Giữa nhiu2 những tn dễ thương chúc tết, có 2tn chỉ dành riêng cho nó, bùn cười, lại từ 2 men đã để lại nhiu cảm xúc nhất đối với nó trong năm qua.

Tn thứ nhất vẫn kiểu viết có dấu đặc biệt đó mà lâu rồi nó ko nhận nữa. Ko xưng hô, chỉ là chúc...nhé. Uhm, giờ mà xưng hô cũng khó, tốt nhất là để trống, nó cũng reply lại như thế và mỉm cười cho cái sự ngu ngốc của nó. Một đứa tỉnh táo như nó, vẫn có những lời khuyên chí lí với con bạn về những tình huống tương tự, lại có lúc yếu lòng đến ngu ngốc, mà bắt đầu từ cách xưng hô. Một phần vì nó khờ khạo và một phần vì hắn từng trải. Lần đầu tiên nó nge những lời có cánh, lần đầu tiên có người hát cho nó nge, lần đầu tiên nó ngồi cafe nge Quang Dũng hát nhạc Trịnh như những gì mà nó từng tượng tưởng, lần đầu tiên nó mạnh dạn hát theo trước một người.... Và cũng lần đầu tiên nó sợ hãi, giật mình cả trong giấc ngủ. Nó biết nó sẽ ko bao giờ sai lầm như thế dc, nhưng vẫn có có một nỗi sợ hãi mơ hồ ám ảnh theo những lời tiên đoán của một kẻ đáng ghét, kì lạ thay lại trùng hợp thế, và cách tốt nhất để nó ăn ngon ngủ yên là mạnh dạn đối mặt, và nó đã làm dc...^^

Người thứ 2 lại hoàn toàn khác. Hình ảnh của anh mãi giờ vẫn rất rõ, trong sáng và đáng yêu. Nó thích đôi mắt sáng thông minh và cặp lông mày cương nghị, thích ngắm cái dáng cao gầy bước khoan thai mỗi khi tiến lại gần nó, thích giọng nói rất đỗi quen thuộc của người cùng quê, thích cái cách anh mắng nó "em ngốc lắm", những lúc như thế, nó thấy mình nhỏ bé trong mắt anh. Nó nhớ lần anh để nó chờ mấy tiếng đồng hồ, làm việc mà không yên cứ chốc chốc lại gọi cho nó hàn huyên đủ chuyện. Nó nhớ mỗi lần nc, lúc về bao giờ nó cũng phải bật cười nghĩ lại cách liên tưởng hài hước của anh. Lần nghe anh tâm sự chuyện sự nghiệp, chuyện gia đình, chuyện anh lo cho những đứa em, nó thấy anh hơn nó vài tuổi mà người lớn lạ, nó thầm nghĩ: "lấy chồng phải lấy người như anh"...Phải rồi, một người đủ cao hơn nó để nó tôn trọng, tin tưởng...và quan trọng là "một người đàn ông biết nghĩ"...Nhưng đó chỉ là lí trí mách bảo. Nó biết vị trí của nó ko đủ lớn trong trái tim anh, và đối với nó, những cảm xúc về anh cũng ko đủ mạnh để nó bộc lộ và níu kéo, chỉ nhẹ nhàng như một cơn gió mùa hè thoảng qua, ngọt ngào và đáng yêu, chỉ thế thôi.

Có lẽ năm qua, ty chưa đến với nó. Nó chờ đợi cảm xúc thật sự, ko vội vàng vì nó ko cô đơn, nó còn nhiều thứ để quan tâm và nhiều người để nó iu quý, cho dù bằng một tình cảm khác, ko phải tình iu. ^ ^. Nó tin ở đâu đó đang có một người tri kỉ của nó, dành riêng cho nó, và một lúc nào đó nó sẽ tìm thấy, có thể là ngày mai và cũng có thể lâu hơn nữa, nó sẽ chờ...