại nhà khách của viện 249 Pleiku, anh mới kể là tổ trinh sát của anh đã nằm phục sau nhà bà từ trưa hôm trước, trong các lùm cây gần nhà tắm và nhà bếp. Chúng tôi có hỏi vui về chuyện “ tắm tiên ” anh bực mình quá quát “ tiên sư nhà cậu ”.Việc trinh sát ở Hà Tam cũng chẳng có gì để kể, cũng là những bài tập về địa hình.. Chúng tôi rời Hà Tam lúc hơn bốn giờ chiều để đến Pleiku chuẩn bị cho cuộc trinh sát thực địa trong thành phố .
    Ở Pleiku hai ngày, chúng tôi xem các ký hiệu vẽ trên bản đồ ở địa hình thành phố, thị xã, phức tạp hơn ở rừng nhiều lắm, cũng may phố núi này cũng nhỏ, nên chỉ cần một ngày hơn, là chúng tôi hoàn thành yêu cầu của giáo án, buổi chiều còn lại anh Trường ôn lại những kiến thức đã được học và làm bài tập.. Sau này, khi anh em nằm chung trên một cánh rừng ở Tân Cảnh, anh mới thủ thỉ tâm sự là sợ chúng tôi đào ngũ, nên anh bày ra cái chuyện ôn và làm bài tập… Sáng hôm sau, lúc chúng tôi gần lên xe đi về hướng Kon Tum, có một sĩ quan hậu cần của Sư đoàn, đến gặp và trao đổi gì đó với anh Trường, đưa cho anh một bọc giấy. Khi người sĩ quan kia đi xong, anh Trường mới kêu từng người lại, phát cho mỗi người 15 đồng tiền phụ cấp ( binh nhất 7.5 đồng / tháng ), anh em năn nỉ mãi anh mới chấp nhận dẫn chúng tôi đi mua mấy thứ đồ lặt vặt ở đường Hai Bà Trưng, cả nhóm lỉnh kỉnh súng đạn, ba lô, đi lòng vòng để mua đồ, dân hai bên phố nhìn chúng tôi ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì, vì mấy khi thấy bộ đội mang súng ống đi dọc đường phố bao giờ đâu.. Khoảng 10 giờ, chúng tôi lên xe, một chiếc GMC của đoàn kinh tế 330…giã từ phố núi thân thương với những ánh đèn , những ly cà phê, những đôi mắt mơ huyền của thiếu nữ….chào tất cả và hẹn ngày gặp lại…Xe chạy theo đường 14 khoảng một giờ thì đến Kon Tum, đoạn đường cũng gần nhưng có lẽ xấu quá, nên xe chạy lâu, hai bên đường ít khi gặp dân, cây cối tiêu điều xơ xác, lâu lâu mới gặp chiếc xe chạy ngược chiều và đa số là xe Quân sự, cầu Dakla hai bên bờ sông cỏ mọc quá đầu người, tôi có cảm giác nếu không có những cây lau sậy kia, thì con sông này nhìn cũng khá thơ mộng.. Xe vượt qua thị xã Kon Tum, và hướng về đập thủy điện Dăk uy đang trong quá trình thi công…xe băng qua những cánh rừng cao su mà chị em vừa mới trồng thẳng tắp, lên xanh mơn mởn..chị em với những chiếc nón cối và những chiếc khăn che gần hết khuôn mặt…giơ tay vẫy chào chúng tôi, kêu í ới, không hiểu là kêu gì… xe vẫn chạy bon bon trên đường 14, lúc này quang cảnh hai bên đường còn thê lương hơn, cây rừng trơ trọi, cụt ngọn, cháy đen..tạo ra một khung cảnh quá u sầu, của vùng đất chịu nhiều bom đạn trong chiến tranh, lòng chúng tôi chùng xuống khi đi qua vùng đất này. Anh Trường ra lệnh cho chúng tôi lên đạn nòng, hướng nòng súng ra hai bên đường, vì khu vực này FULRO thỉnh thoảng vẫn còn hoạt động. Đến một ngả rẽ, xe chúng tôi tiến về Tân Cảnh với khung cảnh càng dữ tợn hơn.
    Khoảng 4 giờ chiều, chúng tôi đến ngã tư Polei Kan..rừng ở đây quá âm u và tĩnh mịch, vì điều này mà F cho chúng tôi về đây để thực tập địa hình, nhìn trên bản đồ thì thấy phát khiếp rồi, chúng tôi ở trong một doanh trại bộ đội của tỉnh Gia lai – Kontum, xung quanh còn có các đơn vị bộ đội khác nữa, nhưng khi đến đây thấy cảnh rừng núi như thế này, chúng tôi chẳng thiết đi đâu nữa cả.. Polei Kan, Dak-to, Dak- sut, Diên Bình là những nơi chúng tôi thực địa trong vòng 6 ngày. Ngày cuối cùng chúng tôi được lệnh của Sư đoàn theo xe của đoàn 330 về Chư Nghé, thuộc huyện Chư Pả cách Pleiku cũng hơn một giờ xe chạy, và có nhiệm vụ áp tải cùng đoàn xe chở đạn pháo 105, 155 bổ sung cho mặt trận Đức Cơ. Nghỉ tại Chư Nghé hai ngày, chúng tôi theo xe về lại biên giới, khi ngang qua Đức Cơ vào khoảng 3 giờ chiều, chúng tôi nghỉ chân tại d1 e95, thì biết là hôm nay e95 đón danh hiệu Anh hùng, anh em mời ở lại chung vui… nhưng vì theo xe chở pháo nên không ở lại được. Thủ trưởng Hiệp, Chính trị viên phó d1e95, trực tiếp xuống nhà bếp lấy cho anh em chúng tôi khoảng chục cân thịt bò, gói gọn và bỏ vào cabin của xe, kèm theo hai chai rượu chuối.. Chúng tôi lại lên đường, khi đến đồn 23 BP, anh Dư đồn trưởng thấy chúng tôi liền chạy ra, lấy tay ra hiệu dừng lại, và chạy vào trong đồn lôi ra một con Mểnh hơn chục cân, vứt lên thùng xe chúng tôi .Đời trinh sát có cái vui là anh em trong toàn Sư đoàn đều biết, từ anh lính quèn cho đến thủ trưởng các đơn vị, và họ luôn coi anh em trinh sát như người của đơn vị mình, thậm chí các đơn vị khác cũng biết nhau do phối hợp cùng nhau trong các trận đánh, nên đi đâu cũng được đón tiếp một cách niềm nở và đó cũng là cái oai của người trinh sát. Xe qua đồn 23 BP, chúng tôi quay lại để nhìn Đất Mẹ Việt Nam, lùi dần trong sương mờ của chiều biên giới, và đâu có ngờ rằng phải 6 năm sau tôi mới đi lại trên con đường này…vào lúc 9 giờ 12 phút ngày 21 tháng 6 năm 1984.

  6. #256
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    NHỮNG NGÀY CHUẨN BỊ CHO CHIẾN DỊCH.
    Khi ngang qua đơn vị cũ (trước khi về Đức Cơ ), anh Trường cho xuống xe và đi bộ vào, thấy có một số anh em lạ, tưởng là tân binh, ai dè.... đây là đơn vị của tỉnh đội Daklak, chúng tôi hỏi, thì các anh không biết, đơn vị ở đây giờ chuyển đi đâu rồi… lại vòng ra đường 19 khi trời đã gần tối…. hỏi các anh pháo Quân khu, thì được trả lời là f bộ 307 đã chuyển lên khu vực ngã ba công hương, trời thì tối nên phải ở lại đơn vị pháo…sau nhờ đơn vị pháo binh điện cho sư đoàn để báo cáo tình hình..Sư đoàn điện cho chúng tôi ở lại đơn vị pháo chờ có lệnh mới.. Thịt bò của anh em 95, con Mểnh của anh em đồn 23, phải nhờ anh nuôi đơn vị bạn luộc lại, và cũng hào phóng để lại cho anh em một ít gọi là quà quê hương…hai mươi cây số ngày ấy nghe xa vời vợi, mang dấu ấn của chiến chinh, bên nầy là cuộc chiến không hiểu đi về đâu, bên kia cách 15 – 20 km là đất Mẹ Việt Nam, mảnh đất mà chúng con phải chiến đấu giữ gìn vì cuộc sống thanh bình của nhân dân . Anh em pháo nhường cho chúng tôi nguyên một căn hầm, âm xuống mặt đất khoảng 3m, chỉ cột võng chứ không có sạp tre hay giường gì cả, tranh thủ nấu cơm và ăn cơm xong, chúng tôi lên võng và chỉ đong đưa một chút là tất cả ngủ sau một ngày gió bụi trên đường ... Ban đêm chúng tôi thức giấc hai lần, do pháo binh chi viện cho một đơn vị của f309 bị địch tập kích, mỗi lần khoảng 50 – 60 quả… vẫn ngủ tiếp…. vì xung quanh đơn vị pháo là các đơn vị đóng dày đặc, con kiến chui qua còn không lọt huống chi là Pốt.
    Tảng sáng, lại một đợt pháo nữa, đợt này bắn hơi xa tiếng nổ nghe rất nhỏ, anh em PB bảo, bắn cầm canh theo yêu cầu của QK. Khoảng 8 giờ sáng, trợ lý tác chiến Sư đoàn Thượng úy Khoa trên đường công tác với e94, ghé và điện cho xe Sư đoàn đến đón, lên xe mới biết tối qua thì các Sếp nhà ta sợ chúng tôi đi luôn đêm về đơn vị nên phải ra “ lệnh ”. Lúc này đường 19 gần như là của ta, hai bên đường các đơn vị trợ chiến đóng quân dày đặc, đi đến đâu cũng thấy anh em vẫy tay chào ( do họ biết anh Trường ), có anh còn hỏi “ mới ở bên nước qua hả ? ”. Về đến đơn vị thì không còn ai, chỉ còn mấy anh em bị sốt, và 10 anh em tân binh Hà Nội ( nhập ngũ 8/78 huấn luyện tại Phủ Lý ngoài bắc ) mới bổ sung vào đơn vị. Trợ lý tác chiến Sư đoàn giao nhiệm vụ cho C trưởng trong giai đoạn này như sau
    1. Cơ bản là dẫn thủ trưởng f và QK đi đến các đơn vị ( kiểm tra công tác chuẩn bị cho chiến dịch ) vì các trung đoàn hiện tại đang nằm im chờ lệnh, không bung quân ra ngoài, chỉ tuần tra phục kích gần đơn vị chừng 1,2 km, và cơ bản là đảm bảo an toàn tuyệt đối cho đường 19.
    2. Bảo đảm quân số chiến đấu sẵn sàng nhận lệnh của F. C trưởng chia thịt, và gửi cho các b đang công tác phối thuộc cùng các e của sư đoàn, chỉ để lại một ít tại đơn vị..anh Trường xác định cùng trợ lý tác chiến sư đoàn, vị trí đứng chân của các đơn vị trong toàn f, và bảo anh em mới đi thực hành về chấm sẵn trên bản đồ, để khi có lệnh là đi được ngay. Trước ngày 22/12 khoảng mấy ngày, trong lúc dẫn ban Pháo của Quân khu, đi kiểm tra các đơn vị pháo của chiến dịch theo đường 19, tôi gặp anh em e95 từ Đức Cơ sang, nhìn đoàn quân ra trận với không khí vui nhộn, lúc này là tiếng hét , tiếng kêu í ới vang động cả dọc đường, khi gặp chúng tôi lúc tản ra giải lao anh em d3 e95 nói rằng “ mấy ông hay thiệt mới về Đức Cơ, mà đã làm quen với chị em 746 rồi, khi chúng tôi đến chơi, ẻm nào cũng nói có mấy anh trinh sát f đến đây, chơi với bọn em mấy ngày vui lắm, rồi đi biệt tới giờ chưa thấy”. Tôi đâu biết rằng phía sau đội hình d3 là d1, tôi có một lá thư của một ẻm 746 viết kín 4 trang giấy học trò, gửi cho một anh c1 đồng hương với tôi. Được đi cùng với các Thủ trưởng, nên thời kỳ này chúng tôi cũng đỡ vất vả nhiều, không khí chuẩn bị cho chiến dịch quá là khẩn trương, các đơn vị bước vào cuộc chiến này với một tinh thần chiến đấu rất cao, lãnh đạo đến các đơn vị chỉ đạo trực tiếp, cũng như giải quyết tại chỗ những khó khăn của họ, là anh lính quèn đi theo các Thủ trưởng nên cũng thơm theo..hưởng sái cũng được kha khá…chỉ vì họ thông cảm nỗi truân chuyên, vất vả của người lính trinh sát Sư đoàn, anh em nam còn vậy huống hồ chi các ẻm của 746 và 331 ở Đắc Đoa, làm sao nghe cuộc đời trinh sát mà không động lòng.. Một buổi tối anh Trường đi giao ban về, có mang theo thư của anh em, tôi được hai lá, một bóng hồng ở quê nhà “ nơi quê hương em bước vào vụ mới ”. “…. Hằng ngày khi ra đồng, em thấy cha mẹ anh luôn nhìn về hướng Tây xa xôi, với đôi mắt đượm buồn, mong nhớ về người con trai của mình nơi đó, và từ ngày anh đi, em cảm nhận được tình thương của cha mẹ anh đối với em, các anh chị ở Quy nhơn về thăm, có quà gì ngày hôm sau ra đồng em cũng có như vậy, Mẹ anh dạo này hay thường xuyên tâm sự với em, về những cảnh đời anh đã vượt qua từ thưở ấu thơ, là đứa con duy nhất của làng quê nghèo Mỹ Cát, Phù Mỹ thi đậu vào trường Trung học Cường Để Quy Nhơn niên khóa 1970 – 1971, ngôi trường danh giá, mà bất cứ một học sinh nào của tỉnh Bình Định thời đó, cũng đều mơ ước được bước chân vào.. với bình cà rem trên vai, đi dọc đường rầy xe lửa từ ga Quy nhơn đến ga Diêu Trì trong cái nắng trưa gay gắt.. của gió bụi miền trung..của hơi nóng bốc lên từ những thanh ray…để hoàn thành chương trình phổ thông. Cổng trường Đại học Bách Khoa Đà Nẵng đã khép lại với anh, từ thành phố anh lại về với những cánh đồng muối quê mình, và chính nơi này chúng mình đã gặp nhau, và rồi anh ra đi, bỏ lại sau lưng tất cả với trăm nhớ ngàn thương….( sic )”
    Phút chạnh lòng….khi đọc những dòng chữ trong lá thư, hướng về quê nhà thân thương, còn cha mẹ già, hai em gái nhỏ chưa đến tuổi lao động….những khó khăn chồng chất trong đời sống hằng ngày, một tấn muối bán cho thương nghiệp được 35 đồng, và nhà nước bán lại cho 13kg gạo/ tấn muối với giá 4 hào/kg.. hai mí mắt cả ngày không gặp nhau bây giờ là lúc chúng nó tâm sự, tôi chìm vào giấc ngủ vô tư mặc cho sự đời, ngày mai rồi hãy tính.. Ngày mai…rồi ngày mai…ngày 22/12/1978 đã đến… Sáng hôm ấy, tôi theo bộ phận tham mưu của f đi thăm d9 e29 chốt trên một cứ điểm phía bắc đường 19, cách điểm cao 312 không xa lắm, mục đích của chuyến đi tôi không được biết,( sau này, trên đường dẫn e95 vòng sang phía bắc đường 19 đánh thọc sâu, làm mũi hỗ trợ cho e812 và e31 của f309, đánh tấn công chính diện trên trục đường 19 vào ngày 28/12) nghe tiếng pháo đề pa tôi hiểu f đã đưa trận địa pháo về đây, táo bạo và quá bất ngờ khi pháo cùng bộ binh cùng hành tiến .. Nhìn anh em e29 đóng chốt ai mà không chạnh lòng ..Quân áo anh em lúc này gần như tả tơi, chịu sao nổi với những trận đánh bò lên, lăn xuống khắp các trận địa, với những tấm lưng oằn gùi đạn, gạo lên chốt, không đủ nước để uống lấy đâu ra để tắm, vì mò xuống suối là bị chúng tỉa, chúng phục…râu ria nó cũng chán, vì mọc ra các bố nhà ta có chịu cạo đâu, mà bảo nó mọc thêm nữa… những gương mặt hốc hác, mắt trắng xác ,vì trường kỳ những đêm không ngủ, với chế độ ngủ bù…. trong thấp thỏm, lơ là là nó cắt cổ.. Thấy anh em như vậy, Thủ trưởng Cường Tham mưu Sư đoàn mặt tối sầm lại ( tôi không hiểu vì sao ) ông hỏi bộ phận hậu cần về khả năng của Sư đoàn....Ông điện ngay cho Chính ủy Lung ( vì Tư lệnh F đi họp ở Pleiku ), và đưa ra quyết định tại chỗ là cấp đủ quân áo, giày, nilon đi mưa cho toàn bộ chốt 29 ngay lập tức.. anh em ai cũng phấn khởi ra mặt… nhưng đi bên ông, tôi hiểu ông còn một cái gì đó rất áy náy…. Và đây là cái điều thằng lính chốt thích nhất, thích hơn mọi cái trên đời ….thuốc lào. Anh em nào có qua cảnh này mới thấy, còn không thì bảo là nói dóc cũng đúng, đang “ đói ” chứ không phải là thiếu thuốc, mà có ai đó chỉ cho một điếu thuốc lào chính hãng “ Hải phòng”, trong gói nhỏ bằng giấy rơm 50gam, ngồi ung dung trên mỏm đá, xoe tròn vành vạnh nhúm thuốc… nhét vào nỏ… châm lửa… và kéo cho tụt….quần …. luôn .. đừng nhả khói vội….hãy từ từ….nuốt vào….thưởng thức.. ..ngẩng mặt nhìn trời thả ra từ..từ…làn khói trắng đưa anh vào chốn thần tiên.. tuyệt cú mèo. Tôi thấy thủ trưởng lấy trong túi mìn Claymore ra chỉ trên dưới 10 gói, mà chia cho hơn trăm người thì cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng lính nhà ta khoái phải biết, ( thuốc này Thủ trưởng “ chôm ” ở đâu chứ bộ đội ai mà cấp thuốc lào. ).Ông nhanh chóng đến hầm của BCH, đi kiểm tra cách phòng ngự, nắm sơ đồ chốt…về hầm BCH, thủ trưởng tổ chúc cuộc họp quán triệt một số nhiệm vụ, cũng như đánh giá tình hình phòng thủ , đưa ra những ý kiến ….tôi ngồi một mình buồn quá… dựa lưng vào cây bằng lăng trước hầm BCH Tiểu đoàn, lấy thư Đắc Đoa ra đọc… “…..Anh ra đi…em nhìn thấy anh vẫy tay chào, em đã mất đi một cái gì đó thiêng liêng lắm, muốn chạy theo để nắm lấy bàn tay anh, em chưa kịp nhận ra hơi ấm của nó, để nhìn lại gương mặt anh, mang hơi thở của cuộc sống, để áp vào lồng ngực anh…
    Chiều hôm đó, sau giờ cơm, em thẩn thơ trước hàng hiên, nơi anh và em ngồi… ghế trước hàng hiên phòng em…. nhà để xe của nông trường, nơi cơn mưa cuối mùa đã tặng cho em sự sống, từ đôi môi nồng cháy của anh.. trong sự trinh trắng vô ngần, bừng cháy trong em nỗi niềm đa cảm.. Chị em trong phòng cũng hiểu nỗi lòng em, chia sẻ và chúc mừng em…. những dòng toán anh giải trong vở vẫn còn đó... Anh ơi ! thời gian là phần còn lại của nỗi đau, khao khát vẫn còn đó của một thời hoa phượng, mùa hoa cau tiếc nuối giữa tay người, biết bao giờ gặp lại hả anh! Bên kia biên giới là cuộc đời anh, là những trận chiến triền miên, là những ngày trinh sát đầy mạo hiểm..giữa cái sống và cái chết. Bên đây là cuộc đời em, là niềm day dứt xa anh không nguôi, vẫn đồng vọng mãi lời chia tay thầm lặng, trong cái vẫy tay ngày anh ra đi, gió mùa đông đã chớm lạnh se lòng, Đắc Đoa đất lạ một mùa cau.. Cũng là một người lính, em chúc anh đi bình yên… em sẽ quay về tìm lại dòng sông, tìm lại xác thân phiêu bồng một thưở…để có mãi bóng hình anh một nơi nào đó. Mùa đông Đắc Đoa mùa đông của cuộc đời, mùa đông khi em tròn 19 tuổi …”
    ( sic 100% ) Sau cuộc họp, thủ trưởng và anh em trinh sát chúng tôi lên mỏm đá cao nhất, ông phải mặc áo giáp vì sợ chúng bắn tỉa, chúng tôi cảnh giới bốn hướng đề phòng bất trắc, ông dùng ống nhòm quan sát địa hình, nhìn bản đồ, nhẩm tính, giao hội các điểm…. Trên đường về, chúng tôi gặp anh em vận tải của f và của e 29 đang chuyển hàng lên chốt…. đi bên ông, không thấy ông nói gì… có vẻ trầm ngâm lắm. Về đến f bộ Thủ trưởng mời anh em trinh sát vào hầm nổi của ông, cho mỗi anh em gói Tam đảo, gửi cho cả C một chai rượu, để anh em liên hoan vào chiều nay theo phân công của f ( giờ giấc liên hoan do ban TM của f sắp xếp ). Về đến đơn vị, tôi thấy nhiều anh em cả cũ lẫn mới, vẫn còn thiếu b3, vì đang phối hợp cùng trinh sát f309, xây dựng tọa độ cho các đơn vị đánh hiệp đồng binh chủng. Khi anh em về đủ , mọi thứ đều được mang ra, lính cũ và lính mới gặp nhau vui vẻ, những câu chuyện trong hơn tháng qua giờ mới đem ra kể, cả đơn vị có 3 chai rượu, mỗi người chỉ được một ly nhỏ, kỷ niệm ngày sinh nhật của người lính.. các anh em bên đơn vị quanh f bộ, cũng sang cùng vui với đơn vị. Lần đầu tiên tôi thấy anh em đủ mặt, tối hôm đó chúng tôi xuống hầm tâm sự không ngủ, và không biết rằng trên Ban Tham Mưu Sư đoàn, đang vạch những mũi tên của các cánh quân, chuẩn bị đánh sâu vào nội địa Campuchia .
    “ Trong mơ, tôi thấy bóng hồng nơi quê nhà.. khóc !.... Giọt nước mắt sẽ tan thành hoài niệm của thời gian, sẽ thành muối mặn, thành vô tư sóng biển quê mình, để vơi đầy năm tháng cũng vì nhau ! em hãy đợi anh về như bao người tình của lính trong chiến tranh !”.
    Tiếng pháo bắn cầm canh vào buổi sáng sớm, đã đánh thức chúng tôi dậy, chui ra khỏi hầm, đã nhìn thấy các anh em gác ca chót, đang ngồi uống nước trà cùng BCH. Trên tay C trưởng là tấm bản đồ màu xanh mới tinh, một ngày mới bắt đầu …những ngày cuối tháng 12/1978.

  7. #257
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    ............
    CHIẾN DỊCH BẮT ĐẦU..
    Sau ngày 22/12 chúng tôi thấy hướng 309 đánh dữ, pháo binh QK 105 ở Xa – Xb và 155 ở ngầm Ô gia đao gần như là bắn suốt ngày, với một cường độ khốc liệt, đánh ở hướng bắc đường 19 khu vực Phi nay, nhưng 307 chưa thấy triển khai gì, có một sự di chuyển quân rầm rộ, do chúng tôi ở cách đường 19 khoảng 500m, nên cũng khó biết điều gì xảy ra, ban đêm tiếng xe hướng đồn 23 hoạt động liên tục cả đêm.
    Ngày 25/12, chúng tôi có đi tuần xung quanh f bộ, khi về khu vực e31, thấy có xuất hiện anh em đội mũ rằn ri, là chúng tôi biết là có đơn vị đặc công ( sau ngày tông tấn công mới biết là 198 từ bắc mới vào, anh em quê Hòa Bình và Nam Định là nhiều ) Khoảng 9 giờ sáng ngày 26/12/1978, pháo binh các cỡ của ta bắt đầu bắn vào sâu trong nội địa, dọc theo QL 19, tiếng súng đã vang lên rầm rộ từ hướng f 309. Điện của Sư đoàn cho toàn C trinh sát về SCH Sư đoàn nhận nhiệm vụ, ngay cả chúng tôi là người trong cuộc, cũng không biết rằng cuộc tổng tấn công đã bắt đầu…e812 f 309 đã mở màn đánh các trọng điểm của địch dọc theo đường 19, thời đó đánh giặc cũng vui lắm, chúng ta chỉ ráng giữ an toàn tuyệt đối đường 19, phía trước chốt tiền tiêu của e29 chừng vài cây số, địch có chiếu phim ta cũng kệ, cho nên chốt 29 là điểm mà địch hay viếng thăm nhất, có ngày đến 5,6 lần, và chúng ta chưa bao giờ bị chọc thủng, hình như chúng không đủ lực lượng để đánh tranh giành với ta như đầu năm 1978. Đội hình C trinh sát tập trung trước BTM Sư đoàn, phân chia nhiệm vụ trong chớp nhoáng, và b của tôi đi phối thuộc cùng e95 mũi chủ công của Sư đoàn, có nhiệm vụ đánh luồn phía bắc đường 19, hỗ trợ cho 309 đánh thọc sâu theo đường 19, mọi yêu cầu của nhiệm vụ được giữ bí mật tuyệt đối cho đến giờ nổ súng…Chúng tôi cắt đường về hướng SCH e95 cách đó chừng hơn 2km. Khi đến nơi, thì anh em 95 đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, và các d của 95 hành quân ra đường 19, hợp nhau tại chốt của d9 e31.. Anh Trường giao nhiệm vụ cho tôi là người cắt đường đầu tiên, mũi tên hình vòng cung đã được BTM Sư đoàn vẽ lên bản đồ… tôi nhận địa bàn và cắt ngang qua đường 19…. Đoàn quân đi trong lặng lẽ, xuyên rừng khoảng cách của đội hình luôn được giữ vững.Ánh nắng của trời tây nguyên mùa khô rất gay gắt, nhưng khi đi trong rừng thì dịu hẳn đi, những luồng ánh sáng chiếu sáng cả một góc rừng, đội hình men theo bình độ 200… phải nói hôm nay… khái niệm về chiến tranh, cũng không còn nặng nề lắm, phía sau lưng tôi, là cả một trung đoàn với một khí thế hừng hực ra trận, “ những binh đoàn nối nhau ra tiền tuyến” là hình ảnh này chăng ? Sự căng thẳng làm cho trán tôi mồ hôi ra như tắm, mặn chát…Dẫn một đội hình lớn, chúng tôi phải đạt hai yêu cầu : không để đội hình dừng lâu quá, sẽ làm cho anh em bộ binh có thời gian chủ quan, chờ đợi mất cảnh giác ; phải bí mật không làm lộ đội hình phía sau…càng vào sâu cảm giác lạnh lưng hở sườn càng dữ… đi sau tôi khoảng hơn 100m, anh Trường không ra lệnh gì, tôi biết là tôi đã cắt đường đúng với yêu cầu….đi và lặng lẽ đi..
    Sau hơn hai giờ vượt rừng chúng tôi được lệnh giải lao, ( theo nhịp của anh em bộ binh ) lúc này trên bản đồ tôi xác định đã cách đường 19 khoảng gần 7 km, hết giờ nghỉ là thay người đi đầu , tôi về cuối đội hình trinh sát, cách bộ binh cũng gần 100m… Đang đi, tôi thấy Đại úy Trần In TMT e95, đi nhanh về hướng tôi và muốn gặp anh Trường, hai người bàn bạc gì đó và cho thay người để chuyển hướng đi, tôi lấy địa bàn ra kiểm tra, thì thấy đội hình đã chuyển lên gần chính tây (260 độ )vì lúc đầu tôi đi là 325 độ. Càng vào sâu rừng càng rậm, nên đi lại rất khó khăn, tôi thấy anh em Bb mang vác khá nặng bao gồm : đồ dùng cá nhân + ruột tượng gạo 7kg + 2 trái cối 60 hay 1 trái 82.. Trời càng về chiều, súng hướng đường 19 càng rộ , pháo binh hình như bắn tối đa, chứng tỏ ở hướng f309 chúng cũng cố thủ dữ dằn. Chiều tối, chúng tôi dừng lại nghỉ, quay lại chỉ còn d3 e95 vì d1 và d2 đã ngừng lại cách chúng tôi khoảng 500m, triển khai đội hình nghỉ. Ban đêm, nghe anh Trường và thủ trưởng In nói chuyện, thì tôi mới biết là mặt trận Tây Nam đã nổ súng từ ngày 23, f309 đã đánh dọn đường mấy bữa nay rồi, f307 dùng e95 đánh thọc sâu bắc đường 19, e94 đánh mạn nam, và e29 ở thê 2, có nhiệm vụ bảo đảm liên thông đường 19, vị trí f307 bắt đấu tấn công là thị xã Bokeo và đến Stung treng giáp bờ sông Mekong ( lúc này chúng tôi chưa có tiếp cận với bản đồ vì sợ lộ bí mật ). Nằm trong d bộ của d3, nên anh em trinh sát không có gác đêm .. nằm trên võng nhìn bầu trời đầy sao, dưới tán cây rừng dày đặc, nghe côn trùng kêu thấy rợn cả người, tôi miên man nghĩ về cuộc đời lính…về bóng hồng quê nhà đang thầm lặng khóc hàng đêm, về nổi khổ cực của cha mẹ…về nông trường Đắc Đoa nhiều cau đang mùa ra hoa..nhưng sẽ không ra trái..về cô y tá của nông trường nói giọng bắc, nghe quyến rũ lạ kỳ, mùi tóc em thơm, đôi môi cong và khao khát…cảm giác rung động “ trinh trắng đến vô ngần”…..
    (.....)'
    vovanha

  8. #258
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    ÙNG...CHÉO...CHÉO....OÀNG ..
    Sáng ngày 27/12, chúng tôi chuẩn bị lên đường, thì nhận được điện của E95 cho d3 quay lại, đi cặp theo phía bắc của đường 19, địch phản công khá mạnh, chúng ta chưa chọc thủng phòng tuyến của chúng, và để bảo vệ cho đội hình xe tăng bắt đầu hành tiến, e29 cũng không còn là thê 2 nữa, cũng tham gia vào đội hình tấn công luôn, hình như phía sau đã có lực lượng chi viện, phục vụ cho công tác thông đường 19.. khi đại quân 307 và 309 tiến sâu vào đất địch, tôi không biết đơn vị nào nhưng có lẽ là Lữ 52BB, e 726 tỉnh đội Daklak và có phải F315 không ? Lúc này, hầu như liên lạc với ở nhà hầu như không còn, vì toàn bộ đã ra chiến tuyến…Trinh sát f chia làm hai nhóm , tôi ở nhóm quay về cùng với d3 và năm anh em khác nữa, được trang bị thêm một tấm bản đồ, anh Hải b trưởng trinh sát 95 phụ trách bộ phận Trinh sát ..Tôi cũng là người đi đầu khi cắt đường về, tọa độ nơi đến đã được xác định, chúng tôi sẽ tiếp cận với đường 19 cách Bokeo khỏang 15km từ hướng Việt Nam sang. Khoảng xế trưa, có một chiếc L19 vòng trên đầu chúng tôi , lượn qua lượn lại cũng khá lâu…có vẻ nghi lắm…Thủ trưởng Giữa d trưởng d3 liên lạc trực tiếp với BTM sư đoàn, báo cáo tọa độ… thì được xác định là máy bay của ta…..lượn vài vòng nữa rồi máy bay biến mất..Khi cách vị trí đến chừng 10km và cách đường 19 chỉ 3 km, chúng tôi gặp đội hình địch có khả năng cắt ngang qua đội hình của ta, khi tôi phát hiện, thì chúng chỉ cách ta hơn 100m, vì chúng tôi đang đi trên một triền đồi cao hơn chúng, nên chúng không phát hiện, tôi ra dấu cho phía sau là gặp địch với lực lượng đông, vì tôi ra hiệu lùi lại ( lùi lại theo quy ước là địch đông, nằm tại chỗ là địch ít ), cách tôi khoảng 50m thủ trưởng Giữa bò lên xem xét địa hình và PRC 25 mở máy ( thổi vào máy 1 lần là có địch, 2 lần là chuẩn bị đội hình, và người chỉ huy sẽ ra lệnh nổ súng bằng pháo hiệu. Đội hình địch có chiều hướng đi vào vị trí của c9 (cuối đội hình)….. và như thế thật,….bỗng pháo hiệu từ hướng c9 phát lên….toàn đơn vị nổ súng….c9 vừa nổ súng vừa cơ động sang trái về hướng nam…c10 đi giữa bây giờ là chính diện .. c11 vòng phải về hướng đường 19… lực lượng địch cũng khá đông có hơn 100 tên…ta áp đảo bằng những loạt đạn đầu, nhưng chỉ là hỏa lực cá nhân… hỏa lực ta nhanh nhất là DKZ rồi 12,7 cối bắn khóa đuôi vì sợ vào đội hình ta…12.7 của ta bắn áp đảo chúng chừng 5 phút đầu, sau đó chúng lui đội hình và phản lại ta bằng cối 82 như mưa ( chúng hơn ta khoản này ) đội hình ta bắt đầu rối loạn, vì đạn của địch đã rơi trúng đội hình, ( anh Bình lính mới người Hà nội trinh sát f hy sinh ở đây ), đã có những anh em thương vong, vòng theo thủ trưởng Giữa tôi thấy ông lao về hướng c11, đốc thúc anh em tấn công mạnh vào đội hình địch, vì chúng đang dồn hỏa lực vào hướng c10, khẩu DKZ bắn chéo sang ủng hộ cho hướng c10, và cối cũng tập trung vào hướng này, bỗng nhiên phía sau xuất hiện địch, nó đang đánh luồn ta, tôi chạy lại báo và ngay lập tức ông điện cho c10 đổi hướng tấn công vì c9 và c11 đang vận động đánh vào chính diện địch, bằng kinh nghiệm chiến trường, địch luôn dùng xung lực phía sau mạnh hơn phía trước, ông lệnh cho hỏa lực đổi hướng bắn về hướng trước mặt c10, c9 tiếp tục vòng đánh địch và c11 chuyển hướng tấn công, nhiều vị trí chúng nhào lại thu vũ khí của anh em tử sĩ ta, c11 vòng trái đánh vào đội hình địch hẳn nhiên có hiệu quả, ở hướng c10 tử sĩ ta và lính địch chết nằm gần sát nhau, áp lực đã giảm, cối 82 của ta bắn vòng ra xa yểm trợ cho c9 truy kích, và không cho chúng phản công cối lại ta, phía c10 và c11 lúc này chúng cũng rút dần.Trận đánh kết thúc với một không khí nặng nề ( bản chất nó là vậy mà ), ta diệt tại chỗ 45 tên, phía ta hy sinh 12 ( c10 : 7; c11: 3 ; trinh sát f : 2 ) bị thương 7 ( c9 : 4 ), ta thu dọn chiến trường đưa thương binh tử sĩ rời khỏi trận địa, đi được khoảng 500m, SCH f điện cho đơn vị cố gắng bắt liên lạc với d7 e29, đang chi viện vì lúc này chúng tôi chỉ cách đường 19 hơn 2km, gặp anh em d7 chúng tôi bàn giao tử sĩ và thương binh cho anh em, d7 cắt c3 vào đội hình và chúng tôi tiếp tục lên đường theo phương án tác chiến, có bổ sung anh Thìn, trợ lý tac chiến f. Chiều đến, chúng tôi dừng chân nghỉ ở vị trí qui định, cách thị xã Bokeo 15 km, trên bản đồ thì có các phum của dân, nhưng khi chúng tôi đến thì hầu như không còn, chúng dồn dân váo các khu công xã, chỉ còn lại nền nhà và những căn nhà tranh xiêu vẹo… Bố trí trên một vị trí rộng để tránh chúng tập kích vào ban đêm, lúc này tôi mới để ý đến xung quanh , bốn hướng súng vẫn nổ rộ và pháo binh của ta cũng bắn liện tục.. đêm khuya chúng tôi nghe tiếng xe từ hướng biên giới mình không ngớt. Cũng chính tại đây, anh Thìn mới chính thức giao cho tôi tấm bản đồ, mà trên đó đã vẽ các mũi tấn công của ta, cũng như các vị trí của địch. Nhiệm vụ của chúng tôi là phục sẵn nơi đây, chờ chi viện cho các đơn vị f309 đánh theo đường 19 nếu gặp khó khăn, còn lại d1 và d2 của e95 là đón đánh địch rút chạy, vì ngày mai không quân ta tấn công các cứ điểm dọc biên giới, trong đó có cứ điểm Phi nây nằm sát biên giới ta, ngay ngã ba sông Tongle San cách đồn biên phòng 23 không xa lắm ( K1 ).
    Một đêm tĩnh lặng vô cùng, có lẽ ai cũng nhớ lại trận đánh khi chiều… nhớ về những anh em đã hy sinh… mới sáng hôm nay còn phụ nhau nâng ba lô lên vai..mà giờ đây có khi đã nằm xuống lòng đất Mẹ tại nghĩa trang Đức Cơ…. Dù mệt nhoài nhưng tôi không tài nào ngủ được… nghĩ về chiến tranh sao mà kinh khủng quá..trong đầu vẫn đinh ninh câu hỏi : tại sao người với người không sống để yêu thương nhau hả Pốt ?.

  9. #259
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    BÃO NỔI LÊN RỒI…. TỪ LỆ THANH ĐẾN BÔ KEO.
    Mờ sáng ngày 28/12, tất cả đều bừng tỉnh do những cơn bão lửa, tôi ngồi giao hội và căng địa bàn, thì thấy pháo của e572 PB đã chi viện mở màn bằng trọng pháo 155 và 130.. tất cả nhanh chóng chuẩn bị chờ lệnh, pháo của ta đã bắn vượt qua khu vực chúng tôi phục kích, xa xa đã nghe tiếng xe gầm rú, nhưng chưa biết đó là xe tăng của chiến dịch đã bắt đầu lăn bánh, cối của địch và hỏa lực cá nhân cũng nở rộ dọc đường 19, có vẻ như chúng cũng cố tử thủ khu vực này, dọc hai bên đường 19 pháo của ta nổ ùng oàng không ngớt, đường đạn pháo 130 ly đi căng và nghe tiếng rít rất dễ sợ, tiếng nổ đanh và miểng bay ào ào, tất cả chúng tôi hồi hộp…nghe tiếng pháo biết là của ta mà vẫn hồi hộp như thường…lúc ấy không còn ai có thể phân biệt được hướng của đơn vị nào, vì hầu như tứ hướng đã nổ, chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng chúng kêu í ới, nhưng yêu cầu của nhiệm vụ là chúng tôi hỗ trợ cho phía bắc đường 19, không cho địch đánh tập hậu vào phía sau cũng như bên sườn của đội hình. Tiếng súng càng lúc càng rộ hơn, có vẻ khốc liệt hơn…pháo binh vẫn bắn ở mức độ cao và liên tục..chúng tôi ngồi chờ mà sốt cả ruột…cũng không còn ai quan tâm đến ăn trưa… vì biết rằng mọi sự đã được bắt đầu. Xế trưa, chúng tôi nghe tiếng máy bay và thấy máy bay trinh sát của ta L19 hay OV10 gì đó quần ở trên đầu ( vì rừng quá rậm )….những âm thanh ình ình từ trong nội địa của chúng, và có tiếng máy bay phản lực của ta bay ngang qua bấu trời, chúng tôi biết rằng chúng đã bị dội bom….Khoảng 2 giờ chiều, chúng tôi nghe tiếng trực thăng bắn xung quanh vị trí của chúng tôi, nghe tiếng máy bay quần thảo….vòng lại và bắn …không biết đạn gì mà chỉ nghe è….è…è…và sau đó là những tiếng nổ liên hoàn, có 4 chiếc trực thăng loại đầu nhọn của Mỹ, bay ngang qua đầu đội hình với một độ cao rất thấp, chỉ cao hơn ngọn cây chừng vài chục mét, thấy luôn cả những con đinh ốc ở dưới bụng máy bay, bắn dọc đường 19 nghe ùng oàng…. anh nào cũng nhấp nha nhấp nhỏm….lúc này tiếng xe tăng đã lộ rõ, bỗng tôi nghe những tiếng nổ chát chúa và sau đó là hỏa lực cá nhân ( sau này mới biết là chúng phục xe tăng của ta mất 2 chiếc ) đạn pháo tăng bắt đầu nã vào hai bên đường 19, cả đạn 12,7 ly gắn trên xe tăng cũng bắn như mưa sang hai bên đường, rồi máy bay trực thăng vòng lại bay cặp theo hai bên đường và cũng bắn xối xả… chúng tôi được lệnh xuất kích ra đường , gần tới đường nghe đạn của xe tăng bắn sao mà thấy ớn quá, thấy tình thế không yên Thủ trưởng Giữa mới nói với tôi, là anh em trinh sát cẩn thận bám ra đường, để bắt liên lạc với anh em ngoài đó, gần 10 người bám theo các con suối nhỏ… để tiếp cận đường 19, nhưng với điều kiện là khi không nghe tiếng tăng nữa..vượt qua lằn đạn của phe ta, chúng tôi cũng ra đến đường, dùng mật hiệu màu đỏ làm dấu ( nói phải tội là lấy quần đùi của một anh BB ), nhìn thấy mấy chiếc tăng từ dưới biên giới bò lên cũng ngán tới xương, sợ bắn lầm… tôi vẫy cờ và tay làm hiệu… khi xe ngang qua, xạ thủ súng máy chỉ hỏi có một câu “ lính 307 hả ”… cả đội hình tiểu đoàn tràn qua hai bên đường, đứng bảo vệ cho xe tăng hành tiến…trực thăng vòng lại bắn xối xả vào sâu , bay rất thấp, thấy luôn cả mặt ông xạ thủ súng máy, già hay trẻ..Đội hình xe tăng rồi đến thiết giáp M113, và thấy thấp thoáng phía sau là xe Zin 130 chở bộ binh của Sư đoàn 309. cả đoàn quân hùng dũng tiến về Bokeo dưới sự yểm trợ của Pháo binh, xe tăng và trực thăng lượn ở trên đàu…và cả những anh em e95 nữa. Đời sao oai thế hà các bác 309 ! Chả bù cho chúng em sợ bắn lầm gần chết .


  10. #260
    Ngày tham gia
    Mar 2016
    Bài viết
    1
    Ðề: Cựu binh dân kế toán

    SƯ ĐOÀN 307 CHÍNH THỨC VÀO TRẬN.
    Đoàn xe của f309 khá dài, bao gồm cả 812 và 31 lần lượt tiến về Bokeo, hình như mỗi xe là một b, trên mũ cối có dán một băng trắng, có thể là ký hiệu xe của từng đơn vị, tôi thấy anh bạn trinh sát 309 mang ký hiệu là H2, gặp tôi anh hỏi “ sao mầy đi với 95 mà đứng đây ? ” tôi chỉ cười, vì không kịp trả lời, xe chạy nhanh và đường quá bụi, bỗng thấy một vật gì từ trên xe bay xuống chỗ tôi …“ gói Đà lạt khoảng 10 điếu, ôi điều kỳ diệu…nhanh như một tia chớp mấy ông 95 đứng cạnh, nhìn qua tôi và…nhoẻn…miệng …cười…anh Thìn tác chiến thấy có khói cũng đi tới hỏi “ cho tao điếu”, cũng tội nghiệp cho lính ta, luôn trong tình đói thuốc….sau làn khói trắng là những gương mặt tươi tỉnh…. đúng là phép thần tiên thật….súng vẫn nổ nhưng ở mức độ vừa phải, hình như lính ta bắn vớ vẩn vào hai bên đường, chỉ có pháo binh là vẫn còn bay qua đầu … Bỗng tôi nhìn thấy gương mặt của Tham mưu trưởng sư đoàn trên chiếc xe Jeep, có mấy ông quấn khăn rằng….thấy tôi, ông cho dừng xe lại và bốc 4 thằng tôi đi luôn cùng xe với ông, lên xe tôi mới biết f307 hành tiến sau 309, và khi đến Bokeo, 307 sẽ trở thành chủ công, 309 dừng lại để củng cố đội hình, vì đã đánh mở cửa mấy bữa nay, anh em mỏi mệt… Khi đến ngã ba Bokeo, đoàn xe dừng lại tạt qua hai bên đường để đội hình xe tăng tiến lên, những chàng cua sắt của e574 hùng dũng và ngạo nghễ, chồm lên với cái nòng pháo ngất ngưỡng, và những ông xạ thủ đen như … ngồi chễm chệ bên tháp pháo. Đoàn xe của 307 tiếp tục hành quân về phía trước, tôi đi cùng ban TM Sư đoàn trên chiếc xe GMC của ban tác chiến ( xe trống vì ban TC đã đi xuống các đơn vị ), qua Bokeo chừng 5 km tôi thấy con bò Bô nằm chết bên đường, bên cạnh hố bom, xung quanh vẫn còn bay mùi khét. Phía sau có một đoàn xe đang vượt sang trái và tiến lên,thì ra xe của e29 đang vượt lên để dẫn đầu đội hình, chúng tôi đứng chờ cho đến đoàn xe của e95 thì trời đã gần tối, tôi đi theo xe của trinh sát 95 và hành tiến về phía trước. Xe dừng lại nghỉ ở bên đường, toàn bộ các đơn vị bộ binh đều tản ra hai bên đường sâu 200m để nghỉ đêm tại đây. Nhưng chúng tôi cũng đâu có yên, lệnh của sư đoàn điều một lực lượng trinh sát khoảng 20 người, do anh Hải C phó chỉ huy, đi nắm tình hình địch xung quanh khoảng 5 km theo trục đường, và F cũng đưa một d của e29 án ngữ trước đội hình xe dừng. Lần mò trong đêm tối, dọc hai bên đường sâu vào trong 50m , dò dẫm từng bước chân trong đêm, dọc đường tôi thấy chúng vứt lại vũ khí đạn dược rất nhiều cũng như nhiều quân trang khác, đạn AT chúng vứt ngổn ngang đầy đường , chứng tỏ đây là một cuộc rút chạy bộ, vì trên đường không có dấu vết xe. Nghe ngóng động tĩnh xung quanh không có vấn đề gì, chúng tôi báo cáo về Sư đoàn và được chỉ thị nằm tại chỗ phòng các tình huống bất trắc, chúng tôi ẩn vào các nhà dân bỏ hoang, phát hiện có một nồi thịt heo còn nóng, nhưng chúng tôi không dám ăn, và anh em dùng lương khô cho bữa tối. Đêm tĩnh lặng vô cùng , hoàn toàn không nghe một tiếng súng nào, và theo linh tính chắc có điều gì đó đang xảy ra….Phán đoán của Sư đoàn không sai chút nào, khoảng 3 giờ sáng chúng tập kích vào đội hình ta, với lực lượng khoảng một tiểu đoàn 300 quân, căn cứ vào dấu vết chúng để lại, vị trí chúng tấn công nam đường 19 thuộc phạm vi của e94 phòng thủ, nghe tiếng súng nổ sáng cả một góc trời, chúng tôi ngồi dậy mở máy và anh Hải ra lệnh chuẩn bị chiến đấu, cách chúng tôi chừng hơn 200m ( phía bắc đường 19 ) địch cũng đang di chuyển quân, chúng tôi đoán cũng ở cấp tiểu đoàn,… chúng tôi điện về Sư đoàn khu vực địch đang di chuyển… Những tiếng nổ lóe sáng bầu trời, cả của ta và của địch, đường đạn bay ban đêm trông thật đẹp mắt, chúng dùng cối 120,82 và các loại DKZ tấn công vào đội hình…. Lúc này pháo binh ta ở hướng Bokeo, bắt đầu chi viện 155ly cho trận địa ta, những tiếng nổ nhức óc kinh khủng nổ liên tục trong khoảng 15 phút, bộ binh ở các đơn vị cũng tranh thủ nổ súng theo, về hướng chúng tấn công, các loại hỏa lực cối , DKZ nổ vang trời ( không nghe 12.7 ly của ta ), sau khoảng 30 phút thì hướng nam đường 19 chỉ còn nghe tiếng lẹt đẹt của các anh Bb…Địch lại tấn công phía bắc đường 19, và lúc này hầu như hỏa lực ta bắn áp đảo chúng, vì có khả năng chúng đã bị lộ ( sáng ra tôi mới biết hướng chúng đi vào là d2 của e95 ) hướng này ta không dùng pháo binh ở nhà, vì hầu như toàn bộ các loại hỏa lực của toàn e95 và 29 đều chi viện cho hướng này, có những đường đạn 12.7 ly bay qua đầu chúng tôi, lúc này ta có dùng 12.7…có lẽ do bị đánh phủ đầu nên chúng không kịp trở tay và triển khai lực lượng nên phải rút sớm, chúng tháo chạy về đường cũ và chúng tôi thấy chúng mang vác, khiêng đồng bọn đi qua trước mặt chúng tôi chừng 50m ( chúng bám theo con đường nhỏ của phum )… Tảng sáng pháo binh của mặt trận tiếp tục bắn trên các hướng…các đơn vị tỏa ra truy quét các khu vực xung quanh, những phum làng xơ xác, nhà cửa xiêu vẹo không vách..một cảnh quá điêu tàn đập vào mắt chúng tôi , lần đầu tiên được thấy một phần nào của cuộc sống người dân Campuchia một cách trực quan.
    Chúng tôi trở về đơn vị sau một đêm mất ngủ, ăn vội vàng gói mì hai con tôm của bếp Sư đoàn, tôi được gọi lên ban trinh sát sư đoàn, và tại đây tôi được Trưởng ban Trinh sát Sư đoàn, thay mặt Tham mưu trưởng bổ nhiệm chức B phó thay cho anh Tiến vừa hy sinh trên hướng e94 chiều ngày 26/12, khi tôi quay ra thì gặp anh Trường, anh cũng động viên tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trên giao, anh cũng băn khoăn là mới đầu chiến dịch mà đơn vị đã tổn thất như vậy, không biết sẽ ra sao…nhìn dáng đi vội vàng của anh, tôi cũng hiểu rằng, đơn vị trinh sát đã được giao nhiệm vụ quá sức mình, do hoàn cảnh của Sư đoàn đảm đương mũi chủ công của chiến dịch. Tôi quay trở về hướng e95 và lát sau lại được gọi trở lại Ban Trinh sát Sư đoàn nhận nhiệm vụ cùng d7 e29 kết hợp với d7 e31 tiến đánh Von Sai, tôi nhận bản đồ và nhanh chóng về hướng e29 để thực hiện nhiệm vụ… Trên đường đi tôi gặp 2 xe cứu thương của QK đang đi ngược chiều về hướng Đức Cơ, chắc là đưa anh em thương binh, tử sĩ trận đánh tối qua về nước, chắc cũng không nhiều..Khi gặp thủ trưởng Toàn e95, ông bảo đêm qua trên hai hướng, ta diệt 42 tên bỏ tại trận, thu toàn bộ súng, trong đó có công của các cậu… và ông cũng chúc tôi lên đường cùng e29 thắng lợi.
    -----------------------------------------------------------------------------------------
    HÀNH TRÌNH BÔ KEO – BUNG LUNG – KALI THOM – VON SAI.
    Sáng ngày 29/ 12, đội hình 307 xuất phát sớm, khi mặt trời chưa qua khỏi ngọn cây của rừng Bô Keo, e95 đi đầu đội hình, dọc đường trong hai giờ đầu chúng ta không gặp địch…..lúc này phía sau đội hình có tiếng máy bay của ta, và đạn của máy bay trực thăng nhọn đầu bắn ùng oàng ……sau đó là các trận đánh của các đơn vị f309 cũng khá khốc liệt, có lẽ ta dùng cỡ trung đoàn, vì nghe hỏa lực cũng như sự chi viện của pháo binh thì biết…dọc đường cũng còn những toán nhỏ lẻ của địch, và chủ yếu ta dùng hỏa lực của xe tăng và bọc thép tấn công, vừa hành tiến vừa bắn, bộ binh trên xe thì bắn AK như bắp rang, những chỗ nghi ngờ có địch, tôi cũng không còn nhớ khoảng cách từ Bôkeo đến Bung Lung là bao nhiêu, nhưng cũng gần lắm. Khi đến Bung Lung, d7 e29 và d7 e31 cùng 2 tăng, 2 thiết giáp, tách khỏi đội hình..tôi nhảy khỏi xe d7 e29 và cùng tổ trinh sát của e31 nhảy lên xe thiết giáp cuối của đội hình , cùng xe với thủ trưởng của QK5 chỉ huy cuộc hành quân tiến về Von Sai, cũng may là đoạn đường này cũng không xấu lắm, và hai bên đường là khu dân cư nên rất trống trải, cách tim đường vào trong khoảng 50 đến 100m tùy theo đoạn….dọc đường không gặp sức kháng cự gì của địch, hai bên đường, những thùng chứa vũ khí của địch vứt ngổn ngang, thấy rõ đạn cối, DKZ, B40 B41 nằm trong thùng, có thùng vơi, thùng đầy..dọc theo đường chính, các ngã rẽ rất nhiều, và trinh sát chúng tôi phải giao hội các điểm liên tục, để xác định chính xác vị trí đang hành quân, báo về sở chỉ huy, anh thông tin PRC25 làm việc liên tục, theo ý kiến của người sĩ quan QK… Tới đầu phum Kali Thom địch xuất hiện.. bắn xối xả về phía ta…nhanh như chớp các xạ thủ súng máy trên thiết giáp, và pháo tăng cũng quay nòng, bắn liên tục vào đội hình địch, d7 e31 rời khỏi xe và tấn công vào phum….d7 e29 nằm lại trận địa, triển khai hai bên sườn đội hình, phòng ngừa địch tấn công vào hai bên, và phía sau của ta, bộ binh càn lướt theo xe tăng và thiết giáp bụi mù….các trận địa cối của hai đơn vị nhanh chóng lấy phần tử và bắn hỗ trợ cho Bb, cối nổ ùng oàng trong phum…oanh liệt và hùng dũng nhất là các bác Tăng, vừa bắn vừa càn vào các ngôi nhà tranh…đổ xuống… chồm lên…. lướt tới…không thể không nói tới các khẩu đội DKZ, toàn bộ anh em bắn ứng dụng trên vai ….chạy ….đặt xuống …..lửa lóe lên….oàng …oàng…. liên tục… nhà cháy…. lửa... đổ xuống. Trong máy bộ đàm vị chỉ huy QK liên tục chỉ huy cho anh Thuấn ( hay Thuận gì đó, vị sĩ quan này người Quảng Trạch, Quảng Bình , nói rất khó nghe ) d trưởng d7 e31, nhắc nhở bộ đội nhanh chóng áp sát mục tiêu…chớm đầu làng tôi thấy 2 Pốt ( một nam, một nữ ) bị đạn súng máy của tăng, bắn nát người, ôm trong tay khẩu AT và AK..một thằng Pốt nữa đang bị thương, nằm sấp, hai tay đang cào cấu vào đất , rống lên những tiếng khò ..khò ..đầu nó máu toàn máu, có lẽ bị miểng pháo hay cối gì đó, BB đã thu súng của thằng này, hai lính 31 đang nhìn nó . Không còn tiếng bắn của địch, anh em ta quay lại …tôi tiếp cận sâu vào trong phum cùng vị sĩ quan….bước qua những xác chết của địch.Quang cảnh nơi đây, nói lên tình hình địch đang tháo chạy về hướng sông ( Von sai ), vì chúng bỏ lại quá nhiều quân tư trang, nhất là các loại vũ khí đạn dược, rơi vãi khắp phum.. Ta không có ai hy sinh, chỉ bị thương 8 anh em, và cơ bản là nhẹ , tiếp tục chiến đấu tốt.
    Đoàn hành quân tiếp tục..càng vào sâu thấy một sự trù phú hơn ở ngoài biên giới, nhà cửa có vẻ sang trọng hơn , cơ bản nơi đây là rừng cao su…đang mùa thay lá.. Cách thị xã Von sai không xa, pháo thủ xe tăng báo về sau, thấy một chiếc xe của địch đang chạy…và xin ý kiến của chỉ huy…một M113 được điều lên truy kích, và ý định ban đầu là bắt sống…nhưng việc không thành vì chúng chạy nhanh hơn khỏang cách không rút ngắn được, và cuối cùng phải tiêu diệt…chiếc xe loại dân sự nhỏ bị khẩu súng máy trên M113, biến thành một cục sắt cháy bên đường….không biết trên xe có mấy tên, nhưng khi chúng tôi đến, những thân hình đang co quắp, mỡ người nhỏ xuống gặp lửa bùng lên kêu.. xèo…xèo ( trưa đó nhiều anh em bỏ lương khô nuốt chẳng trôi ). Tiến vào Von Sai, một cảnh tượng vừa trù phú vừa hoang tàn, một thị xã nhỏ với những nét nhà cổ xưa….có sân rải đá cuội… quay ra bờ sông nước chảy lững lờ…thơ mộng.. (… nhớ đến con sông quê nhà , thời ấu thơ anh và em cùng tắm chung nơi dòng sông ấy, những chuyến chở muối về nhập kho… dưới ánh trăng bàng bạc..em ngồi nơi mũi thuyền nhìn anh , thò tay xuống nước vúc nước lóng lánh ánh trăng .. nhìn anh say ..đắm…mơ màng..) cảnh hoang tàn nhà cửa bị bom ta hôm qua…những tên lính Pốt nằm chết ngổn ngang khắp các nẻo đường…nhiều thằng không toàn thây….quạ đen thỉnh thoảng bay lên kêu nghe não nùng ( sao xứ sở này nhiều quạ đến thế ), khoảng 50 tên bỏ xác nơi này mà đồng đội chưa kịp giải quyết cái điều cơ bản nhất.
    Lệnh rút quân .. Đoàn xe quay đầu, vị chỉ huy báo về SCH, trên đường về đội hình d7 e29 đi đầu, với một tinh thần cảnh giác cao, vì theo thông lệ chúng dễ quay lại phục kích ta .. Tốc độ quay về rất nhanh..sau đội hình là bụi màu đỏ của đất bazan miền Đông bắc Campuchia cuộn theo..phủ trên đầu những người lính..
    Thị xã Bung Lung trước mặt khi trời gần tối…xa xa vẫn còn nghe tiếng pháo hướng 309 vọng về .

 

 
Trang 26 của 124 Đầu tiênĐầu tiên ... 1624252627283676 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •