Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 2 của 2
  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0

    bức thư của bệnh nhân

    "Sài Gòn, Ngày .... tháng .... năm....

    Em thân yêu!

    Xin em hãy cho anh gọi em như thế. Xin em hãy đọc hết bức thư này rồi em hãy xé nó đi hay giữ nó là một kỷ niệm mà anh dành tặng em cũng được.

    Em biết không, có những lần anh kiềm lòng mình rằng anh sẽ chẳng viết một bức thư nào, anh sẽ giữ vững sự im lặng đến phút cuối, đến ngày em lấy chồng nhưng lý trí của anh không mạnh bằng trái tim của anh.

    Một đêm trời đầy sao, một đêm khác hẳn những đêm hè oi bức, anh chẳng ngủ được. Mỗi lần anh cố vỗ mình vào giấc ngủ, khi anh nhắm mắt tất cả những hình ảnh về em lại cứ ùa ùa chạy đến, từng nụ cười, từng cái bĩu môi đầy ác ý, từng ánh nhìn e lệ .... từng chi tiết cứ rõ ràng hơn .Anh giật mình choàng tỉnh. Anh cứ tự nghĩ chắc đó chỉ là một chút ký ức xưa mà thôi ... rồi anh lại nhắm mắt cố vỗ giấc lần nữa, nhưng không,tâm trí anh chỉ có em mà thôi. Anh đang say hay đang tỉnh? Anh cũng không biết. Anh đến bên khung cửa, châm một điếu thuốc,ngước nhìn những ánh sao đang lấp lánh trên cao, anh không biết bây giờ em có nhìn sao như sở thích của em hay không?Những ngôi sao ấy tựa như nỗi nhớ của anh về em.

    Anh còn nhớ những lần chúng ta lang thang bên Hồ Con Rùa hay em ngồi tựa đầu trên vai anh ở góc quán quen ngày nào. Em vẫn luôn miệng kể chuyện, có khi em pha trò. Lúc ấy anh chẳng nói gì, em biết vì sao không? Lúc ấy trông em thật đẹp và đáng yêu, anh chẳng còn lời nào để có thể nói lên ,để có thể diễn tả hết những gì anh có thể nói với em. Anh chỉ muốn hôn em lúc đó mà thôi .... nhưng anh kiềm lòng mình vì anh sợ em sẽ cho rằng anh quá táo bạo và có khi anh sẽ mất em chỉ vì một nụ hôn. Rồi những lần chúng ta đi học về, cái thời sinh viên vui quá em nhĩ? Quán cóc,quán chè,nhà sách ...những nơi ấy luôn in dấu của chúng ta, phải không?

    Ấy thế mà ....

    Biết rằng em chưa trao cho anh một nụ hôn nào, biết rằng anh chỉ nắm tay em mỗi lần đi chơi,biết rằng chúng ta chỉ dành cho nhau những ánh nhìn "bí hiểm " và "sâu lắng"(bạn bè hay nói thế) nhưng tình cảm của chúng ta dường như là một tình yêu, anh cảm nhận thế, không biết anh có sai không. Có lẽ em sẽ giận anh lắm khi anh đã lẩn tránh em. Những tin nhắn em gửi cho anh, anh đều đọc và nhớ rất rõ. Em chỉ muốn biết vì sao anh làm vậy khi cuộc tình chúng ta đang rất ấm nồng và ngọt ngào. Anh biết nói sao đây khi thật sự anh chẳng biết cái lý do anh lẩn tránh em có được gọi là một lý do hay không? Vì một cuộc kiểm tra sức khỏe, vì một lần tim anh đau nhói, vì một lần anh khó thở, vì một lần anh chẳng còn cảm nhận được không gian sống chung quanh anh, vì đó là gen đi truyền, vì đó là ... Quá nhiều lý do cho việc anh trở nên tự ti, cảm thấy cuộc sống anh quá ngắn ngủi, anh tự thấy mình trở nên yếu dần sau những lần nhập viện và anh thấy anh chẳng làm nên hạnh phúc cho em.

    Viết đến đây anh cảm thấy đau nhói con tim, trên bàn bây giờ đã có hơn một điếu thuốc tàn, những ước mơ nhỏ nhoi chỉ mong em bên anh, chỉ muốn em cười với anh, chỉ muốn em là một tia sáng cho những ngày anh bên giường bệnh. Nhưng anh không thể ích kỷ cho riêng anh ... Anh ... "

    Nhặt được bức thư trên sàn nhà, cô y tá tò mò đọc lá thư bị nhàu nát. Nước mắt cô chẳng cầm được. Hiếm khi có những bức thư tình thế này ở bệnh viện. Một ngày ở bệnh viện với sự tất bật và hối hả, chẳng có thời gian nào cho phép những y tá như cô có thể viết hoặc nghĩ đến một tình yêu. Cô sực nhớ đến anh. Người đã ra đi vì bệnh tim. Người đã bỏ cô đi không một lời nói. Cô tự nghĩ chẳng có khi anh cũng từng viết những bức thư thế này và rồi lại vò nát nó vứt đi như một tờ giấy trống rỗng. Hoặc có khi anh chẳng viết gì, cứ thế anh giữ trong lòng rồi ra đi với những tâm sự ấy rồi sẽ có một người như cô phải đau buồn và khóa tim mình trong cái vỏ bọc của công việc và sự tận tụy đến mức chăm chỉ. Cô ước những lá thư này đến tay những người yêu nhau thật sự....

    Cô dủi thẳng lá thư, xếp nó lại một cách cẩn thận và bỏ vào túi áo mình như một vô giá rồi cô lại bắt tay vào công việc đang chờ đợi cô. Người viết thư này đang nằm mê man, chỉ có tiếng nhịp đập của máy trợ tim, liên hồi nhưng chậm rãi…

    Một tuần sau, cô vào thăm bệnh nhân. Cô khẽ dừng chân bên cửa ra vào, có tiếng nói lạ (khác hẳn tiếng nói của người nhà bệnh nhân). Cô đưa mắt nhìn vào. Một người con gái lạ đến thăm. Một người con gái gầy nhưng dễ thương. Có lẽ cô đến lúc này thật không đúng lúc khi đây là khỏang khắc họ gặp nhau. Cô khẽ mỉm cười khi chợt nghĩ đến việc cô đã làm. Cô gặp và đưa bức thư viết dang dở cho mẹ bệnh nhân với hi vọng bác ấy có thể liên lạc và tìm gặp người trong thư, cô tin anh ấy sẽ bình phục dần.

    Cô lui bước để lại cho cặp tình nhân một khỏang trời riêng. Cô thấy mình bây giờ mới thực sự là một y tá. Đôi khi phép màu không do Chúa ban tặng mà chỉ là một tình người của cuộc sống ban tặng.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: bức thư của bệnh nhân




    Trích dẫn Gửi bởi hongngoc2901
    Đôi khi phép màu không do Chúa ban tặng mà chỉ là một tình người của cuộc sống ban tặng.


    Đôi khi phép màu ở ngay bênh cạnh ta mà ta không nhện biết được.

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •