Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 2 của 2
  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2016
    Bài viết
    24

    Lời ru buồn, nghe ...tưng tưng tưng tưng - phiêu giữa đời thường


    Ngày xưa cầm cây Guitar vì...muốn vào câu lạc bộ tiếng anh Nhà VH Thanh Niên. Sau này khi trình độ Tiếng Anh tốt hơn thì cũng là lúc cây Guitar được chuyển giao cho chủ mới.

    8 tháng học bài bản, 5 năm lăn lộn trên bàn nhậu và clb, cứ cái điệp khúc "Lời ru buồn, nghe tưng tưng tưng tưng...sau lũy tre làng, khiến lòng tôi...tưng tưng..." đằng sau những tiếng vỗ tay là cái cảm giác trống rỗng, chơi đàn như mình đang chơi trò điền vào chỗ trống, nhàm chán và vô hồn, không có cái sự "cảm" và "phiêu" như người nghệ sỹ cần có.

    Công việc bộn bề, cắm mặt vào cái laptop và các dự án website thay thế cho việc ôm cây guitar thùng, từ đó không còn "lời ru" và "tưng tưng" nữa. Cho đến khi tôi gặp người nghệ sỹ hát rong ấy. Anh chơi không chuẩn, nhưng có hồn, phiêu và đầy tình cảm. Điệu Rumba qua tay anh với kiểu gõ thùng đàn đầy thú vị dường như đã lột tả hết vẻ đẹp của Rumba " Tình tứ, say mê, trêu chọc và trốn tránh"

    Lại ôm đàn, lại trải lòng mình với từng điệu nhạc, tôi hát cho tôi nghe, không hay, không chuẩn, nhưng dặt dìu, "phiêu" trải lòng cái cảm giác thật đẹp mà không dễ gì bắt được trong cuộc sống đầy bộn bề ngày nay.

    Cám ơn anh và cảm ơn Rumba.

    TranTuan

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    0
    Ðề: Lời ru buồn, nghe ...tưng tưng tưng tưng - phiêu giữa đời thường




    Trích dẫn Gửi bởi TranTuan

    Ngày xưa cầm cây Guitar vì...muốn vào câu lạc bộ tiếng anh Nhà VH Thanh Niên. Sau này khi trình độ Tiếng Anh tốt hơn thì cũng là lúc cây Guitar được chuyển giao cho chủ mới.

    8 tháng học bài bản, 5 năm lăn lộn trên bàn nhậu và clb, cứ cái điệp khúc "Lời ru buồn, nghe tưng tưng tưng tưng...sau lũy tre làng, khiến lòng tôi...tưng tưng..." đằng sau những tiếng vỗ tay là cái cảm giác trống rỗng, chơi đàn như mình đang chơi trò điền vào chỗ trống, nhàm chán và vô hồn, không có cái sự "cảm" và "phiêu" như người nghệ sỹ cần có.

    Công việc bộn bề, cắm mặt vào cái laptop và các dự án website thay thế cho việc ôm cây guitar thùng, từ đó không còn "lời ru" và "tưng tưng" nữa. Cho đến khi tôi gặp người nghệ sỹ hát rong ấy. Anh chơi không chuẩn, nhưng có hồn, phiêu và đầy tình cảm. Điệu Rumba qua tay anh với kiểu gõ thùng đàn đầy thú vị dường như đã lột tả hết vẻ đẹp của Rumba " Tình tứ, say mê, trêu chọc và trốn tránh"

    Lại ôm đàn, lại trải lòng mình với từng điệu nhạc, tôi hát cho tôi nghe, không hay, không chuẩn, nhưng dặt dìu, "phiêu" trải lòng cái cảm giác thật đẹp mà không dễ gì bắt được trong cuộc sống đầy bộn bề ngày nay.

    Cám ơn anh và cảm ơn Rumba.

    TranTuan
    Đạt đc bằng cấp gì về nhậu nhẹt chưa anh? :daotac:

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •