Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 4 của 4
  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0

    Cho em một điếu thuốc

    ÁNH MẮT EM​
    Thưởng thức nhé ! [you]

    “Cho em một điếu thuốc”

    Đó là câu đầu tiên em nói với tôi.



    Dưới ánh đèn lấp loáng trong vũ trường, tôi trông thấy em với khuôn mặt tuyệt đẹp.

    Đã nhiều lần bắt gặp em ở đây, biết em là gái nhảy của hộp đêm này, một gái điếm mặt đẹp thân ngon.

    Tôi năm nay 25 tuổi, làm quản lí kinh doanh khu Hoa Đông cho một công ty có tiếng ở khu Trung Quan Thôn, chưa có bạn gái nên cũng không phải dành dụm tiền để cưới vợ. Tôi chỉ đàn đúm với mấy anh em bạn bè, bài bạc cá độ đủ cả (trừ chuyện gái gú)

    Thế nên tôi thênh thang sở hữu một sức trẻ với số tiền bỏ ngỏ, đủ để tiêu xài thả cửa. Hộp đêm Đá quí trần gian thuộc hàng trứ danh, nó không chỉ tọa ở Bắc Kinh, nghe đồn thương hiệu của nó đã vang khắp Trung Quốc và cả Đông Nam Á.

    Chưa bao giờ tôi gọi qua gái nhảy, một vì tôi trẻ, tướng mạo đàng hoàng, chẳng cần thiết phải trả tiền để có gái hầu, còn lí do khác thì…… phí “tiếp khách” ở đây tậm tịt cũng không vừa.

    Em tách bật lửa châm điếu ba số, trong ánh đèn mỏng tang những sợi đỏ, tôi không kìm được, len lén quan sát em.

    Em nhướn đôi mày liễu, trừng mắt dữ tợn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa trả tiền!”

    Tôi chưa kịp đáp trả, em đã vin vào thành ghế tiến ra phía sàn nhảy.

    Được vài bước em quay lại, phả vào mặt tôi hai làn khói thuốc, làm tôi giật bắn: “Tí quên, trên sàn không cho hút thuốc, lát có khi bọn bảo vệ lại nói.”

    Tôi ngấc ngớ hỏi luôn: “Vòng eo của em bao nhiêu thế?”

    “1.6 thước, 21 inch,54 cm!” Cặp môi hồng tuôn ra một loạt các con số.

    Tôi bật cười, cô gái này, thú vị lắm!

    Ngắm xem em nhảy múa từ xa, bộ đồ màu xanh liền thân bó sát những đường cong hấp dẫn, người con gái này thông minh lắm, bởi em biết rõ cái thân hình tuyệt mĩ của mình có bao nhiêu là khả năng sát hại đàn ông.

    Nghe nói ở Đá quí trần gian em là hàng có tiếng, tôi vừa được lãnh giáo bản lĩnh đặc biệt của em, hèn gì.

    Đêm hôm sau, tôi nhận lời đi một sàn nhảy disco, đến nơi mới biết có sinh nhật của một chiến hữu.

    Sinh nhật thôi chứ có gì ghê gớm, tự dưng chọn cái chốn này, người ngợm lúc nhúc như luộc sủi cảo, nếu chẳng phải vì có nhiều gái tơi để ngắm, tôi đã chuồn sớm cho xong.

    Tôi ngồi ở quầy uống coca và ngắm các em xinh tươi qua lại.

    “Cho em một điếu thuốc”

    Hậc, trùng hợp quá, sao mà ở đâu cũng chạm mặt em?

    Trong đầu tôi lập tức lóe lên hai chữ “Duyên phận”

    “Em không phải làm à? Tôi hỏi”

    “Làm cái đầu anh ý, đến Hoàng Thế Nhân cũng chả như anh, anh không muốn để người khác được nghỉ à?”

    “À, à, thế chẳng phải…… Mà sao em toàn nhằm anh xin thuốc thế?”

    “Xin một điếu thì sao? Anh nghĩ mình đang nhai tăm à, anh cũng chẳng phải cỡ Châu Nhuật Phát. Đêm qua vừa đẹp anh ngồi gần em, còn hôm nay ở ngóc ngách này em chỉ quen mỗi anh. Em không mang theo thuốc để khỏi phải hút nhiều.”

    “Em đi một mình à?”

    “Với bạn gái, nó đi bao giai rồi.” Em chỉ tay về phía trước, tôi nhìn thấy một cái đầu màu vàng chóe óng ánh đang lắc lư trên sàn.

    “Em không đi bao à? »

    Em nhíu mày, “Bao anh nhé !” rồi cười ha hả.

    Tôi cũng cười hùa theo, dáng điệu có phần ngớ ngẩn

    Ngớ ngẩn thì ngớ ngẩn chứ sao, ai bảo bên cạnh tôi đang có một đại mĩ nữ!

    Tất lẽ dĩ ngẫu, chúng tôi cùng trao đổi số điện thoại.

    Chân thật mà nói, với tôi, em cũng chỉ là một đứa con gái xinh đẹp, trăng gió thạo nghề. Tôi muốn được chơi chứ mặc nhiên không có tình cảm, không chút ý nghĩa, có ra sao thì ra.. Ngẫm lại, sống là phải yêu cái đẹp, tôi cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử, cứ theo phương thức của kẻ phàm phu mà hành động.

    Ngày thứ ba, tôi gọi cho em, tầm một rưỡi sáng.

    “Em xong rồi, anh đang ở đâu nhỉ? Mời em ăn cơm nhé”

    Tôi bật dậy khỏi giường , “Được, anh đến đón em đây.”

    Vừa mặc đồ tôi vừa nhủ mình lông vịt, em có là tiên nữ giáng trần thì sáng mai tôi cũng phải đi làm, chẳng hiểu mình có nên trò trống gì không.

    Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cơm Hồ Nam.

    Em ngồi ở một chiếc bàn trong góc tường, mặc một chiếc áo màu gạo trễ ngực, dưới ánh đèn điện làn da trắng ngần sáng bừng đến hoa mắt.

    “Cho em một điếu thuốc.” Em nói.

    Làn khói xanh cuộn tròn trước mặt em, dưới lớp phấn son kĩ càng kia cất giấu điều gì?

    “Này, làm sao mà em thả khói được như thế?”

    “Can hệ gì đến anh? Có gì hay ho mà hỏi?” Em hơi cúi đầu, phả một làn khói vào mặt tôi, cười dịu lại, “Thì vừa học vừa làm, sau này phát hiện ra…….”

    “Cái gì?”

    “Anh cứ như bọn thanh tra lý lịch ý……Sau này phát hiện ra kiếm tiền đơn giản thật!”

    Khi nói về mình em gần như rất thận trọng, nhưng tôi vẫn ngầm hiểu rằng em đã phải trải qua những điều không dễ dàng.

    Em là người Thanh Đảo, học xong cấp 3, nhờ có chất giọng tốt em đi hát cho một hộp đêm. Sau đó tham gia kì thi đại học bổ túc, đỗ vào trường Ngoại ngữ ngành tiếng Đức ở Bắc Kinh. Hè đến theo chân ban nhạc về Hàng Châu biểu diễn, quen biết các cô gái bán hoa ở đó. Trở về Bắc Kinh lại theo chân các nường đến Đá quí trần gian, bằng dung mạo xinh đẹp phút chốc cất cao giá trị.

    Em lùa tay buộc gọn lại mái tóc lòa xòa ra sau gáy, bờ vai hiện ra thon thả. “Anh biết không? Ngày đầu tiên “lên ca” ở Đá quí trần gian người em cứng đờ ra, trên trời dưới đất sao còn có chỗ kiếm được khá như thế, chỉ nói nói là mấy gã đã boa 800 tệ……Ôi, đàn ông mà, các người đến hộp đêm chơi gái mua vui đúng không nào? Thực chất thì……Nói thế này nhé, anh giỡn với con mèo, liệu có phân biệt được là mèo đang làm anh sướng hay anh làm mèo sướng không? Ha ha, đàn ông, có lúc thật……hựm……

    Dáng điệu khinh miệt của em, cứ như thể em nhìn thấu hết lòng dạ của mọi loại đàn ông trên thế gian, cứ như thể tất cả khổ đau nhận chìm đã tôi luyện em thành thứ không thể mài mòn.

    Nhưng tôi vẫn cảm thấy em có điều gì đó khác với những cô gái khác.

    Khác ở đâu, tôi chưa nhận định được.

    Đêm ấy, tôi đưa em về, và ngủ với em.

    Có điều, em không hề hôn tôi.



    Trời sáng, nắng đẹp.

    Nắng đẹp để tôi được ngắm gương mặt không son phấn của em.

    Gương mặt không son phấn ấy đang rũ vào lòng tôi ngủ rất ngoan hiền.

    Hơi thở em thơm ngát như lan, hàng mi cong mềm run nhẹ, gò má vẫn còn chút lông tơ, ông trời một khi đã tạo ra một giống yêu thương thế này! Nghĩa là, đàn ông sẽ gặp toàn xui xẻo.

    Cứ thế say sưa ngắm em, cô nàng xinh đẹp, nếu chúng ta gặp nhau ở một nơi nào đó khác, dẫu có phải lên núi Đao nhảy vạc dầu anh cũng nhất định theo đuổi em!

    Có khi chết rạc chết rời vì em.

    Tôi chạm nhẹ lên bờ môi em.

    Em mơ màng mở mắt, giọng cũng đượm mơ màng: “Là anh à…..”

    Không thể chứ? Đêm qua cùng em chạm xát xác thịt còn là ai nữa?

    Đã 9 giờ, tôi bị muộn làm rồi!

    Giờ thì tôi hiểu vì sao các vị hoàng đế xưa kia có những ngày không lên triều sớm. Khỉ một nỗi tôi đâu phải vua chúa, nếu được là vua, tôi sẽ rước người con gái này về hành cung, giam nàng cả đời không được cách xa tôi nửa bước.

    Nghĩ đến đó, lòng tôi rợn ngợp hoang mang, chẵng lẽ tôi đã phải lòng em? Mẹ ơi, ngàn vạn lần đừng như thế! Tôi không phải đối thủ của cô ta!

    Thay quần áo, vệ sinh qua loa xong, tôi lại ngồi bên giường nàng.

    “Em à……anh phải đi rồi, còn phải đi làm nữa!”

    “Hưm…….”, em dụi dụi mắt, trông còn ngái ngủ lắm, “ tốt thôi”, Em dựa người dậy:

    “Tình Yêu, cho em một điếu thuốc!”

    “Vừa dậy đã hút, em có vẻ nghiện rồi đấy!”

    Nhưng tôi vẫn châm một điếu cho em.

    “Này……Tình Yêu, chúng mình thương lượng một việc nhỏ nhé,” em thả ra một làn khói thuốc, không nhìn tôi, “ Thế này, anh thấy đấy, Tình Yêu……tiền thuê nhà tháng này em trả rồi, còn thiếu vài chút, liệu anh có thể……”

    Cứ lầm tưởng cô ta chỉ tính đêm qua là cõi trần duyên, hóa ra……Hóa ra vẫn cứ là làm tiền!

    Cô ta cũng chẳng vì bản thân giữ lấy chút lộc!

    “Thiếu bao nhiêu?” Tôi lạnh nhạt hỏi.

    “Ừm……Anh cứ đưa 4 nghìn là được rồi.”

    Thế nghĩa là cô ta giảm giá cho tôi 20%?

    Nhục nhằn thật, tiền trong ví thì có cho cô ta, nhưng…

    “Anh không mang theo từng đấy tiền, hai ngày nữa bàn lại”

    Cô ta nhíu mày cười: “Tùy anh thôi, thế không tiễn nhé, làm ơn ra về đóng cửa”。

    Đêm đó, tôi nằm trên giường, trong mũi vẫn vương phất hương thơm của cô ta, những đầu ngón tay còn nguyên cảm giác rờ lên làn da cô, tôi đã bao lần bảo mình đừng nghĩ đến cô ta nữa, thậm chí thóa mạ cô trong suy nghĩ, nhưng rồi tôi vẫn không thể cấm đoán nổi nỗi nhớ nhung.

    Tôi bị tống vào một nhà ngục.

    Cái ngục này được xây bởi nỗi nhớ.

    Và chìa khóa, nằm trong tay EM.
    :k4929481:
    -----------------------------------------------------------------------------------------
    LƯỚI TÌNH (chương 2)

    Choàng tỉnh khỏi bóng đêm u ám, tôi nhớ lại gương mặt quyến rũ của em vừa hiện ra trong giấc mơ.

    Tôi vớ trên phía đầu giường một điếu thuốc, không bật đèn, đầu thuốc lập lòe trong đêm, 25 năm sống, giờ đây đột nhiên tôi mất hẳn tự tin.

    Cũng là lần đầu tôi tin cuộc đời này tồn tại hồ ly tinh, chẳng nhẽ tôi đã bị đứa con gái đó làm mê muội tâm trí?

    Hay là tôi nên đến trao 4000 tệ cho em, mượn lí do này để lại được gặp em.

    Đã bốn ngày trôi qua, tôi không hề liên lạc, cho dù tôi đã thầm nhẩm số điện của em rất nhiều lần.

    Có tàn thuốc rơi xuống mặt, tôi ngước nhìn đồng hồ, nửa đêm, 12 giờ rưỡi.

    15 phút sau đó, tôi lao như bay trên đại lộ vòng 3.

    Tại sao tôi lại ở một nơi cách xa cái hộp đêm kia đến thế?

    Đại lộ trống không ngốn của tôi 20 phút.

    Không thấy ở sân khấu, không thấy cạnh quầy bar, tầng trên tầng dưới cũng đã lộn lại hai vòng, vẫn không thấy.

    Đâu,người ở đâu?

    Chẳng nhẽ vì tôi nên bốc hơi rồi?

    “Có thuốc không? Cho em xin điếu thuốc”

    Quay đầu lại!

    KHÔNG PHẢI!

    Đó là một khuôn mặt mị tục, viền mắt kẻ đen, mí mắt cắm đôi lông mày giả dài, mái tóc vàng khè rơi lõa xõa, trông giống……giống một con Sư tử cái.

    Tôi đưa cho Sư tử cái một điếu thuốc, giả bộ hỏi bâng quơ: “Này, cái em gì, cái em có vòng eo thon nhỏ ấy, tên gì …….Diệp Tử nhỉ!”

    “Diệp tử? Nó á? Tìm nó làm gì?” Sư tử vàng quắc mắt nhìn tôi, phì ra một làn khói.

    “Không có gì, mấy đứa bạn anh muốn gọi cô em ấy”

    “Gọi em là được rồi, em thì khác à?”

    “À không, bạn anh nó kêu đích danh em này, sao vậy? Em ấy đi khách rồi? Ngồi phòng bao rồi?”

    “Ngồi gì mà ngồi, đang nằm ở phòng bệnh viện ấy.”

    “Hả…….? Cô nói cái gì?”

    “Em nói là bệnh việnnnn, đại ca, trợn mắt lên thế làm gì? Trợn thế mắt có to bằng em? Muốn biết à? Thì trả cho em vé vào cửa đêm nay.

    Có một giao đãi thế này, trong những hộp đêm nổi không có hàng “đóng cọc”, cũng không có má mì, hàng ngày các nàng vào đây đều phải mua vé cửa, dụng ý như một cách nâng cao giá trị của gái đẹp, vì em không lấp lánh trong đám đông là không có khách, là phải tự rút tiền trả hàng trăm tệ tiền vé cửa.

    “Cô quá lắm đấy!” Nói thế nhưng tôi vẫn rút một tờ tiền nhét cho ả.

    “Còn phải mời em uống một chén!”

    Lại thêm một tờ.

    “Con bé nằm viện rồi, việc xảy ra đêm qua, đau ruột thừa cấp tính”

    “Có sao không?”

    “Không sao lắm”

    “Bệnh viện nào?”

    “Ấy, phải lòng chị em tớ rồi à? Trông “còm” thế này……chậc……thôi, khỏi giỡn anh nữa, mai anh gọi cho em nhé, em đưa anh đi, đằng nào trưa mai em cũng phải mang cơm vào cho nó.”

    Từ đôi môi tô son đỏ tuôn ra một dãy số, nói xong, ả gái điếm vẩy mông bỏ đi.

    Được hai bước thì quay lại, kề má tôi một nụ hôn gió, “ Em cầm luôn bao thuốc nhé, cưng!”

    Buổi chiều lúc ăn cơm ở lầu dưới cơ quan, tôi bảo họ đóng hộp riêng một xuất canh gà.

    Đứa phục vụ bé tẹo mặt chi chít tàn nhang lem lém nhìn tôi hỏi: “Đóng thế nào ạ?”

    “Thế nào nữa!Mày cho anh cả cái nồi, chiều anh đem trả nhà hàng”

    Hai đồng nghiệp đi cùng tôi tỏ vẻ tò mò, hỏi tôi mang canh gà đi đâu, tôi cười bảo: “Tớ vào thăm dì hai bệnh đang nằm viện”

    Tôi vác nồi canh gà cho “dì hai” đi đón Sư tử vàng.

    Sư tử vàng hình như chưa rửa mặt, chắc đêm qua bận bịu lắm.

    Vừa lên xe ả đã ngửi thấy mùi canh ga thơm ngọt.

    “Ối, Đẹp trai, anh mang gì theo thế?”

    “Nước canh gà thơm nức thế kia cô không ngửi thấy sao?”

    “Chết thôi……Người ta đi thăm bệnh mang hoa tươi, anh mang canh gà, vô duyên phết nhỉ!”

    “Canh gà ăn được, hoa có ăn được không?”

    “Ăn cái c…,bị mổ ruột thừa cái con mẹ nó ra rồi, chả nuốt gì vào bụng được đâu.”

    “Chẳng phải cô cũng mang cơm đấy thôi? Con gái con đứa,hở mồm ra là nói bậy”

    “ĐM nhà anh, nhãi ranh……Em không mang cơm thì mang gì, nó ăn được hay không là việc của nó, em cũng chỉ quan tâm được đến thế. Ê, anh làm cái gì?

    “Làm cái gì là làm cái gì?”

    “Ngu thế, em hỏi anh làm nghề gì?

    “Trung Quan Thôn,làm về máy tính”

    “Công nghệ cao cơ đấy,chẹp chẹp……để ý đến Diệp Tử rồi hả? Anh có bao nhiêu trăm nghìn?”

    “Tôi tên Lý Trăm Triệu, không phải Lý Trăm Nghìn.

    “Anh hơi hão đấy!”



    “Này, tên em là gì?” Tôi nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, chả lẽ lại gọi người ta là Sư tử vàng?

    “Anh gọi em Tiểu Ngọc là được rồi!”

    Tiểu Ngọc? Tên cũng thắm vị lắm, chỉ có điều dùng trên một đứa lấc cấc thế này thật uổng. Nhưng điếm thì có tên thật bao giờ. Chẳng phải có câu đối thế này sao: Tên giả họ giả địa chỉ giả, lừa người lừa tiền lừa tình cảm

    Mùi thuốc tẩy trùng sộc lên mũi, khi chúng tôi đến nơi em vẫn chưa thức giấc. Sư tử vàng Tiểu Ngọc vừa đặt cặp lồng cơm xuống đã chạy vào nhà vệ sinh.

    Tôi ngồi xuống cái table- de-nuit kê phía đầu giường, ga giường trắng tinh làm nền cho gương mặt trắng xanh của em, người con gái trong mơ của tôi.

    Tôi không kìm nổi, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em.

    Em từ từ hé mắt, nhìn tôi thật lâu, cái nhìn như thể chẳng hề quen biết, rồi khép mắt lại.

    Em không nhìn tôi thêm, mà nói: “Cho em một điếu thuốc”

    “Ở đây không cho hút đâu. Em ăn gì trước nhé?”

    Em lắc lắc đầu, mở mắt nhìn tôi: “Ăn gì chứ, em chẳng muốn ăn gì, nhận truyền mấy chai to đùng rồi, truyền đến mức người mềm nhũn, giờ chỉ muốn hút thuốc”

    “Baby, dậy rồi đấy à, thế nào? Khá hơn tí nào chưa? Đêm qua mày không đi, có mấy ông khọm tìm mày đấy, bọn này thiếu cô em hấp dẫn như mày là tõi hết cái m… nó rồi, ăn chút gì không? Tao bảo đứa giúp việc ở nhà nấu cho ít cháo, chắc mình cũng chả ăn được gì…….kìa, anh Đẹp Trai này,” Tiểu Ngọc chỉ vào tôi, “Người ta còn đem cả canh ninh gà cho mình kìa, cứ như chăm bẵm bà đẻ ý”

    “Sư mày chứ, có mày đẻ thì có, mà đẻ thì đẻ ra con của mày ý.” Diệp Tử quạt lại ngay.

    “Ối giời, tao chả có cái năng lực ấy!”

    Tôi trực muốn nói: Anh có.

    Vừa bước chân ra khỏi cửa, em bỗng gọi với theo: “ Lần sau đến mang theo bó Bách Hợp, cái chốn này sực mùi Clo tẩy trùng, buốt óc đến chết.”

    Vừa tan làm tôi lao ngay đến chợ hoa.

    Bách hợp bách hợp bách hợp, cả đời mình tôi chưa từng tặng hoa ai bao giờ, kể cả bạn gái cũ.

    Nhắc đến bạn gái cũ thực lòng tôi vẫn còn đôi chút hoài nhớ, mặc dù giờ đây tất cả chỉ còn là một tấm hình cài trong ví. Trong tình yêu tôi rất đơn giản, đơn giản đến đáng thương.

    Tôi lớn lên trong gia đình truyền đời theo nghiệp binh, tất yếu phải vào đại học Quân sự, cả trường ngoài một quản giáo nữ, còn từ già đến trẻ xanh rì một lũ đực rựa, ngày ngày không lên lớp chuyên ngành thì vào lớp chính trị học hành huấn luyện, đến tối mềm nhũn như con sên, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ.

    Chẳng hề biết đến cái thứ tình yêu lãng mạn dưới mái trường.

    Hồi mới đi làm tôi yêu thầm một cô gái, ngờ đâu tình cảm chỉ phát sinh một chiều, còn chưa kịp tỏ tình, một gã cùng cơ quan đã nhanh chân đến trước.

    Sau đó tôi có quen một em làm trong vũ đoàn Đông Phương, gọi là em nhưng cô ta hơn tôi 4 tuổi, khi ấy cô ta đang cặp với một ông tây Canada, tôi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh vá lấp vào chỗ còn trống của cô ta.

    Nhưng tôi vẫn xem đó như người bạn gái duy nhất của mình, sau khi cô ta cưới chồng về trời tây, tôi vẫn không gỡ tấm hình ra khỏi ví.

    Tôi phải thừa nhận là tôi lười yêu.

    Thế nên, tôi thực sự không biết chiều phụ nữ thế nào.

    Nghe chừng có vẻ vừa nhạt nhẽo vừa đáng ngán.

    Nhưng rất may, tôi còn nợ Diệp Tử 4000 tệ, nhìn thấy tiền, có khi cô ấy sẽ chịu gặp tôi?

    Đẩy cánh cửa phòng.

    Giật thót!

    Cả phòng toàn gái đẹp!

    Ngoài Diệp Tử, Tiểu Ngọc, còn 4 cô gái nữa, trong một phút, tôi hơi lảo đảo.

    Diệp Tử hôm nay rất giữ thể diện cho tôi trước đám chị em, không hề như buổi trưa nhắm tịt mắt lại, còn hướng về tôi nở một nụ cười. Nụ cười ấy quả thật nghiêng nước nghiêng thành.

    “Anh mang Bác Hợp đến thật đấy à? Đến đây, giới thiệu chút nhé,” em chỉ vào đám con gái, “Tiểu Ngọc thì anh biết rồi, còn đây là Ức Đình, Tiểu Vân, Thanh Thanh, Tuyết Nhi……Còn đây là bạn tao- Lý Hải Đào.”

    Ức Đình- gái Tứ Xuyên, 25 tuổi, những năm 90 sớm đã lang bạt tới Hải Nam trở thành gái bán hoa, sau đó theo chân Bắc Hạ Đại Quân tới Bắc Kinh, bề ngoài nữ tính, kinh nghiệm phong phú, đối với ngành này như cá gặp nước, thuộc hạng hàng hấp dẫn.

    Tiểu Vân- gái Thiên Tân, 20 tuổi, mặt thanh mắt to, phong thái sắc lạnh, người ngợm rất chuẩn.

    Thanh Thanh- người Giang Nam, 21 tuổi, không cao lắm, ngực 70D, mặt tròn xinh, mắt to, thuộc tuýp nhỏ xinh.

    Tuyết Nhi- gái Đại Liên, cao 1m73, da trắng ngần, nhỏ tuổi nhất, vừa tròn 17, tóc quăn tự nhiên, không đẹp theo tiêu chuẩn truyền thống mà trông rất giống tây.

    Tiểu Ngọc- gái Đông Bắc, 23 tuổi, tóc vàng, mắt bé lông mi thưa,người xương, hành tung choang choác liều mạng, trông đĩ hơn cả đĩ
    ..........
    tobe continuos

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    tt ... Ðề: Cho em một điếu thuốc

    DIỆP TỬ- người Thanh Đảo, 22 tuổi, nghe nói đã học 8 năm múa, là ca sĩ của vài hộp đêm trước đó, gái đẹp được công nhận thuộc hàng cao cấp.

    “Chào mọi người chào mọi người”

    “Ôi, gặp qua rồi, gặp qua rồi……”Ba bà đã như chợ vỡ, giờ tận 5 cô thi nhau nói, bỗng chốc làm tôi liên tưởng đến cảm giác sượng sùng của Tôn Ngộ Không trước mặt thầy Đường Tăng, tôi đành phải trốn đi hỏi y tá về ……cái vỉ đập ruồi.

    Chúng tôi tán về đủ thứ chuyện, em có duyên lắm, biến cái phòng bệnh gần bằng quán nhạc, giả sử chỗ này có thêm đầu máy karaoke, là tôi có thể ngồi thu vé rồi.

    Diệp Tử cười sảng khoái, nghe nói trước đây em từng đi hát, chất giọng tốt ấy vẫn chưa hề mất.

    Diệp Tử dựa lưng vào gối, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, có một sợi tóc hightlight nhuộm dưới mái, trông cực ấn tượng, hấp dẫn.

    Diệp Tử đưa tay trái lên dụi mắt, một móng tay sơn màu vàng chanh đã tróc sơn, hình ảnh ấy thân thiết với tôi như thể em là cô con gái người hàng xóm.

    Diệp Tử gầy rộc đi, đôi mắt càng to càng sáng, đôi lúc em nhìn sang làm tôi mòng mòng hoa mắt.

    Gườm cổ trắng mềm của em đeo một sợi dây chuyền bạch kim, mặt của nó óng ánh sáng bóng.


    Vành tai em rất đẹp, cong hồng như miếng tôm rán tôi thích ăn ngày nhỏ.

    Diệp Tử mắt sáng má thơm, Diệp Tử thơ thướt mỏng mảnh

    Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử……

    Chưa ngồi được mươi phút, Tiểu Ngọc đã dấm dẳng kêu đói bụng, muốn ăn, lào xào như rán chảo, trừ Diệp Tử, cô nào cô nấy đều đồng loạt thấy bụng đói meo, tình huống gần như là em Tiểu giơ tay ra hiệu lệnh, các mĩ nhân nghe theo một cách vô điều kiện.

    “ Thôi đi, thôi đi, mịe chúng mày chứ qua thăm tao hay là qua phá tao đấy? Đi hết cả đi, ai kia nữa,” Diệp Tử hất đầu về phía tôi, “Anh mời mấy chị em đi ăn đi!”

    “ Nhất trí……..Còn em ăn gì?”

    “ Ở đây cũng có cháo.Mà em cũng không muốn ăn.”

    “ Em có muốn anh mua gì về không?”

    "Ối, đợi anh về á……” Diệp Tử cười , “Cũng được, mang cho em hộp dưa muối, em chẳng muốn ăn”

    Đám “ruồi” nữ bắt đầu “vo ve” lầm rầm nói chuyện, những câu chuyện của họ xoay quanh thế giới đàn ông, cụ thể là bộ phận đàn ông thích chơi hoa ghẹo nguyệt.

    Đàn ông- Tình dục- Tiền bạc mãi mãi là chủ đề của họ.

    Chỉ làm nghề này, mới có thể lùa ba thứ cọc cạch đó lại với nhau.

    Họ trẻ, đẹp, nhưng chỉ như những hạt bụi lượn bay vật vờ, không có nguồn cội. Họ có một đám đàn ông vây quanh, nhưng theo một chừng mực nào đó bên họ không có lấy một người, thế nên, không có cuộc sống tình yêu thật tốt, không có chuyện để nhọc lòng.

    Không tình không đau đớn, tiền lại đầy ứ trong tay, thả nào càng ngày càng có nhiều các cô rảo bước trên cung đàn vật chất.

    Tôi không có quyền phát ngôn về luận đề này, chỉ là tôi có hay biết đôi phần

    Cơm canh sắp hết, tôi hỏi: “Mấy em muốn đi đâu? Cần anh tiễn về không?”

    “Được ạ được ạ….” Gần như 5 mồm một giọng.

    Dở hơi tôi rồi! Lại còn nhớt thêm nữa! Giờ thì chỉ muốn vả vào miệng mình.

    5 bà mợ này mỗi bà đều muốn về nhà thay đồ mông má để lên ca, lại không cùng ở với nhau, dù đường không tắc, đưa được từng cô về xong, hỡi ôi, cũng đã gần 9 giờ tối!

    Quầy bán hàng không có loại dưa muối nào ngoài cải bẹ muối. Cô bé Diệp Tử này cũng lạ, không thích gì lại chỉ muốn dưa muối.

    Tôi nói với bà bán hàng: “ Cho 10 gói … cải bẹ muối”

    Cô y tá trong bệnh viện thậm chí không ngước lên nhìn tôi, chỉ nói một câu làm tôi rụng rời: “ Đã quá giờ thăm nom, mai anh đến sau nhé!”

    Tôi vẫn đứng lì ra muốn xin xỏ thêm, thế mà thiên sứ mặc áo trắng yêu dấu của chúng ta tay cầm cái bút gõ gõ lên bảng qui định gắn trên tường, “Giờ giấc chẳng đã trưng cả ra đây rồi hay sao?”

    Tôi gọi vào máy Diệp Tử, di động tắt máy.

    Bỗng nhớ lại nụ cười lưỡng nghĩa em dành cho tôi trước lúc bước ra cửa, ngay từ đầu em đã tiên liệu được rằng tối nay tôi sẽ không kịp về với em.

    Tôi cầm lấy 10 gói rau vất ra ngoài cửa xe.

    Chuông điện thoại reo.

    “Kìa,mày đang ở đâu đấy? Bọn tao đang tụ ở Đá trần gian, V1, mày đến đi!” là ông bạn Trương Bác.

    “Sáng mai tao còn phải đi làm, mệt không cựa được rồi!”

    “Con lạy bố, hôm nào bố chả phải đi làm! Đêm nào bố chả chơi đến khuya? Nhanh lên đi, lên chào ông chủ của công tuy Quang Hóa, cho có thêm không khí, tìm vài em chơi”

    “Tao tìm đâu được? Tao đâu phải chó săn!”

    “Nhưng mày là đệ tử của chó săn à! Chẳng phải mày quen với một đứa khá nổi tên Diệp Tử ư? Mày gọi nó đến phục vụ luôn đi, tao vừa ra ngoài tìm một túm mà chưa thấy”

    “Thế à? Thế mày tìm túm khác đi!”

    “Con nhỏ đấy ngon lắm, là đại ca muốn nó…”

    “Khỏi cần tìm, họ không có ở đó đâu”

    “Ồ……sao mày chắc thế? Thằng ôn con……Thôi không nói nhiều, nhanh, nhanh, nhanh, đến đây nói tiếp!”

    Tôi đưa Tiểu Vân tới V1, cái tay họ Châu, chủ tập đoàn Quang Hóa đang ngả nghiêng.

    Tôi vẫn nghĩ về 10 gói cải bẹ, tâm trạng hẳn không tốt. Tôi đã không thể bỏ 10 gói cải bẹ ra khỏi đầu. Thằng Trương Bác cứ nghĩ hôm nay tôi vớ được vàng, vì bình thường một giọt rượu tôi cũng không biết uống, bình thường chỉ uống chút thôi, là lảo đảo dọc nghiêng rồi.

    Nôn xong đầu tôi hơi nhức, vừa ra khỏi nhà vệ sinh tôi đâm sầm vào một người, một mùi nước hoa sộc thẳng lên mũi, tôi ngạt thở đến mức càng quay cuồng hơn...
    -----------------------------------------------------------------------------------------
    BẪY NGƯỜI​
    (chương 3)

    Chưa nhìn rõ mặt người, đã thấy hay cánh tay khẳng khiu quàng lên cổ tôi, một mái đầu vàng khè cọ vào tai, Tiểu Ngọc dán chặt đôi ngực nở mềm của mình vào lưng tôi, thầm thì bên tai: “Cưnggg, cưng uống rượu à?”

    Cô ta dìu tôi vào phòng riêng.

    Đầu óc tôi quay cuồng, chỉ muốn nằm vật xuống đâu đấy để ngủ.

    Mơ màng nghe thấy tiếng Trương Báć: “Lái xe được không?......Thôi khỏi, để anh em đưa mày về!Hả cái gì……à,à thế thì được, thế thì việc của hai bạn vậy….”

    Tôi lòng mòng thấy thang máy.

    Lòng mòng thấy hiện ra gương mặt Diệp Tử……

    Mơ thấy Diệp Tử hôn tôi, mơn miết đầu lưỡi tôi…..

    Mơ thấy Diệp Tử nói: “ Người anh toàn mùi rượu thôi……”

    Tôi mơ thấy cùng Diệp Tử làm chuyện xác thịt, có hai ngày mà em gầy đi nhiều, ngực cũng teo lại……

    Tôi mơ thấy Diệp Tử đi rửa người, giúp tôi mở máy lạnh……

    Mơ thấy 10 gói cải bẹ muối đập liên hồi lên đầu tôi……

    Mơ thấy tôi đi nhẹ, tìm lên tìm xuống không tìm thấy cửa vào……

    Tôi tỉnh lại vì buồn tiểu.

    Đầu đau như có ai tách đôi ra, chẳng lẽ 10 gói rau ấy lại có sức nén ép đến thế?

    Tôi mở mắt, cái đầu tiên tôi nhìn thấy là một trần nhà, phía trên có treo một chiếc đèn 3 chùm, không phải của nhà tôi.

    Rồi tôi nhìn thấy bức tường, trên tường treo một bức ảnh khá lớn, người con gái trong ảnh trông quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu. Bức tường này cũng không phải của nhà tôi.

    Đầu vẫn rất đau, quan trọng nhất là tôi không rõ tình trạng hiện tại, thây kệ, tôi muốn thoát hết chỗ nước trong bụng ra đã.

    Vừa cựa mình, tay tôi đã chạm vào một tấm thân thơm nồng ấm áp, một khuôn mặt, mắt tôi đầy một màu vàng ruộm- Đây cũng không phải nhà tôi, nhà tôi không có cái màu này, đây là cái gì vậy…….tóc!

    SƯ TỬ VÀNG!

    Tôi hơi tỉnh lại!

    Tiểu Ngọc quay lưng về phía tôi, người trần truồng, trên bụng chỉ đắp độc một chiếc khăn mỏng.

    Và tôi? Có mặc mới là lạ!

    Chẳng phải dài dòng nữa, việc này nói cũng chẳng tới đâu.

    Tôi nhẹ nhàng mặc lại quần áo, và tìm ngay được nhà tắm

    Giật nước xong, đậy nắp bồn cầu xuống, tôi ngồi thụp xuống nghĩ ngợi một lúc lâu, nhưng chẳng nghĩ ra được điều gì, tôi đờ ra như phỗng. Có một điều thật rõ, đó là tôi không yêu cô ta, kể cả thích cũng không có.

    Rượu có thể làm loạn tính, ai nói mà đúng mười mươi.

    Nếu tối qua không đưa mấy cô kia đi ăn, nếu chị y tá mở lưới cho tôi một đường thoát vào thăm Diệp Tử, nếu không phải tôi giận việc Diệp Tử biết tôi không kịp về vẫn sai tôi đi mua rau muối, nếu không phải thằng bạn Trương Bác gọi tôi đi Đá quí trần gian, nếu không phải vì tôi uống nhiều phải vào nhà vệ sinh nôn, nếu không phải Tiểu Ngọc đúng lúc đụng vào tôi ở cửa, tôi……nói không chừng có thể cô ta sớm đã mưu tính cả rồi.

    Ôi, nếu……

    Nếu Diệp Tử biết được việc này…….

    Than ôi, đầu đau muốn chết, tôi thề là sẽ không bao giờ uống rượu nữa, ít nhất là không như tối qua hết nốc rượu tây lại nốc bia, uống như hôm qua chả khác tự mình chuốc mình say.

    Ra khỏi phòng vệ sinh, tôi gọi điện về cơ quan xin nghỉ, tôi cần phải về nhà ngủ tiếp

    Giờ đã là 11h kém mười.

    Nghĩ rồi, tôi rút trong ví ra 3000 tệ(khoảng 6 triệu VNĐ) để dưới ấm trà bày ở phòng khách.

    Tôi không muốn sau này có bất kì quan hệ nào với Tiểu Ngọc.

    Lần đầu tiên làm tình phải trả tiền, mặc dù đang trong lúc nhầm lẫn không phân biệt được đối phương là ai.

    Nghĩ lại tôi vẫn chỉ là một gã còn trẻ dại dột, cho dù việc tôi đã làm thật nhơ bẩn.

    “Hey, cưng, còn sớm mà? Cưng đang làm gì thế?” Tiểu Ngọc trần truồng bước ra từ phòng ngủ.

    Bắt gặp tôi đang để tiền xuống bàn, trong vòng 5 phút, cô ta nhìn chòng chọc vào tôi, rồi nhếch mép cười. Tôi không thể hình dung nổi đây là kiểu cười gì nữa.

    “Bao nhiêu?”

    “Ba nghìn”

    “Cũng biết luật phết nhỉ” Cô ta hất hất tóc, “ Em không cần!”

    “Em không cần, thật đấy!” Cô ta nói thêm, “ Anh muốn nghĩ thế nào thì tùy, em vẫn không cần, anh NỢ em một TÌNH NGƯỜI.”

    Nói rồi cô ta vuốt vuốt tiền, đút nó vào túi quần tôi, tóm chặt lấy tay tôi, “ Lý Hải Đào, anh khinh em quá đấy, nếu em vì kiếm tiền, em có thể ngã giá với anh lúc anh còn tỉnh, hiểu không?”

    Tôi lắc đầu không hiểu.

    “Được rồi, anh có việc thì cứ đi trước, cưng à, NHƯNG……hôm nay anh vẫn đi làm chứ?......3 rưỡi chiều anh qua đón em đi, chúng mình cùng qua đón Diệp Tử, hôm nay nó được ra viện rồi.”

    “Thế còn……”

    “Thế còn cái gì, nào, lại ôm cái nào……”

    Tiểu Ngọc siết lấy vai tôi.

    Ra khỏi căn nhà, tôi đến chỗ bậc thêm cạnh cửa và ngồi thụp xuống.

    Tiền trong ví cộm lên, không thiếu một xu.

    Tôi đã nghĩ rất lâu, rốt cuộc tôi có nên xuất hiện dưới nhà Tiểu Ngọc vào lúc 3 rưỡi không, rốt cuộc tôi có nên cùng cô đến đưa Diệp Tử ra viện, tôi phải có biểu hiện thế nào khi đối diện với Diệp Tử.

    Tiểu Ngọc quen biết với Trương Bác nữa, cô ta nhất định sẽ kể hết với Diệp Tử.

    Tôi cũng chỉ là người bình thường, tôi chẳng chối từ việc con gái thích tôi, trớ trêu thay người thích tôi và người tôi thích không đội trời chung.

    Lại phải nói thật, tôi có đôi phần lo sợ, chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với đôi mắt đẹp của Diệp Tử, lòng tôi ăn năn như đã làm một việc tội lỗi. Chuyện tình cảm khó nói được ai đúng ai sai, tôi biết Diệp Tử không hề yêu tôi, thậm chí em đã chọc nát tim tôi, nhưng……

    2 giờ 50 phút, 3 giờ 5 phút, 3 giờ 10 phút……

    Vào đúng 3 giờ 15 tôi tắt di động.

    Tôi thà chọn lựa sự tháo chạy hơn là phải đối mặt với cái nhìn đầy sự trừng phạt.

    Tôi chỉ hi vọng có cơ hội để Diệp Tử trực tiếp nghe tôi giải thích, nhưng một khi Tiểu Ngọc còn đó, sự việc chỉ càng thêm khốn. Chỉ trong một đêm nhân sinh quan và nguyên tắc làm người của tôi đã thay đổi quá nhiều, 25 năm qua, lần đầu tiên tôi đã bội ước, và cũng lần đầu tiên, tôi đã bỏ trốn bạt mạng.

    Chỉ vì một người con gái.

    Một người làm tôi mụ mị, làm tôi tiến thoái lưỡng nan.

    Đầu vẫn đau, có cách nào cho tôi ngủ được bây giờ? Chỉ cần ngủ thôi là không nghĩ ngợi gì nữa.

    Tôi mở ngăn kéo lấy ra một vỉ thuốc cảm, không ngờ cái thứ bỏ đi này vẫn còn tác dụng, chưa đầy nửa tiếng tôi đã thấy lơ lửng, đây đâu phải thuốc giải cảm, là thuốc chữa chứng mất ngủ đấy chứ.

    Chuông điện thoại réo từng hồi từng hồi, tôi mơ mơ màng màng, phản ứng đầu tiên là: không thể là các cô ấy chứ?

    Không thể nào, đây là chuông điện thoại nhà, không phải di động.

    “Thằng này sao lại tắt máy? Không sao chứ? Đêm qua thế nào? Uống phiêu rồi chứ gì? Ha ha ha........” lại là gã ranh con Trương Bác.

    “Không hề hấn gì, tôi có hơi đau đầu, gì đấy? Có việc gì không?”

    “Tối thế nào? Tập hợp tí?”

    “Không đi đâu, đang mệt lắm”

    “Dậy tí đi......ông đuội thế, uống có tí đã không dậy nổi à?” Thì ra hắn muốn rủ tôi cùng hội chơi bài mạn chược. Giết tí thời gian cũng tốt, tôi không muốn trong đêm nằm nhà nghĩ đến cô gái đó. Còn nếu vẫn mệt thì về ngủ tiếp, ngày mai đi làm bận rộn tất sẽ quên đi hết thảy.

    Đêm đó tôi thua thảm hại, đã mất 1 vạn lại nợ thêm 3000.

    Chúng tôi hẹn nhau đêm thứ hai cậu nào thắng thì chi tiền đi ăn hải sản ở nhà hàng Thuận Phong.

    Chiều thứ hai tôi nhận được điện của Tiểu Ngọc. Chuông đổ được ba hồi tôi miễn cưỡng nhấc máy.

    Tôi vừa áp tai vào ống nghe, đã nghe tiếng Tiểu Ngọc tru tréo trong điện thoại: “Cái anh Lý Hải Đào kia, anh có ý gì đấy, hôm qua đợi mãi anh không đến, gọi thì anh tắt máy, anh cũng gớm lắm……”

    “Không phải, thật sự anh đau đầu quá, ngủ lịm đi, di động thì hết pin, xin lỗi em nhé……”

    “Thế anh làm gì mà tỉnh dậy không gọi cho bọn em?”

    “Anh ngủ một giấc tới tận sáng nay, chẳng phải đó là giờ ngủ của bọn em sao? Anh đã định đến chiều gọi lại, nếu không vì bận quá……Thế anh không đến bọn em sao rồi…….”

    “Tụi em nhờ mấy người bạn khác thôi……Thôi không chấp anh nữa” giọng trong điện thoại ngừng bặt, rồi một âm thanh êm ái vọng ra: “ Thế hôm nay anh đến hay không đến thăm em nào, anh có nhớ em không, cưng?”

    “Hai ngày nay tôi rất bận, để sau nhé, Diệp Tử có sao không?

    “Chẳng sao nữa rồi, tối nay là nó lại đi làm. Anh quan tâm đến nó thế sao…….”

    “Cũng không hẳn……thôi không nói chuyện nữa, tôi phải nhận điện thoại……”

    Sau khi tan ca, tôi đến ngân hàng rút ra 1 vạn tệ, rồi đi tiệm ăn hải sản Thuận Phong

    Không ngờ, ở đây tôi đụng phải……

    Vừa vào cửa, đã thấy đám bạn ngồi ở cái bàn trong cùng, vẫy vẫy tôi.

    Tôi cũng ra hiệu chào lại, có vẻ tôi là người đến cuối cùng.

    “Lý Hải Đào?” Có người gọi tôi, “Là anh à, tình cờ thật!”

    Nhìn theo tiếng gọi, tôi thấy một cô gái có nước da trắng ngần, tôi vội lục trí nhớ: mái tóc xoăn nhẹ, trắng trẻo sáng sủa, hình như là……Ôi, là cái cô Tuyết Nhi người Đại Liên!Đúng rồi, không thể sai được, chính là cô ta, đang ngồi cùng bàn với hai người đàn ông bệ vệ mặc quân phục, nhìn tôi cười.
    ..........

  3. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    tt c3 .... Cho em một điếu thuốc

    “ồ vâng, thật tình cờ…..Bạn đi với……”

    “À, em đi với hai người bạn Hongkong, anh?”

    “Tôi đi với đám anh em, thôi khỏi……Ở kia rồi……Em cứ dùng bữa trước, tôi qua bên ấy……”

    “vâng vâng”

    Vừa lúc tôi cất bước định đi sang bàn mình, Tuyết Nghi đột ngột thông báo: “à, đúng rồi, lát Diệp Tử cũng đến đấy”

    “Hả? Diệp Tử?Cô ấy…….đã khỏi hẳn rồi?” Chắc hẳn mặt tôi lúc đó biến sắc.

    “Vâng, là em hẹn cô ấy, em ở đây có tận hai người bạn……Cô ấy ra viện hôm qua, anh không biết à?”

    “Biết biết…….thế……bao giờ thì cô ấy đến?”

    “Một lát nữa, em vừa gọi điện giục rồi, cô ấy nói đã xuất phát, chắc sắp tới rồi!”

    “Vậy hả…….thế thì được……em cứ ăn trước đi, lát nói chuyện sau……”

    Mọi người không thể không công nhận tôi là một gã thông minh, vì từ bàn của Tuyết Nhi tới bàn thằng bạn chỉ cách vài bước chân, tôi, Lý Hải Đào đã nghĩ ra một kế sách.

    Đó là – lẩn vào nhà vệ sinh

    Trong nhà vệ sinh tôi rút ra một vạn tệ, miết theo tập tiền chia nó ra làm đôi, cất lại một nửa vào ví, rồi đi ra.

    Tôi đưa xấp tiền cho Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi này, lát nữa em có thể đưa số tiền cho Diệp Tử không, cô ấy hiểu đấy.”

    Tuyết Nhi căng hai mắt nhìn tôi:” Tiền gì vậy anh?Ối……cũng chẳng ít đâu, cô ấy sắp đến rồi, anh muốn thì tự đưa tận tay đi.”

    “Anh vừa nhận được điện của công ty, có việc gấp anh phải đi, thực sự không thể đợi cô ấy, em đưa là được rồi, không cần phải nói gì cả, cô ấy sẽ hiểu.”

    “Nhưng cô ấy sắp đến rồi anh!”

    “Nhưng anh sắp phải đi rồi em! Thôi, không dài dòng nữa, anh cảm ơn em ạ, lần sau anh sẽ mời cơm, anh đi đây.”

    “Thế anh không ăn nữa à?”

    Tôi thõng tay xuống, đi về phía mấy cậu bạn.

    Số tiền còn lại tôi rút ra 200 tệ đút vào túi quần, còn đâu đưa hết cho đứa bạn thắng bạc ngày hôm qua: “ Mày cứ gọi món đi, tao không có thời gian, công ty lại vừa gọi có việc gấp tao phải về đó luôn, thiếu gì bù sau- chắc cũng không thiếu nhiều đâu.”



    Trương Bác ngồi sau gào lên: “ Vì mày thua đậm mới mời mày thì mày lại đi,có gì gọi sau nhé!”

    Đi đến chỗ xe tôi thở phào, tôi đã sợ đụng mặt Diệp Tử ở cửa Thuận Phong, bất luận là gì, giờ đây tôi không có lòng dạ nào để gặp em.

    Bạn có thể nói tôi mềm yếu.

    Đúng, tôi không có chút can đảm.

    Đúng lúc khởi động xe, tôi trông thấy Diệp Tử bước xuống từ một chiếc taxi.

    Em mặc một chiếc áo hai dây màu trắng, kết hợp với một cái quần bò thông thường, tóc buộc lên tự nhiên, trông đơn giản như thế, trên mình dù chỉ là thứ đồ tạm vặt, em vẫn khác biệt.

    Người Diệp Tử rất đẹp, nhìn nghiêng cong mềm như một dải chữ S, em thướt tha lướt qua đầu mũi xe tôi, tôi cứ thễ dõi mắt nhìn theo.

    Tâm trạng tôi trong cái khắc ấy, vừa hi vọng em bất chợt nhìn thấy tôi, vừa lo sợ em sẽ ngoảnh đầu lại.

    Đợi em đi khỏi, tôi mới lái xe đi.

    Chuông điện thoại réo, LÀ DIỆP TỬ!

    Tôi đỗ xe sang lề đường, rồi thở một hơi sâu.

    Tôi nói: “A lô?”

    Bên kia không có tiếng.

    Tôi nói: “A lô? A lô?”

    Bên kia vẫn không có tiếng.

    Tôi nói: “A lô? A lô? A lô?”

    “A lô cái gì mà a lô? Nghe thấy rồi. Sao không đợi tôi? Sao không tự mình đưa cho tôi? Sao tiền có lẻ có chẵn? Sao lại là 5300[2], mà không phải 4000 hay 5000?”

    “À, chẳng có gì đâu, công ty anh có việc gấp…….số tiền ấy, anh không kịp đếm lại”

    “Hừm……” Có vẻ như Diệp Tử cười mũi một tiếng, “Thôi quên đi, Lý Hải Đào, có những việc……Tôi nghĩ……Không nói nữa, à, hai ngày nữa tôi đi Sing.”

    “Gì cơ? Bao giờ?”

    “Đã định đi từ hôm kia, xong rồi chẳng phải đột ngột phải vào viện đó sao? Ngày mai tôi sẽ gọi điện đặt lại vé, chắc mất hai ngày”

    “Khi nào quay lại?”

    “Không trục trặc gì thì chắc đi khoảng nửa tháng.”

    “Thế trước khi em đi chúng mình cùng đi ăn một bữa được không?”

    “Ừm” Diệp Tử khịt khịt mũi, “ Lý Hải Đào, anh biết không? Tối qua Tiểu Ngọc không đi làm, ngủ lại nhà tôi, cả buổi tối cô ấy nhắc đến tên anh rất nhiều lần, CÔ ẤY THÍCH ANH, thật đấy. Những người như chúng tôi, thích được ai đó không phải chuyện đơn giản, anh……anh cố đừng làm tổn thương cô ấy, còn nữa, việc giữa tôi với anh tôi không hề nói cho Tiểu Ngọc, tôi hi vọng anh cũng đừng nói ra……”

    “Nhưng, Diệp Tử, có một số chuyện em nên hiểu……”

    “Đừng nói nữa, tôi không hiểu……”

    “ Được anh hỏi em, em biết rõ ràng người anh thích là…….”

    “Tôi không muốn nghe……”

    “Em phải nghe! Em không thích anh anh phải chịu, nhưng hà cớ gì em em đẩy anh đến chỗ khác……” Tôi bắt đầu xúc động.

    ……Cô ta dập máy.

    Chúa ơi! Có phải cô gái này sinh ra để thách thức tôi?

    Tôi chuẩn bị quay đầu xe.

    Chuông điện thoại réo lên, là em gọi đến!

    “Lý Hải Đào, anh nghĩ gì mặc anh, nhưng tôi và anh là điều không thể! Tiểu Ngọc đã thích anh rồi, tôi càng không muốn thọc gậy bánh xe, cô ấy là chị em của tôi. Tôi chưa từng đối tốt với anh điều này anh biết, tôi nói anh hay, anh nghe rõ đây- TÔI LÀM ĐIẾM, tôi không cần thể diện!.....Anh nghe tôi nói hết! Ngày hôm đó tôi muốn tiền của anh, tôi cần một sự cân bằng tâm lí, tôi không muốn đàn ông NỢ tôi, cũng không muốn dây dưa tình cảm với đàn ông! Vì các người tuyệt nhiên không thể trân trọng tôi! Bây giờ anh chẳng qua chỉ bị tôi mê hoặc, thời gian qua đi anh sẽ từ bỏ tôi, sẽ tìm mọi cách để đá tôi! Không phải thế ư

    “Diệp Tử, tại sao em……”

    “Chẳng cần phải nói gì nữa, lời mình tôi đã nói xong, hãy quên đi cái tối ấy. Thế nhé, trước khi đi tôi sẽ không gọi cho anh nữa, khi tôi quay lại, anh với Tiểu Ngọc thành cũng được, không thành cũng xong, tôi hi vọng……anh hãy cứ coi tôi là cave của Đá quí trần gian, đừng coi tôi…….coi tôi như thứ khác!

    DIỆP TỬ ƠI DIỆP TỬ, có phải anh nông nổi hay vì em nghĩ quá nhiều? Đời người dài ngắn ngủi dăm chục năm, cớ sao lại nhìn mọi việc bi quan như thế?



    Em đã không hề gọi lại.

    Hoàn toàn không hề gọi.

    Ngược lại Tiểu Ngọc gọi cho tôi không ngơi nghỉ, úp mở tình ý, xưng hô cưng yêu cưng thương loạn lên.

    Tôi là một thằng đàn ông, một đại trượng phu, một gã chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, nếu không vì hình ảnh của Diệp Tử vẫn không thôi phảng phất trong tôi, tôi nghĩ, có lẽ mình sớm đã chuyển về sống chung với Tiểu Ngọc.

    Lòng tôi hốc hác rách rời.

    Trong những cuốn sách thường viết rằng hàng tháng phụ nữ đều phải trải qua một thời kì thoái trào, bất kì lúc nào cũng có thể không kìm được mà nổi cáu, theo tôi, đàn ông cũng có một sự thoái trào như thế, như tôi bây giờ, cuối cùng tôi đã hiểu LÀM phụ nữ nhọc nhằn đến thế nào.

    25 năm qua, lần đầu tiên tôi ra nông nỗi này, còn họ tháng nào cũng phải chịu khổ một lần, tôi mà là họ chắc tôi hóa điên.

    Diệp Tử đi được 5 ngày, tôi nhận lời đi ăn với Tiểu Ngọc.

    Hôm ấy Tiểu Ngọc mặc một chiếc váy liền thân đỏ chóe, mái tóc vàng hoe rối bù được buộc gọn lại, không kẻ mắt cũng không gắn mi giả, cổ vênh lên bước tới, mắt nũng nịu nhìn tôi.

    Thật ra, đó cũng là một cô gái đẹp.

    Nói bâng quơ vài câu xong, tôi thử hỏi dò về tình hình của Diệp Tử.

    “Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử, em nói cho anh biết nhé, anh thích nó thật rồi phải không? Phải thế không anh yêu?” Thấy tôi không khai ra nửa lời, Tiểu Ngọc câm bặt.



    Buổi tối Tiểu Ngọc nhất quyết không lên ca, cô ta bảo : “Lâu lắm rồi không được gặp anh, anh đưa em đi Tam Lý Đồn nhé……”

    Khổ nỗi ngày mai tôi có việc thật, lại là việc rất quan trọng, ngày mai tổng giám đốc người Đức của công ty tôi tới, 9 giờ tập trung cấp trên cấp dưới họp, mà cái ông người Đức đó rất ghét giờ cao su.

    Mà Tiểu Ngọc thì cứ nằng nặc đòi đi, tôi tặc lưỡi, nếu không uống chắc có thể về sớm được.

    Đến Tam Lý Đồn chúng tôi chọn ngồi ở quán 77 ngoài vỉa hè, Tiểu Ngọc gọi Corona và uống hết chai này đến chai khác, miệng không ngớt kể lể bản thân, bố mẹ li dị từ khi cô còn rất nhỏ, cô theo bố lớn lên. 13 tuổi bắt đầu yêu đương, vì muốn có đàn ông đối đãi tốt với mình. 14 tuổi bỏ học, bắt đầu nhập trường đời. Năm ngoái dạt lên Bắc Kinh, nghe giới thiệu Đá quí trần gian thế này thế kia, thế là lên đó, từ nơi đây cô đã học được cách dùng nụ cười, dùng thân thể để kiếm tiền.

    Cô ta nói: “Em thích đàn ông, họ cho em sống, em cũng thù đàn ông, sự hận thù này đã bắt nguồn từ lúc ở với bố. Em muốn tìm được một người thương xót em, Lý Hải Đào, là ANH ---đúng không?”

    Tiểu Ngọc tìm mắt tôi, tôi cúi đầu xuống.

    “Xin lỗi, Tiểu Ngọc, có những việc khó nói cho rõ ràng, em là một cô gái tốt, nhưng……em và anh chỉ có thể……..Hỡi ôi, nói tóm lại là anh có thể làm một người bạn đến thương yêu em, nếu em có bất cứ việc gì,gọi là anh đến……”

    “Ý anh là sao?”

    “Tiểu Ngọc, anh thấy mình đã nói rõ ràng rồi!”

    “Hừ, rõ ràng, rõ ràng……Anh nói thật đi, thích Diệp Tử đúng không? Đúng không?”

    “Tiểu Ngọc, em đừng kích động, anh thích ai là việc của anh, là ai đi nữa, anh với em là không thể……”

    “EM HỎI ANH ĐÚNG NÓ KHÔNG?”

    “Đúng thì đã sao? Em hơi quá……..”
    -----------------------------------------------------------------------------------------
    Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử……lại là Diệp Tử, cô ta thì có cái gì tốt chứ? Hả? Lần nào cũng là cô ta, lần nào cũng là cô ta! Thằng đàn ông nào nhìn cô ta cũng hồn xiêu phách lạc, cô ta có gì ghê gớm chứ? Cô ta cực ngon ư? Em không hề thấy cô ta đẹp như tiên giáng trần! Lên giường với đàn ông có một rổ, rặt hàng thối!”

    “Cô đừng nói nữa!”

    “Làm sao mà không nói nữa? Anh là cái thá gì của tôi, mà bảo tôi không nói?Cho anh biết Lý Hải Đào, anh đừng hão huyền nữa, không có cái vị gì đâu, “con đường sự nghiệp” của Diệp Tử đang thênh thang lắm! Lần này đi Sing, chẳng phải đi cặp với lão đại gia đó sao? Lão khọm ấy mê con Diệp Tử đến kinh người rồi, suốt ngày cho nó qua Sing tìm lão, có khi lại còn cưới nó ý chứ. Người ta đáng giá nghìn vàng, anh chỉ bằng một cái rắm hơi!”

    “Tiểu Ngọc, tôi bảo cô không nói nữa!”

    “Anh bức tôi! Tôi phải nói, tôi cứ nói, làm sao nào? Chẳng nói đàn ông, tôi cũng đã lên giường với nó, không tin anh đi hỏi người đẹp của lòng anh đi, phì, cô ta yêu nhiều lắm rồi, anh không biết à, anh không biết công chúa của lòng anh ngủ với cả đàn bà à? Đi hỏi đi, đi đi…….”

    “Cô nói đủ chưa?” Tôi đập bàn, đứng bật dậy.

    “Ha ha, nóng rồi, thế mà đã nóng rồi, chuyện thường thôi, toàn là chuyện phặc của đĩ,chuyện phặc của gái làm tiền! Bọn đàn ông cũng phặc cả lũ! Anh cũng chỉ là thằng phặc khách làng chơi! Chả tử tế gì! Em nói cho anh biết Lý Hải Đào, anh nhớ đây, anh NỢ EM, sẽ có một ngày, anh sẽ phải hối hận!” Nói xong câu này, Tiểu Ngọc bực bội hằn học giật lấy cái túi xách bỏ đi.

    Cô ta thiếu điều lao xuống đường đâm vào mũi xe tắc xi.

    Còn phải đợi ngày đó? Đến giờ tôi đã hối hận lắm rồi, vì cô ta đã làm tâm trạng vốn dĩ thảm hại của tôi càng trở nên thảm hại.

    Đầu óc tôi đầy ứ hình ảnh Diệp Tử làm tình với người này rồi người khác, xen kẽ cả hình ảnh làm với nữ giới.

    Đầu đau, đầu thực sự rất đau, giống như cái ngày hôm tôi uống rượu say, cảm tưởng sắp cháy rụi ra.

    Đã cháy rồi, sợ gì không uống thêm chút nữa.

    Hôm nay có rượu hôm nay say, sợ gì còn hay không còn ngày.

    Nửa đêm 12 giờ rưỡi, vừa lúc Tam Lý Thôn đông vui, dõi theo dòng người nườm nượp, qua qua lại lại đủ mọi hạng loại, tôi đột nhiên muốn khóc

    Tôi quay cuồng lái xe trở về nhà, thật lòng mình, giờ nhớ lại tôi vẫn còn khiếp hãi, lúc ấy mà bị cảnh sát giữ lại, ngửi thấy mồm đầy mùi rượu, chắc chắn bị bấm lỗ bằng lái. Phải nói tôi là kẻ may mắn, cả đoạn đường đi không đụng cá vàng, và toàn gặp đèn xanh.

    Lúc dừng xe, vì còn hơi chóng mặt, nên không nhìn thấy thùng rát bằng sắt ở phía sau, chỉ nghe tiếng “Uỳnh” “Rầm”, là biết hỏng rồi.

    Xuống xe xem, đèn sau của xe đâm trúng vào một góc nhọn của thùng rác, bị vỡ.

    Vào cái khắc ấy có thể đơn giản dùng 4 từ “Quá giận mất khôn” để miêu tả! Tôi lao vào cái thùng rác đá hụi một cái.

    Không ngờ đá đến đau điếng người!

    Không ngủ nổi, mà trong lúc lòng khốn đốn thế này vẫn ngủ được thì chỉ là thứ đầu lừa. Tôi uống một vỉ thuốc cảm, gần nửa tiếng sau vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi lại vốc thêm vỉ nữa. Tôi cũng không quên đặt đồng hồ 7 giờ 50 phút, sớm hơn 10 phút so với bình thường, bất luận là gì, cấm có được đi làm muộn vào ngày mai.

    Tôi thức dậy vì bị lăn ra khỏi giường, tôi nằm mơ thấy Tiểu Ngọc cầm một con dao chạy như điên đuổi theo tôi, bức tôi tới không có đường thoát, cuối cùng tôi phải nhảy từ một đỉnh núi xuống.

    Đó là lí do vì sao tôi ngã khỏi giường..

    Oải ghê gớm, toàn thân rã rời, không thể hiểu cái thứ thuốc ấy đã phát tác thế nào.

    Đầu cũng đau, hay là tôi sắp chết?

    Đưa mắt lờ đờ nhìn đồng hồ, vừa xem tôi đã, chết rồi, 10 giờ 25

    Tôi nhìn lại lần nữa, chính xác, là 10 giờ 25.

    Không thể thế, sao chuông đồng hồ không reo? Tôi chộp lấy cái đồng hồ lắc liên hồi, và rồi tôi hiểu ra, đêm qua tôi mới chỉ chỉnh giờ hẹn, mà quên bật nút “ON”.

    Còn cái di động nữa? Cứ coi như tôi đã muộn thì hẳn công ty cũng phải gọi tới chứ?

    Chết rồi! Đêm qua chỉ lo xem cái đuôi xe, điện thoại để rơi trên ghế ngồi.

    Trong mơ tôi không bị Tiểu Ngọc hại chết, nhưng chắc chắn sẽ bị ông sếp chửi chết.

    Mặc quần áo như bay, rửa mặt qua quít, tôi cầm lấy viên kẹo cao su cho vào miệng rồi lao ra khỏi cửa. Đúng là điện thoại để trên ghế xe, màn hình hiện lên 25 cuộc gọi nhỡ, hầu hết là của người đứng đầu công ty giám đốc Lưu gọi tới.

    Nhắc đến giám đốc Lưu, phải nói là còn nhiều chuyện.

    Sau khi tốt nghiệp trường quân sự, tôi được phân về căn cứ không quân Cam Su, nhưng chỉ làm hai tháng tôi chuyển nghề sang làm trên Bắc Kinh.

    Giám đốc Lưu là bạn thời đại học của anh rể tôi, nói cách khác thì nhờ quan hệ mà tôi vào được công ty lớn này, thực sự trong công việc giám đốc Lưu cũng giúp đỡ tôi nhiều, nếu không có ông, tôi cũng không thể tiến nhanh đến vị trí tổng quản lí khu mua bán Hoa Đông. Tính lại, tôi cũng đã làm ở đây được hơn hai năm, cũng không tệ lắm, thậm chí có khá nhiều các khoản tiền thêm.


    Chỉ có điều tôi là đứa quen tiêu pha văng mạng, hầu hết số tiền tôi kiếm được đều đổ vào ăn uống bài bạc với anh em.

    Tôi từng nói chỉ có gái gú là tôi chưa từng thử, giờ nói lại thấy lòng tội lỗi.

    Kì thực, giám đốc Lưu đối với tôi rất tốt, đương nhiên, đó là trước khi ông em rể của ông ta tốt nghiệp đại học đến xin việc tại công ty tôi.

    Đó là việc của tám tháng trước, ông em rể đó được phân về bộ phận tôi quản, đã là người thân của giám đốc Lưu, tôi lại là người được ông một tay nâng đỡ, lẽ dĩ nhiên phải chăm sóc đặc biệt hơn. Vì phụ trách toàn bộ tình hình mua bán của khu Hoa Đông, tôi thường phải đi công tác lúc thì Thượng Hải, lúc thì Triết Giang. Lần nào tôi cũng mang theo ông em của sếp Lưu, nào ngờ hắn thông minh quá, chẳng bao lâu đã nắm bắt được mọi thứ, thậm chí còn quen thân với các mối quan hệ làm ăn tôi đã thiết lập từ trước.

    Vèo một cái hắn lên chức phó giám đốc bộ phận của tôi, làm việc dài hạn tại Thượng Hải

    Tôi hiểu rõ một việc, sếp Lưu với tôi trong vàng ngoài trắng. Cũng không thể trách gì ông, tôi nghĩ từ đâu sếp Lưu cũng không ngờ, ông ta chỉ là giao thằng em cho tôi, nếu trách phải trách tôi không biết mình biết người, không biết đề phòng người khác, để ra nông nỗi này.

    Chắc chắn đó chỉ là một ông em rể hờ.

    10 giờ 40 phút, tôi đứng trước phòng họp lớn của công ty hít một hơi thật sâu.

    Đẩy cửa bước vào, toàn bộ người trong phòng họp đều quay lại nhìn, ngài tổng giám đốc người Đức ngừng lời, trán nhăn lại, sếp Lưu nghiến nghiến răng, có ý bảo tôi ngồi xuống phía sau.

    Ngài tổng giám đốc người Đức tiếp tục diễn thuyết, phiên dịch đứng cạnh vừa gật đầu vừa cúi xuống ghi lại những ý chính.

    Đầu tôi vẫn đau, thậm chí còn không tỉnh táo, tôi cần về nhà xem loại thuốc cảm mà tôi uống là của hàng nào, mà tác dụng mạnh đến thế này.

    “Ban nãy phòng kinh doanh vừa mới phát biểu về tình hình tiêu thụ trong cả nước, bây giờ, xin mời đại diện của khu Hoa Đông, anh Lý Hải Đào thông báo số liệu thống kê về tình hình tiêu thụ của khu trong vài tháng qua. Hải Đào!”

    Khốn rồi! Báo cáo không mang! Đau đầu, cuống cuồng, tôi đã để quên điều quan trọng này ở nhà.

    Chết tôi rồi!

    “Lý Hải Đào!” Sếp Lưu nhắc lại

    “Tôi….Tôi……tôi gì ạ?” Tôi không thể nói linh tinh, bản báo cáo đó dày đặc số liệu, phải mất mấy ngày mới làm xong, bây giờ kể cả không đau đầu chóng mặt, tôi cũng không thể nhớ nổi.

    “Xin lỗi các vị, gia đình tôi vừa xảy ra chút chuyện. Báo cáo…….tôi quên mang theo!”

    Người phiên dịch nói thầm vào tai ông sếp người Đức.

    Sếp Lưu chỉ ngón trỏ vào tôi, nói được câu, “Giải tán cuộc họp”

    Tôi trở về chỗ ngồi của mình ở ngoài, đập tay lên đầu, tôi cần phải tỉnh táo lại, việc ngày hôm nay như đang nằm mơ, giá mà đó chỉ là nằm mơ. Tôi vào phòng sếp Lưu để giải thích, hi vọng vẫn còn cách tháo gỡ.

    Đến trưa nhân lúc mọi người đi ăn cơm, tôi về nhà lấy bản báo cáo nộp lên cấp trên.Sếp Lưu trước sau không nở một nụ cười.

  4. #4
    Ngày tham gia
    May 2016
    Bài viết
    47
    Ðề: Cho em một điếu thuốc

    LỐI RẼ (chương 4)​
    Đến chiều Tiểu Ngọc gọi cho tôi, cô ta rất xin lỗi vì việc tối qua, cô ta tự nhận rượu vào lời ra, uống say nên nói những điều không lọt tai.

    “Cưng, em nhớ cưng lắm, hôm nay em gặp cưng có được không?”

    “Không, thật sự không được, giờ tôi còn bao nhiêu việc đây này!” Tôi đang không tự lo nổi cho mình,còn hẹn hò cô ta cái nỗi gì? Còn gì nữa chứ, còn cô ta giống như một con sư tử vàng!

    “Em biết thể nào cưng cũng viện lí do, thật ra anh chẳng muốn gặp em! Anh……”

    “Thôi cô phiền phức vừa thôi, tôi nhẹ nhàng phân giải với cô cô còn gây sự?” Tôi gần như giận đến tím tái, ai đã nói đàn bà như cơn nước lũ? Quả không sai chút nào, từ khi tôi bập vào mấy cô này, sống chả ra đâu vào đâu.

    “Lý Hải Đào, anh nói ai đấy?"

    “Tôi nói cô, tôi cho cô hay, cô đừng bao giờ gọi cho tôi nữa!"

    “Anh…..đồ con mẹ thối tha! Được, anh tàn nhẫn, anh làm cao, tôi cũng cho anh hay, những gì anh và cái thứ thối thây Diệp Tử nợ tôi sớm muộn các người phải trả gấp đôi!” Cô ta uất ức dập máy.

    Không dưng sao lại dây dưa sang cả Diệp Tử? Người ta giờ đang ở trời Sing xa lắc, làm được gì cô ta chứ?

    Ả không khác gì một con điên!

    Một con điên từ đầu đến chân!

    Tan làm, tôi được thông báo lên gặp sếp Lưu.

    “Hải Đào, ngồi đi.” Sếp Lưu đưa cho tôi một điếu thuốc.

    “Anh đến công ty cũng được hơn hai năm rồi nhỉ?”

    Tôi gật gật đầu, ngồi im.

    Nghe kiểu mở đầu câu chuyện này, lòng tôi có đôi chút lo sợ.

    “Việc xảy ra tại cuộc họp hôm nay , anh biết rằng trên thế giới người Đức là dân tuân thủ thời gian nhất, họ cũng không thể chấp nhận những nhân viên không đúng giờ, chưa kể là trong một cuộc họp quan trọng. Đây anh lại còn quên mang cả báo cáo, anh bảo tôi phải nói sao nữa đây Hải Đào? Anh là cấp dưới của tôi, có việc gì tôi chắc chắn giúp anh tháo gỡ, nhưng hôm nay thì……giai đoạn này anh có vẻ ngao ngán, hay quên lung tung, vì biểu hiện của anh hôm nay mà tôi bị trừ ba tháng lương, anh biết không?”

    Lòng tôi vẫn còn mong chút vớt vát.

    “Làm thế nào để …”

    “Chẳng còn cách này, người Đức……..ôi, họ trừng phạt phân minh lắm. Cần làm hết sức ở đâu tôi đã làm hết sức rồi, ý của cấp trên là….thế này, anh cứ về nhà, rồi chờ thông báo của công ty, việc này chẳng thể đổ lỗi cho ai đâu Hải Đào…….”

    “Bao giờ có thông báo ạ?”

    Cái này…… ý của công ty, bảo tôi khuyên anh, nếu ở đâu có cơ hội phát triển hơn, anh…”

    Không thể thế? Như thế có quá nặng tay không?

    Tôi muốn nói gì, sếp Lưu cũng phẩy phẩy tay bảo thôi.

    Tôi gật đầu, quay đi, sếp Lưu nói với từ đằng sau: “Hải Đào, anh giao lại chìa khóa xe công ty cho anh mượn rồi hẵng về.”

    Tôi vất chìa khóa ô tô lên bàn bảo: “Đèn sau xe bị vỡ rồi, tôi vẫn chưa sửa.”

    “Quân khốn nạn!” Đây là câu nói cuối cùng của tôi trước khi rời công ty. Ba chữ này vừa bật ra khỏi miệng, tôi đã cảm thấy hối hận. Tôi không hiểu tôi đang chửi ai. Chửi lão sếp người Đức? Sếp Lưu? Tay em rể thông minh của sếp Lưu? Chửi hai vỉ thuốc cảm tối qua? Chửi cái đồng hồ chết tiệt không báo chuông? Cái di động để quên ở ghế xe? Cái báo cáo để quên ở vi tính? Hay hai chén rượu tây uống tối qua? Những lời lẽ xóc óc của Tiểu Ngọc? HAY LÀ… Tôi không phải người tin vào thuyết số mệnh, tôi tin vào tiền nhân hậu quả, nếu không phải tai họa một lúc đều giáng xuống, tôi nghĩ mình không bĩ cực đến mức này.

    Tôi không vẫy xe, mà đi bộ từ công ty về nơi ở.

    Tôi cần phải suy nghĩ lại, những ngày này đã xảy ra không ít việc, đã thay đổi những nhận thức trong hơn hai chục năm qua của tôi.

    Ba ngày sau, công ty báo cho tôi đến lấy tiền lương và các thủ tục bàn giao lại công việc. Sếp Lưu vẫn còn tỏ ra tử tế, yêu cầu công ty cho tôi thêm nửa tháng tiền lương.

    Những ngày tiêu tiền như nước phải tạm thời chấm dứt, trước mắt tôi không có ý định tìm công việc khác, công việc nào mà vào làm không cần thử việc, lại có lương cao? Hơi mệt đây, tôi muốn tinh thần mình được nghỉ ngơi một thời gian. May thay, tôi vẫn còn cái nhà.

    6 ngày tiếp theo, tôi sống trong u mê, ngoài ăn với ngủ, tối nào tôi cũng chơi bài với đám anh em, lúc thì leng-ha lúc thì mạn chược. Tôi giống như một con sâu chỉ biết lao đầu vào bài bạc. Nhưng xem ra từ lúc học tiểu học tới giờ tôi chưa bao giờ được ngủ nhiều đến thế. Chỉ có điều sau khi trả xe cho công ty, việc đi lại ở cái Bắc Kinh rộng lớn này thật sự trở nên bât tiện. Nhất là khi đã có thói quen lái xe 2 năm nay, giờ như người bỗng cụt đi một cái chân, gượng gạo vô cùng.

    Có lúc chơi bài xong trở về nhà, tôi lại nhớ đến những ngày được ở bên Diệp Tử, nhớ lại cái đêm mà bao lần tôi đã hồi tưởng, nhớ lại gương mặt xinh đẹp, nhất là khi em đương hút thuốc.

    “CHO TÔI MỘT ĐIẾU THUỐC”, đó là câu đầu tiên em nói với tôi. Trước câu nói này, chúng tôi chỉ là những người xa lạ chạm mặt trên đường. Tôi đã để mất em, nhưng đã bao giờ tôi thật sự với tới em chưa?

    Nếu khi nằm dưới tôi em hấp hổi để làm tôi tạm thỏa dục, thì sáng hôm sau với sự ơ thờ và vòi tiền như không của em, tôi tự hỏi mình, như thế tôi đã từng chiếm hữu được em chưa?

    Của thiên trả địa.

    Trong vòng nửa tháng qua, cuộc sống của tôi và những nhận thức về cuộc sống đã có quá nhiều thay đổi, đối mặt với thực tế yêu đương và tiền đồ của mình, tôi cảm thấy thân tâm kiệt quệ, bước đi cùng đường.

    Cuối cùng tôi quyết định, QUÊN EM ĐI.

    Đưa ra quyết định này xong, tối hôm sau, tôi nhận được điện của Diệp Tử

    Đương lúc tôi đang chơi mạn chược….

    Số điện thoại hiện lên bốn số “0”, trong một khắc tôi không có phản ứng gì.

    “A lô, là em”

    “Hả?”

    “Hả cái gì? Em là Diệp Tử”

    “Em về rồi?”

    “Chưa ạ, thế em mới gọi cho anh, chiều mai em đi chuyến 6 giờ 20, bay từ Hongkong, dự kiến khoảng 9 rưỡi sẽ tới nơi, liệu anh có thể ra đón em không anh?”

    “Ừ, ừ, không vấn đề, không vấn đề”

    “Vậy cứ hẹn thế nhé, nhớ đợi em đấy. Bye bye”

    “Bye Bye”

    Vừa đặt điện thoại xuống tôi nhoẻn cười, mấy thằng anh liền chọc: “Này, gì đấy? Mày đang chơi lẻ vụ gì mà vui thế?

    Tôi đúng là đồ bỏ đi, chỉ vì một cú điện của em,dường như mọi vấn đề đều đã được giải quyết, thậm chí mọi tình thế đều xoay chuyển. Tôi vừa thầm mắng bản thân, vừa xin một ông anh mượn tạm cái xe. Lúc mượn xe tôi còn hỏi một câu: “ Xe anh có sạch sẽ không đấy? Rửa xe từ bao giờ vậy?

    Máy bay tới trễ, tôi sợ trên đường tắc xe, nên 9 giờ đã có mặt ở sân bay, ai biết đâu 10h15 máy bay mới hạ cánh.

    Thấy em rồi!

    Em mặc một chiếc áo không tay cổ tim màu xanh, một chiếc quần bò trắng ngà, đeo một cái kính màu tím, kéo theo một cái va li lớn. Trông y hệt một minh tinh từ nước ngoài trở về! Không đúng, có khi minh tinh cũng không đẹp bằng em.

    Tôi vẫy vẫy tay về phía em, em nhìn thấy, gật gật đầu.

    Tôi đón lấy cái va-li từ tay em.

    Tất cả diễn ra không một lời giao tiếp, cho đến khi em mở miệng trước: Cho em một điếu thuốc!

    “Đợi lên xe hẵng hút em.”

    “Cứ cho em một điếu, em ngửi trước đã, ức ách mấy tiếng đồng hồ rồi!

    Vừa lên xe, Diệp Tử đã đốt thuốc.

    “Em có vẻ nghiện thuốc lá rồi đấy!”

    “Nếu không vì nghiện thuốc, liệu anh có quen được em không?”

    “À à, cũng đúng cũng đúng. Lần này đi chơi thế nào em, có vui không?”

    “Cũng được ạ, có gì mà vui hay không vui, chỉ là gặp bạn, mua đồ mà thôi. Còn anh?Anh thế nào? Thấy anh đổi xe rồi, làm ăn được phết nhỉ!”

    “Ờ, ờ….làm sao nhớ đến anh mà gọi đấy? Em không sợ đám chị em kia……..”

    “À, chẳng có gì, hôm qua em với Tiểu Ngọc còn tán qua điện thoại, cô ấy đã nói hết với em rồi.”

    “Nói hết cái gì với em?”

    “Nói với em bọn anh đã rõ ràng với nhau rồi, không dính dáng gì tới nhau nữa, cô ấy nói hai hôm nay cô ấy đang để ý đến một người khác, một cu người mẫu sắp thành danh.

    “Thật à?” Tôi không tin lắm, đầu hiện ra hình ảnh Tiểu Ngọc giận quá mất khôn, không thể vài ngày ngắn ngủi sau, cô ta nói buông tha là buông tha như thế chứ? Không chừng con nha đầu này……...”

    “Còn có cái gì mà giả với thật?”

    “Cô ta không nói gì nữa à?”

    “Hết rồi, cô ấy có thể nói gì nữa…….Lý Hải Đào, hai người còn việc giấu em?”

    “Em nói gì thế? Làm gì có, thì có mỗi cái lần uống hơi nhiều linh tinh một chút, anh không nói nhưng rồi sau cũng cho em biết. Tiểu Ngọc chẳng phải cũng đã kể hết cho em?Làm sao anh giấu em cái gì được? Ý anh là em với Tiểu Ngọc……Ý anh là người như Tiểu Ngọc, em hiểu cô ta không?”

    “Cô ấy hả, bạo mồm bạo miệng, không dễ khuất phục người khác, có lúc giải quyết việc hơi luộm thuộm, nhưng bọn em chưa bao giờ có va chạm, cả hội chơi cùng thì chơi cùng, thế nên anh hỏi em có thực sự hiểu cô ấy không thì……..dù sao cũng đều là con gái, đều phải lăn lộn ở đất Bắc Kinh này, cùng một hoàn cảnh số phận, còn với nhau thế nào được nữa…….Mà sao anh lại hỏi thế?”

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •