Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 1 của 1
  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0

    Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    Mối Tình Âm Dương​



    T.T. có một người dì (bà con xa) tên là Hạnh, khi dì làm ở một tiệm cafe gần đường rầy xe lửa tỉnh Phú Nhuận, dì có quen một người con trai làm lính Cộng Hòa và sau một thời gian chuyện trò thì tình yêu của hai người bắt đầu chớm nở... Nhưng khi cuộc tình vừa mới bắt đầu, thì năm 1975 chiến tranh bùng nổ, dì trở về nhà mẹ.
    Sau khi chiến tranh chấm dứt, dì về quán Cafe cũ tiếp tục làm, hy vọng rằng sẽ gặp lại người tình xưạ Nhưng đã ba bốn tháng trôi qua bóng dáng người xưa vẫn biệt tăm. Hỏi thăm những người quen biết thì ai cũng lắc đầu không biết. Rồi mỗi ngày niềm hy vọng gặp lại người tình xưa từ từ chết dần, để người con gái như hoa xuân mới nở mà giờ đây ủ rủ tàn phai theo tháng ngày...
    Nhưng vào một đêm, vì rất đông khách cho nên cả người mệt nhoài, nên khi lên giường là dì chìm ngay vào giấc ngủ và mơ thấy người yêu của mình trở về. Người đó còn mời dì đến nhà của mình chơi nữạ Dì rất là vui mừng vì đã lâu không gặp, với lại từ khi hai người quen nhau người đó chưa một lần ngỏ ý mời dì đến nhà, nên dì đồng ý ngaỵ Nắm tay nhau hai người đi vào một con đường sương khói dầy đặc để khi ra khỏi vùng sương khói đó thì chỉ thấy nào là mồ mả nằm san sát bên nhau mà thôi, chứ không thấy nhà cửa gì hết. Lúc đó, rất đỗi sợ hãi với một giọng run run dì hỏi:
    -Anh à! Nhà của anh ở đâu vậỵ Nơi đây đâu có nhà cửa, sao anh lại dẫn em vào đâỷ Với giọng bình thản người yêu của dì trả lời:
    - Nhà của anh ở trong kia kìa, gần sắp tới rồi, đi theo anh.
    Nói xong người tình của dì kéo tay dì đi băng qua các ngôi mộ. Trong người cảm thấy ớn lạnh không dám nhìn cho nên dì nhắm mắt lại mặc cho người yêu của mình dẫn đi đâu thì đị Ðược một quảng đường, bỗng nhiên người yêu của dì kéo tay cho dì đứng lại, lúc đó dì mở mắt ra thì thấy trước mắt mình là một ngôi mộ màu trắng có trồng giàn hoa rất rất đẹp, xung quanh còn có hàng rào sắt. Trước cảnh tượng đó dì chỉ còn biết đứng chết trân không nói lên được một lời nàọ Nhưng người yêu của dì dường như không thấy được nỗi kinh ngạc của dì mà còn nắm tay của dì kéo đi và nói:
    - Nhà của anh đây nè! Người yêu của dì vừa nói vừa kéo dì vào trong hàng rào của ngôi mộ.
    Vì sợ quá không biết làm sao nên dì đã thét lên thật lớn và giựt mình thức dậỵ
    Sáng hôm sau, trong lòng linh tính rằng có điềm không may đã xảy ra cho người yêu của mình nên dì tìm mẹ của người mình yêu (lúc trước dì không hỏi thẳng mẹ của người ấy vì biết bà ta không có thích mình có hỏi thì cũng vô dụng mà thôi). Cũng vì giấc mơ kỳ quái này cho nên dì mới đi tìm bà tạ Khi gặp, dì mới hỏi bà ấy rằng con của bà hiện giờ sống hay chết xin bà hãy nói rõ cho tôi biết.
    Với một giọng cộc lốc, bà ta trả lời:
    - Con tôi đã chết rồị Tôi không muốn báo cho cô biết, vì từ đầu tôi đã không thích con tôi quen với cô. Và cái chết của con tôi cũng không có liên hệ gì đến cô.
    Nhưng dì đã nhã nhặn kể lại giấc mơ đêm hôm qua cho bà ấy nghẹ Sau khi nghe xong, có lẽ vì cảm động về tình cảm con của bà đã dành cho dì, nên bà ta dịu giọng xuống chỉ nơi chôn cất con trai của mình.
    Sau khi bà ta chỉ chỗ, dì vội vã đi mua nhan đèn và một ít trái cây, rồi sau đó tìm đến ngôi mộ của người yêu mình. Ðến trước nghĩa trang nơi chôn cất người yêu của mình thì dì thấy cảnh vật chung quanh cũng giống y hệt như là trong giấc mơ vậỵ Lần mò đi vào trong theo con đường mòn được một quãng thì hỡi ơi, đây là ngôi mộ mình đã thấy trong mơ mà và trên bia đá còn có khắc hàng tên của anh ấy nữa... Dì quỵ xuống bên mộ bia người yêu và sụt sùi khóc. Cũng từ đó dì không còn tha thiết thương ai nữa, cho dù người ta có đeo đuổi...
    Dì là đứa con út cho nên má của dì rất thương dì và muốn dì sớm có gia đình để khi chết bà được yên lòng. Vì theo đạo Phật nên má của dì tin rằng linh hồn của người yêu của dì vẫn còn theo dì, vì vậy đã 30 tuổi mà dì cũng chưa có được một tấm chồng. Cho nên, một hôm má của dì nhờ một người chuyên môn kêu gọi linh hồn người chết trở về cho mình nói chuyện (người VN mình gọi là lên đồng, lên bóng). Và ngày giờ được ấn định.
    Hôm đó má của người yêu dì cũng được mời đến và đã mượn thể xác của bà ta để con của bà nhập vào nói chuyện. Một hồi làm lễ gọi hồn xong, bỗng dưng bà ấy (má của người chết) bắt đầu rùng mình và thay đổi sắc mặt, còn bắt đầu khóc lóc nữạ Nhưng khi hỏi thì (giọng nói biến thành tiếng đàn ông con trai) người ấy nói là nhớ người yêu quá cho nên khóc. Người gọi hồn mới hỏi là sao anh chết rồi mà không chịu đi đầu thai, người ấy trả lời:
    - Tôi vẫn còn thương cô ấy nên đi không đành. Người gọi hồn mới giảng giải:
    - Anh là người ở cõi âm làm sao có thể yêu thương một người ở cõi dương được. Nếu anh thật sự thương cô ấy thì hãy để cho cô ấy có chồng và hãy để cho cô ấy lập gia đình.
    Sau một hồi nói chuyện và năn nỉ thì người ấy bằng lòng không đi theo dì nữa; và trước khi đi người ấy còn nói rằng:
    - Nếu có lấy chồng thì nói cô ấy nhớ nói với tôi một tiếng!...
    Mấy năm sau, khoảng năm 35 tuổi dì mới lấy được một người chồng và có được một đứa con trai mập mạp dễ thương, nhưng không có ai biết đứa con trai của dì có phải là người tình cũ đầu thai trở lại không?

  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    câu chuyên ma có thật
    Nguyễn Hoàng, 21 tuổi, người Thanh Trì, tốt nghiệp cao đẳng Bách Khoa nhưng chưa kiếm được việc làm hiện đang làm thêm cho một quán cơm bình dân. Công việc của Hoàng là đi giao cơm theo điện thoại khách đặt hàng. Hoàng làm được hơn một tháng nay rồi. Như mọi lần, bà chủ đưa hộp cơm cho Hoàng và địa chỉ để Hoàng mang tới. Lần này, địa chỉ lạ hoắc khiến Hoàng phải đi ngoằn nghèo mãi và hỏi thăm đến rã cả họng ra. Mãi đến một lúc sau Hoàng mới tới nơi như trong tờ giấy ghi địa chỉ. Điều bất ngờ địa chỉ đó lại là một nghĩa trang nhỏ ven đô. Hoàng đang đứng ngơ ngác thì một cô gái chừng 19 tuổi mặc bộ đồ đen xuất hiện.Cô gái trông quen lắm, hình như Hoàng đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Nhưng quả thật, hai năm rưỡi học cao đẳng Bách Khoa rât nhiều cô gái mê mệt Hoàng nhưng Hoàng chưa bao giờ thèm đếm xỉa đến một ai, đơn giản chỉ vì Hoàng bảo “Chỉ có cô gái nào khiến Hoàng này phải phục thì mới đáng để Hoàng yêu” Mà nói vậy thì cũng vô cùng, tuy nhiên, cũng vì lời nói đó mà Hoàng trở nên nổi tiếng. Không vì những câu nói đó, mà còn ngược lại, nhờ những tuyên ngôn vậy mà rất nhiều cô gái muốn chinh phục Hoàng. Tiếc rằng các cô gái ấy đều thất bại trước một Nguyễn Hoàng đẹp trai, học giỏi có nhiều tài lẻ. Cô gái vẫy tay gọi:
    - Anh mang cơm đến phải không?
    - Vâng!- Hoàng đáp
    - Cảm ơn anh, đây, tiền đây ạ!
    Cô gái cầm hộp cơm và đi vào trong nghĩa trang. Hoàng đứng nhìn theo mà kinh hãi. Song Hoàng tự nhủ: “Biết đâu đó là người quản lý nghĩa trang thì sao? Hoặc giả như đó là cô gái con của ông trông nghĩa trang” Rồi thôi. Hoàng phải quay về luôn vì còn đến 4 cái địa chỉ cần đi nữa.
    Mọi chuyện cứ tiếp tục tái diễn đến ngày thứ 9 thì Hoàng không kìm được lòng mình nữa. Lần nào Hoàng cũng định hỏi nhưng cô gái cứ ra nhận cơm xong là trở vào nghĩa trang ngay khiến Hoàng không có cơ hội để hỏi. Ròng rã suốt 9 ngày. Hoàng đem chuyện tâm sự với bà chủ quán cơm thì bà chủ gạt đi rằng:
    - Công việc của chúng ta chỉ là bán cơm thôi, là người cũng được, là Ma cũng được miễn là trả tiền sòng phẳng .
    Hoàng thì không vậy, cậu ta tò mò lắm. Hôm nay, sau khi đã xong xuôi việc, Hoàng bèn tìm đến nghĩa trang.
    Dò hỏi mãi Hoàng mới biết ông trông coi nghĩa trang tên là Lộc. Hoàng đến cái chòi của ông, gõ cửa:
    - Ông Lộc ơi!
    Có tiếng ho lụ khụ và tiếng loẹt quẹt đi ra. Đó là một ông lão chừng 67, 68 tuổi khuôn mặt hốc hác và gày nhom. Nhìn Hoàng, ông hỏi:
    - Cậu tìm ai?
    - Dạ, Hoàng lễ phép, cháu tìm ông Lộc người trông coi nghĩa trang này ạ!
    - Tôi đây!
    - Dạ, ông có thể cho cháu biết ông ở đây với ai nữa không ạ!
    - Tôi á? Tôi ở đây với nhiều người lắm, đấy họ kia kìa!
    Nói rồi ông chỉ tay ra những ngôi mộ nhấp nhô ngoài bãi. Hoàng khẽ rùng mình:
    - Dạ, ông còn một cô cháu gái nữa phải không ạ?
    - Không, tôi ở đây một mình thôi! Cậu tìm ai?
    - Dạ không ạ, chuyện là thế này ạ, cháu đưa cơm hộp đến đây cho một cô gái chừng 19 tuổi đã 9 ngày nay rồi ạ! Hôm rồi cô ấy, Hoàng khẽ quay đi khi nói dối, trả tiền cho cháu nhưng bị kẹp díp nên cháu quay lại để trả thôi ạ!
    Ông lão nhíu mày nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
    - Tôi chịu thôi, ở đây ngoài tôi ra không còn ai nữa cả, hay là cậu nhầm?
    - Dạ không ạ, không nhầm đâu ạ! Hay là gần đây còn ngôi nhà nào nữa ạ?
    - Không, tất cả nhà cửa cư dân đều cách đây ít nhất 1000 mét cả.
    - Vậy sao ?
    Hoàng khẽ rùng mình ớn lạnh. Ông lão bỗng vỗ đùi:
    - A, hay là...
    - Dạ, có manh mối gì phải không ạ?
    - Hay là cô ấy nhỉ?
    - Dạ, cô ấy nào ạ?
    - Cô ấy cũng hay vào thăm tôi lắm!
    - Dạ vâng, có phải tóc xù và hay mặc bộ áo váy màu đen không ạ?
    - Có lẽ thế vì mắt tôi kèm nhèm lắm! Cậu có muốn gặp cô ấy không?
    - Dạ có ạ, ở đâu ạ?
    - Đi theo tôi!
    Hoàng đi theo ông lão vào sâu trong nghĩa trang, linh tính mách bảo Hoàng điều gì đó thật không bình thường chút nào cả. Ông lão dừng lại ở một ngôi mộ mới xây còn chưa xanh cỏ.
    - Đây này!
    Hoàng kinh hãi. Trên bia mộ là dòng chữ:
    Hồ Việt Trâm Đan
    Sinh ngày 04-06-1982
    Mất ngày 03-10-2001
    Quê quán: Hà Tây
    - 19 tuổi, Hoàng thảng thốt
    - Đúng vậy, đến hôm nay là vừa tròn 10 ngày cô ấy đến đây! Ông lão trả lời.
    Hoàng thắp một nén nhang rồi vội vã cáo từ.
    Hôm sau, Hoàng từ chối mang cơm đến địa chỉ đó dù bà chủ nài ép thế nào. Hoàng cáo ốm nằm nhà. Đang nằm chợt nghe tiếng gõ cửa, Hoàng nói vọng ra:
    - Ai vậy?
    Không nghe tiếng đáp. Hoàng bực dọc đi ra mở cửa. Hoàng không tin vào mắt mình nữa, trước cửa, cô gái đó đứng ngay ngoài cửa, nheo mắt nhìn Hoàng:
    - Tại sao hôm nay anh không mang cơm đến cho em?
    Hoàng ú ớ:
    - Tôi...tôi...sao cô biết nhà tôi?
    - Sao em lại không biết? Không những biết nhà anh em còn biết anh vừa tốt nghiệp cao đẳng Bách Khoa và chưa có việc làm cơ!
    Hoàng toát mồ hôi lạnh. Cô gái mỉm cười:
    - Anh sợ à?
    Hoàng lúng túng:
    - Tôi...tôi...
    Cô gái đặt một túi cam lên bàn nhà Hoàng rồi cười lớn:
    - Anh ăn cam cho chong khoẻ rồi mai bắt đầu đến nhậm nhiệm sở mới nhé! Đây là địa chỉ công ty đó, anh mang hồ sơ đến sẽ có người đón tiếp anh.
    Và cô gái quay lưng ra cửa đi mất.
    Hoàng đứng như trời trồng giữa nhà. Cầm tờ giấy trên tay, Hoàng bán tin bán nghi nhưng cũng chép miệng mà rằng: “Đến đâu thì đến".
    Sáng hôm sau, Hoàng đến địa chỉ ghi trong giấy, quả thật đó là một công ty tin học. Hoàng bước vào. Cô thư ký nhìn Hoàng niềm nở:
    - Anh có phải tên là Nguyễn Hoàng?
    - Dạ vâng, tôi...
    - Anh vào đi, ông chủ đang đợi anh đấy!
    Hoàng đi vào trong phòng giám đốc. Ông giám đốc vừa thấy Hoàng đã cười lớn:
    - Nào lại đây chàng trai, cái Quyên nó khoe hồi đi học cả khoá chỉ có cậu là sáng giá nhất. Nó không giấu chuyện ngày đó nó vẫn thường đứng trên tầng nhìn cậu đá bóng với tụi sinh viên Kinh Tế. Con gái tôi...
    Hoàng bỗng bật cười, giờ thì cậu nhớ ra rồi, thảo nào hôm đầu gặp, Hoàng thấy quen lắm. Và Hoàng nhận ra mình thua cuộc lúc nào không hay

  3. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    Điệp Ngân vã cho hắn một bạt tai thiệt đau cô hét:
    – Anh đang làm cái trò gì vậy?
    Hắn mở choàng mắt:
    – Hả? Điệp Ngân ! Còn ...
    Điệp Ngân khóc tức tưởi:
    – Còn ai? Con ma không đầu đó hả?
    Hắn giật mình:
    – Em cũng thấy nữa sao?
    Điệp Ngân quay mặt đi:
    – Anh làm gì mà đánh em dữ vậy?
    – Đánh em ư?
    Điệp Ngân khóc rấm rức:
    – Vậy chứ còn gì nữa? Hổng lẽ ...
    Cảnh Hào nhích lại gần:
    – Hổng lẽ anh đánh con ma.
    Cảnh Hào kể cho Điệp Ngân nghe giấc mở của mình, nghe xo cô hốt hoảng:
    – Vậy sao? Nhưng mà cô ta nói gì?
    Cảnh Hào bảo:
    – Cô ấy yêu cầu phải thả Thảo Sương ra.
    Điệp Ngân trách:
    – Anh làm toàn những chuyện không đâu.
    Cảnh Hào chép miệng :
    – Chỉ vì anh nôn nóng tìm cho ra thỏi vàng ròng.
    Điệp Ngân lắc đầu :
    – Bấy nhiêu vàng bạc châu báu được rồi, anh còn thèm thỏi vàng ấy làm gì ?
    Cảnh Hào lắc đầu :
    – Em không biết đó thôi. Được thỏi vàng ấy là tụi mình khỏi phải làm gì cả.
    Suốt cả cuộc đời hai đứa mình ăn cũng không hết.
    Điệp Ngân trố mắt :
    – Dữ vậy sao anh ?
    Hắn lim dim đôi mắt :
    – Vậy chứ sao. Vì vậy anh mới tốn bao công sức.
    Điệp Ngân thở dài :
    – Nhưng mà cứ sống trong “đêm dài lắm mộng” như thế này em sợ lắm.
    Cảnh Hào đưa ý kiến :
    – Hay anh đưa em về bên ấy, chờ khi anh tìm được rồi, anh sẽ về với em.
    Điệp Ngân chu môi :
    – Hông, em hổng chịu vậy đâu. Em ở bên anh thôi.
    Cảnh Hào nhăn nhó :
    – Chỉ xa nhau một thời gian thôi mà em.
    Điệp Ngân lắc đầu :
    – Không được đâu. Vắng anh, em không thể chịu được.
    Cảnh Hào lại ôm cô vào lòng :
    – Vậy thôi em cứ ở đây với anh.
    Điệp Ngân do dự :
    – Nhưng mà ...
    – Gì nữa đây cô?
    Điệp Ngân phụng phịu:
    – Đêm nào cũng thấy ma như thế này, chắc em cũng biến thành ma luôn quá!
    Cảnh Hào bịt miệng cô:
    – Đừng có nói bậy !
    Cô ngáp dài:
    – Vậy là lại thêm một đêm mất ngủ.
    Cảnh Hào xem đồng hồ rồi giục:
    – Em ngủ tiếp đi.
    Điệp Ngân lắc đầu:
    – Làm sao mà ngủ được.
    – Vậy anh ngủ nghen !
    Điệp Ngân bối rối:
    – Không được. Anh ngủ rồi con ma nó vào đây thì sao?
    Cảnh Hào phì cười:
    – Em thật rắc rối.
    Điệp Ngân ngúng nguẩy:
    – Em rắc rối vậy mà có người toòng teng đi sau lưng làm cái đuôi hoài.
    Cảnh Hào cười khà khà:
    – Ai bảo em đẹp làm chi.
    Điệp Ngân đỏ mặt:
    – Em mà đẹp nỗi gì. Anh đừng có nịnh em à nha.
    Hai người đâu biết rằng bên ngoài bà Thảo Linh cắn chặt môi mình để không bật ra tiếng nấc. Như vậy là đã quá rõ ràng rồi. Hắn là một kẻ phản bội. Hắn đã lừa dối bà. Bà gục đầu trước khung cửa sổ và rên rỉ:
    – Tụi bây phản bội tao, tụi bây là đồ lừa bịp.
    Điệp Ngân khều nhẹ vai của Cảnh Hào:
    – Có tiếng khóc than kìa !
    Cảnh Hào ngồi bật dậy. Hắn xem đồng hồ, chép miệng:
    – Đã hơn một giờ rồi mà ma quỷ còn lộng hành.
    Tiếng rên rỉ ngày một rõ, Điệp Ngân bám chặt tay hắn, run lên vì sợ:
    – Em sợ quá !
    Cảnh Hào dìu cô ta ngồi xuống.
    – Này ! Em đừng có Tiến Lâm lớn con ma nghe được tiếng cười nó vào đó.
    Điệp Ngân hết hồn, tim cô đập loạn xạ. Cô rên rỉ:
    – Cứ như thế này mãi có ngày em sẽ mang chứng bệnh đau tim mất.
    Hắn động viên:
    – Không đâu, khi tìm được thỏi vàng kia là chúng ta chuồn thôi.
    Điệp Ngân nhăn nhó:
    – Biết chừng nào mới tìm thấy.
    Hắn lắc đầu:
    Bà Thảo Linh hét lên trong màn đêm:
    – Tụi bây đừng có hòng.
    Điệp Ngân nghe tiếng thét giật mình nhảy bổ lại phía bên cạnh Cảnh Hào:
    – Gì thế anh?
    Cảnh Hào vén màn cửa sổ nghe ngóng:
    – Dường như có tiếng thét từ phòng của Thảo Linh.
    Điệp Ngân tròn mắt nhìn hắn:
    – Giờ này tại sao cô ấy còn thức.
    Cảnh Hào lắc đầu:
    – Làm sao mà anh biết được.
    – Có lẽ bà ấy biết được chúng ta đang ở chung phòng.
    Cảnh Hào lắc đầu:
    – Không đâu. Nhưng mà ...
    Điệp Ngân sốt ruột hỏi:
    – Gì nữa vậy anh?
    Cảnh Hào vuốt ve chiếc lưng thon thon của cô ta và nói:
    – Ngày mai em đi tìm Lực thẹo đến đây cho anh.
    Điệp Ngân nhăn nhó, lắc đầu:
    – Em biết hắn ta đâu mà tìm.
    Hắn bảo:
    – Chuyện ấy em đừng lo, anh có địa chỉ của nó mà.
    Điệp Ngân do dự:
    – Nhưng anh tìm hắn để làm gì?
    – Thì có việc mới nhờ.
    Điệp Ngân vùng vằng:
    – Em chúa ghét thằng đó.
    – Nhưng nó lại được việc đó em ạ.
    Điệp Ngân bĩu môi:
    – Được việc cái gì thằng nghiện ma túy đó.
    Cảnh Hào cười khà khà:
    – Chính vì nghiện ngập nên mới dễ cho ta sai khiến.
    Điệp Ngân ngạc nhiên:
    – Nghĩa là anh muốn nói ... hắn đang rất cần tiền phải không?
    Ai nghiện ngập mà chẳng cần tiền.
    Điệp Ngân lại hỏi:
    – Vậy còn mớ trầm hương nằm ở ngoài ấy, anh tính sao?
    Hắn ra hiệu:
    – Suỵt ! Đừng nói đến chuyện ấy. Ai nghe được là vào tù đó rõ chưa.
    – Nhưng mà ...
    Cảnh Hào kéo cô ta nắm vật xuống giường:
    – Ngày mai em đi liền cho anh.
    – Anh tìm hắn làm gì mà gấp thế.
    Cảnh Hào thì thầm:
    – Nhò tay thằng Lực thẹo bắt con nhỏ Thảo Sương phải khai ra nơi cất giấu vàng.
    Điệp Ngân bật ngồi dậy:
    – Con nhỏ đó biết sao?
    Hắn bật lửa hút:
    – Dĩ nhiên rồi.
    Điệp Ngân thắc mắc:
    – Làm sao nó biết?
    – Hì hì ... Mẹ nó biết, ắt hẳn nó cũng sẽ biết.
    Điệp Ngân gật gù:
    – Cao kiến ! Anh quả là một Gia Cát Lượng thứ hai.
    Hắn tự đắc:
    – Vì vậy anh mới chiếm được em đây thôi.
    Có tiếng bước chân người chạy thình thịch. Hắn hốt hoảng:
    – Vậy là có kẻ nghe lén mình rồi.
    Điệp Ngân sợ hãi:
    – Có sao không anh?
    Hắn lắc đầu:
    – Chẳng sợ gì cả. Mình đâu có ngu gì mà lộ sơ hở?
    – Nhưng hồi nãy anh đã nói rồi còn gì.
    hắn khoát tay:
    – Chúng ta chỉ nói nhỏ thôi. Nó không nghe được đâu. Thôi, em cố gắng chợp mắt một chút đi.

    (Hết phần 3)

  4. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    Vượt Qua Sóng Dữ
    Buổi chiều hôm ấy bà Thảo Linh bước đi thơ thẩn bên dòng suối nước nóng. Đôi mắt bà như vô hồn nhìn mọi vật xung quanh. Mọi cử chỉ của bà không thể lọt qua tai mắt của mấy tên bảo vệ. Bà lẩm bẩm một mình.
    – Vàng ! Vàng !
    Rồi cười ngặt nghẽo một mình. Bà bước đến nhà kho, đưa mắt nhìn vào đó.
    Thảo Sương nhìn bà gọi:
    – Dì ơi !
    Bà cười nói vào:
    – Mày là đứa ăn trộm ư?
    Thảo Sương gào lên:
    – Dì ơi, con là Thảo Sương đây mà. Dì cứu con ra đi.
    Bà lẩm bẩm một mình:
    – Thảo Sương ! Mày là Thảo Sương hả?
    – Vâng, dì cứu con ra khỏi nơi này đi.
    Bà ta lại cười:
    – Ở trong ấy có vui không?
    Thảo Sương lắc đầu:
    – Dì mở cửa cho con ra đi. Con sợ ma lắm.
    Bà ngơ ngác:
    – Ma ở đâu mà mày sợ?
    Thảo Sương khóc sướt mướt:
    – Dì điên rồi sao? Tại sao lại như vậy?
    Bà ta ngơ ngác:
    – Hả? Mày nói ai điên vậy?
    Thảo Sương như đã hiểu:
    – Có lẽ hắn đã hành hạ dì ra nông nổi này đây, phải không dì?
    Rồi bà cười như điên như dại. Thảo Sương cảm thấy ngậm ngùi:
    – Trời ơi ! Sao mà hắn tàn nhẫn đến như vậy chứ?
    Bà gật gưỡng bước đi:
    – Thôi, tao hổng thèm nói chuyện với mày nữa đâu. Tao đi tìm vàng đây.
    Thảo Sương giật mình gọi giật giọng:
    – Dì ơi ! Đừng đi ! Dì đừng làm như thế.
    Nhưng bà ta đã đi vô hàng cao su. Đám công nhân đang làm việc thấy bộ dạng của bà hét lên:
    – Ối trời ơi ! Ma !
    – Ma tụi bây ơi !
    Họ hè nhau mà chạy tán loạn. Tiến Lâm kịp thời ngăn:
    – Không phải ma đâu, mà là dì Thảo Linh đó.
    Mọi người khựng lại:
    – Bà chủ đấy ư?
    – Nhưng sao bà ta lại ra đến nông nỗi này?
    Có người còn ngờ ngợ:
    – Mặt mày, đầu tóc của bà rũ rượi đến như vậy.
    Tiến Lâm kể lại:
    – Dì ấy bị lão Cảnh Hào hành hạ đến nông nỗi ấy.
    Bà Thảo Linh tiến đến phía đám công nhân đang nói về bà. Bà cười khúc khích:
    – Tụi bây làm gì mà vui quá vậy? Cho tao chơi với?
    Đám công nhân kinh ngạc nhìn bà:
    – Ôi, bà chủ !
    – Hả, mày gọi ai là bà chủ vậy?
    Công nhân nhìn bà xót xa:
    – Hắn hành hạ bà đến như vậy sao? Thật hắn không còn nhân tính mà.
    Tiến Lâm lắc đầu:
    – Mẹ con tôi cũng bị hắn đe dọa.
    – Như vậy anh không có cách gì để ngăn hắn hay sao?
    Tiến Lâm mím môi:
    – Cách thì có nhưng mà khó thực hiện được.
    – Tại sao vậy anh?
    Tiến Lâm bảo nhỏ:
    – Tai mắt của hắn nhiều lắm. Muốn thực hiện cũng không được.
    Một anh công nhân đứng ra sốt sắng nói:
    – Có gì cần đến chúng tôi, anh cứ nói.
    – Tụi tôi ủng hộ anh.
    Tiến Lâm vô cùng cảm kích trước tình cảm của anh em công nhân nên anh nói:
    – Được rồi ! Có dịp tôi sẽ nhờ đến các anh thôi.
    Người công nhân nãy giờ chẳng nói gì, bây giờ mới lên tiếng:
    – Anh nên tìm cách đưa bà chủ lên thành phố để trị bệnh.
    Tiến Lâm gật đầu:
    – Tôi và mẹ tôi cũng đã nghĩ đến điều ấy, nhưng mà dường như lão ta không muốn cứu bà ấy.
    Anh công nhân chặc lưỡi:
    – Hắn thâm độc quá ! Hắn chiếm đoạt cả gia sản của ông Cả Trạch. Còn làm hai con ông điêu đứng.
    Tiến Lâm bùi ngùi:
    – Tôi chỉ xót xa cho Thảo Sương thôi. Cô ta vô tội.
    Người công nhân đứng bên cạnh nói:
    – Đêm nay tụi mình phá nhà kho cứu cô ấy ra. Tiến Lâm lắc đầu ngăn lại:
    – Đừng, làm như vậy không ổn đâu. Không khéo làm khổ cô ấy hơn.
    – Nhưng chẳng lẽ anh để như vậy mà nhìn ư? Tôi e, cô ấy mòn mỏi mà chết trong ấy cũng nên.
    – Vì lạnh, vì đói, vì sợ hãi trong đêm vắng, ma quỷ đêm nào cũng xuất hiện quanh nơi đó.
    Bà Thảo Linh bỏ chạy, Tiến Lâm đuổi theo:
    – Dì nên về nhà !
    Bà Thảo Linh quay lại:
    – Về nhà? Nhà tao ở đâu?
    Tiến Lâm năn nỉ:
    – Nhà dì ở phía này, vú Trần đang chờ dì đó.
    Bà ngơ ngác:
    – Vú Trần ư? Bà ấy là ai vậy?
    Tiến Lâm nhăn mặt:
    – Dì lê bình tĩnh lại. Việc nhà đang rất cần dì thu xếp.
    Bà lại cười nhìn Tiến Lâm:
    – Tao đâu có nhà. Nhà tao bị con ma nó đốt rồi.
    Rồi bà lại khóc, vừa khóc vừa kể:
    – Chồng tao đâu? Nó theo người khác rồi kìa, đó nó bỏ tao rồi.
    – Dì ơi ! Con là Sói đen đây mà.
    – Hả? Mày là Sói đen đó hả?
    Tiến Lâm nắm tay bà:
    – Vâng, con là Sói đen của bà đây.
    Bà lại khóc:
    – Sói đen ơi ! Tại dì không nghe con nên mới ra sự thể này.
    Tiến Lâm dỗ dành:
    – Dì an tâm, dì đừng đau khổ nữa. Con sẽ tìm cách cứu gia đình dì.
    Bà lắc đầu lia lịa:
    – Đừng, đừng con, nó sẽ giết con đấy.
    Bà vừa nói xong thì thấy Cảnh Hào đi tới. Thấy hắn, bà sợ líu lưỡi:
    – Ma ! Ma kìa !
    Cảnh Hào nạt:
    – Nói bậy !
    Bà ôm mặt:
    – Ma xuất hiện kìa tụi bây ơi, chạy đi ...
    Vừa hét, bà vừa ôm mặt chạy. Cảnh Hào ném cái nhìn vè phía Tiến Lâm:
    – Bà ấy nói gì với mày?
    Tiến Lâm lắc đầu:
    – Bà ấy mất trí rồi. Còn nhớ gì mà nói.
    Hắn cười mỉa mai:
    – Bà ta điên là phải lắm.
    Tiến Lâm cố nén hận vào lòng nói với hắn:
    – Dượng nên đem dì lên thành phố chữa bệnh.
    Hắn ấm ứ:
    – Biết như vậy. nhưng tao đâu có thì giờ mà chăm sóc.
    Tiến Lâm vờ như không biết gì:
    – Vậy dượng nhờ gì Điệp Ngân chăm sóc giùm.
    Hắn lắc đầu chối quanh:
    – Không được đâu. Điệp Ngân khờ khạo lắm. Nó không làm được việc ấy đâu.
    – Vậy thì mình mướn người. Hắn khoát tay:
    – Ai mà dám nuôi bà điên như vậy chứ.

  5. #5
    Ngày tham gia
    May 2016
    Bài viết
    0
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    Hồi em còn sống ý, em vẫn hay viết mấy chuyện này!!!

  6. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    Tưởng bác Bảo chỉ thích mấy con số, ai dè cũng "mê tín" mấy cái chiện ma dữ hè.

  7. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    Tiến Lâm rất biết tính bạn mình nên nói luôn:
    – Tôi muốn Chiến và A Sinh ra bãi một chuyến.
    Chiến ngạc nhiên:
    – Để làm gì?
    Tiến Lâm vào đề:
    – Cảnh Hào chuẩn bị xuất hàng. Tôi biết chắc chắn hắn sẽ giấu trầm hương trên xe.
    Ông Thìn cũng gật đầu tán thành:
    – Đúng. Hắn làm ăn phi pháp này đã lâu lắm rồi.
    Chiến sốt sắng:
    – Được. Nhưng mà bằng cách nào?
    Tiến Lâm bảo:
    – Cậu hãy tìm A Sinh vào đây ta sẽ bàn luôn.
    Chiến hăng hái đi liền. Gia Thìn nói víơ Sói đen:
    – Sói đen, tôi tim cậu sẽ làm việc.
    Tiến Lâm do dự:
    – Nhưng mà cháu cần mọi người hỗ trợ.
    Già Thìn gật gù:
    – Không ai bỏ cậu đâu mà sợ.
    Tiến Lâm mừng lắm nên nói:
    – Như vậy là cháu an tâm rồi.
    Già Thìn vuốt râu, vẻ mặt tươi vui:
    – Nói chung ở đây không ai thích hắn cả. Hắn độc ác, xảo quyệt quá.
    Tiến Lâm lại nói:
    – Cháu sợ một ngày nào đó Thảo Sương sẽ chết vì tay hắn.
    Già Thìn hiểu tâm trạng của Sói đen nên khuyên:
    – Vậy trước mắt cháu nên tìm cách cứu cô ấy ra.
    Tiến Lâm tâm sự:
    – Cứu cô ấy thì cháu đã có ý định lâu rồi. Nhưng mà ...
    – Cháu còn do dự điều gì?
    Tiến Lâm trở lại buồn buồn:
    – Thế lực của hắn ngày càng lớn. Hắn tung tiền ra mua chuộc những người ham tiền đều làm việc đắc lực cho hắn cả.
    Già Thìn chép miệng:
    – Dân mình đây khổ quá rồi nên thấy tiền mà không lóa mắt sao được.
    Tiến Lâm chống tay lên cằm:
    – Cho nên cháu còn do dự. Sợ hắn phát hiện làm tổn hại thêm mà thôi.
    Già Thìn gật gù:
    – Cháu nói nghe cũng phải.
    A Sinh và Chiến đi trên chiếc xe máy đỗ xịch trước cửa nhà lão Thìn. Tiến Lâm trợn mắt:
    – Xe của Điệp Ngân mà !
    A Sinh lắc đầu:
    – Em nhặt được ngoài bìa rừng khuya nay.
    Tiến Lâm hơi nhíu mày:
    – Vậy sao?
    Chiến giục:
    – Nào, anh giao nhiệm vụ đi. A Sinh chỉ đến đây được một lúc thôi.
    Tiến Lâm nói với hai người:
    – Tối nay khoảng chín giờ hắn sẽ giao hàng.
    A Sinh xông xáo:
    – Em quyết sẽ bắt cho được hắn ta.
    Tiến Lâm ngăn:
    – Không được làm liều. Các cậu chỉ tới đó bám sát tình hình thôi. Cứ để hắn tự do xuất hàng lần nữa đi.
    A Sinh nhăn nhó:
    – Anh làm vậy là sao?
    Chiến ngăn bạn:
    – hãy để anh ấy nói hết đã.
    Tiến Lâm dặn dò:
    – Chúng ta quan ít. Tay chân hắn thì đông. Chúng ta không chọi lại hắn đâu.
    Đừng có “bức dây động rừng”.
    A Sinh ấm ức:
    – Như vậy cứ để hắn buôn lậu hàng cấm hoài sao?
    Tiến Lâm vỗ vai bạn:
    – An tâm đi. Chúng ta sẽ có cách cho hắn vào rọ mà.
    Chiến nói với A Sinh:
    – Anh Sói đen giao nhiệm vụ, tụi mình làm tốt là được rồi. Ở đó cãi làm gì?
    Già Thìn nãy giờ mới lên tiếng:
    – Các cậu cố gắng làm cho thật tốt. Đừng để cho bọn chúng phát hiện.
    hai người đều vâng dạ. Tiến Lâm lại nói:
    – Đem chiếc xe cất nơi nào đó đi. Đừng để Cảnh Hào thấy là không yên chuyện.
    ... A Sinh giật thót mình rỉ tai Chiến:
    – Tiếng rên của ai vậy?
    Chiến thì thầm:
    – Có ma !
    A Sinh định kêu lên, nhưng bị Chiến bịt miệng:
    – Bộ muốn chết hả?
    A Sinh run rẩy:
    – Nhưng ma kìa !
    Mấy cái đầu lâu cùng xuất hiện một lượt. Nó lăn lông lốc, miệng khè ra lửa làm cho a Sinh sợ muốn xỉu. Cậu ôm chặt cánh tay Chiến:
    – Ma gì kỳ vậy anh?
    Chiến thì cũng đâu phải gian lì gì. Cậu ta cũng tim đánh thình thịch, cũng run lên từng cơn:
    – Ừ, nó làm quái quỷ gì vậy?
    A Sinh run giọng:
    – Bộ anh cũng sợ nữa hả?
    Chiến thủ thỉ:
    – Sợ. ma ai mà không sợ chứ?
    – Vậy mình về thôi anh.
    Chiến lắc đầu:
    – Sợ, nhưng không được về. Cố gắng thêm chút nữa.
    A Sinh đành phải ngồi lại. Hai người căng mắt ra nhìn. Một khối gì to bự lù lù bắt đầu chuyển động. Chiến rỉ tai A Sinh:
    – Nó xuất hiện rồi kìa.
    A Sinh rên lên:
    – Tối quá làm sao mà thấy được.
    Chiến thì thầm:
    – Cần gì thấy, như vậy là cũng biết tụi nó làm ăn phi pháp rồi.
    A Sinh lại hỏi:
    – Mình làm gì nữa đây anh?
    Chiến nói nhỏ:
    – Cậu im lặng đi.
    Tiếng Cảnh Hào gắt gỏng:
    – Tụi bây làm gì chậm như rùa vậy. Nhanh lên !
    Đám tay chân của hắn răm rắp làm theo. hắn nói thật nhỏ:
    – Bao nhiêu tấn?
    – Dạ năm.
    – Ừ, vậy được rồi.
    Mấy con ma cứ chờn vờn trước mặt Chiến và A Sinh cũng không dám ló đầu ra. Chừng như chiếc xe chở hàng quốc cấm đi rồi. Ma cũng biến mất. hai đứa mới bò ra ngoài ...
    Lực thẹo men theo con suối nước nóng đến điểm hẹn. Hắn mò mẫm đi trong đêm, nhắm hướng nhà kho mà trực chỉ. Hắn là tên đâm thuê chém mướn chưa biết sợ là gì. Nhưng sao lần này hắn cảm thấy hồi hộp lo âu. Một triệu đồng để giết một người con gái yếu đuối điên loạn. Chỉ còn vài bước nữa thôi là đến nhà kho, hắn đứng tần ngần nơi đó nhìn chằm chằm vào nhà kho. Hắn nhẹ nhàng bước đến cửa, đưa tay mở cửa ra. Thảo Sương rên rỉ:
    – Mẹ ơi ! Mẹ về với con.
    Lực thẹo nghe rùng mình. Hắn đã mở cửa. Thảo Sương bật ngồi dậy:
    – Anh Sói đen đến đó hả?
    Hắn giật thót mình:
    – Ra đây !
    Nhận ra người lạ mặt Thảo Sương lùi lại, cô hét lên:
    – Ma ... ai ... cứu tôi ... ma !
    Lực thẹo mạnh bạo lên, hắn dùng đôi tay lực lưỡng của mình quật ngã Thảo Sương một cách nhẹ nhàng. Thảo Sương cố giẫy giụa:
    – Cứu ... cứu ... ma !
    Cô cầu cứu trong tuyệt vọng. Lực thẹo dùng quả chanh mang sẵn bên mình nhét vào miệng Thảo Sương. Bên ngoài ánh đuốc ma trơi xuất hiện hàng loạt, Lực thẹo hơi nhíu mày:
    – Ma ư?
    Mặc xác chúng nó. Hắn kéo lê Thảo Sương ra bờ suối. Thảo Sương chỉ còn biết rên lên:
    – Ư ... ư ...
    Trong lúc Lực thẹo trói gô Thảo Sương lại, hắn bảo:
    – Tôi không muốn làm điều ác đâu. Nhưng phiần một nỗi đang rất cần tiền.
    Thảo Sương căng thẳng tinh thần giữa cái sống và cái chết đang gần kề một bên. Cô ứa nước mắt:
    – Ứ ... ứ ...
    lực thẹo mạnh tay quang cô xuống dòng suối. Vừa lúc ấy Lực thẹo cũng bị một cú đánh bất ngờ, hắn bị ngã chõng quèo. Hắn bị thúc ké. Còn một người khác thì nhảy tõm xuống dòng suối cứu cô gái. Lực thẹo mạnh như con trâu, hắn giẫy giụa, Tiến Lâm hét nên bị ngậm luôn một trái chanh to. Hắn bị lôi xểnh đi. Tới nơi quy định người đeo mặt nạ gật đầu với người vừa vớt Thảo Sương.
    Anh ta nói:
    – Mày hưởng được bao nhiêu khi giết Thảo Sương?
    Hắn ú ớ không nói được. Anh ta phải lấy quả chanh từ miệng hắn ra, hắn hỏi:
    – Nhưng anh là ai?
    Anh trả lời:
    – Tôi đâu có xa lạ với anh.
    Hắn nhướng mày:
    – Sói đen !
    – Phải.
    Lực thẹo hơi ngớ mình:
    – Tại sao anh lại có mặt ở đây?
    Sói đen mím môi vì tức giận:
    – Anh vẫn chứng nào tật nấy vậy sao?
    Lực thẹo nhăn nhó:
    – Tôi đã bỏ nghề này lâu lắm rồi.
    ...

  8. #8
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    1,121
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    Sói đen hét lên:
    – Anh im đi !
    Lực thẹo lắc đầu:
    – Không, tôi nói thật.
    Sói đen rít lên:
    – Vậy anh vừa làm cái trò gì thế?
    Lực thẹo chép miệng:
    – Hắn dùng áp lực với tôi.
    – Anh có thể vạch tội hắn mà.
    Lực thẹo lắc đầu:
    – Tôi không thể.
    Sói đen hậm hực:
    – Tại vì hắn cho anh nhiều tiền lắm phải không?
    Lực thẹo cúi mặt:
    – Anh phải thông cảm cho tôi.
    Sói đen vung tay:
    – Anh dám cấu kết với một con người độc ác ấy hãm hại một cô gái yếu đuối, điên loạn như vậy ư? Lương tâm của anh đâu rồi? Thật uổng công trước đây tôi là người bạn tốt của anh. Lực thẹo nhăn nhúm:
    – Vì hoàn cảnh bắt buộc thôi mà.
    – Hừm ! Anh nối giáo cho giặc. Hắn là tên trùm buôn lậu. Có ngày hắn sẽ bị sa lưới pháp luật. Còn anh, anh có thể tin hắn để yên cho anh không?
    Lực thẹo ấp úng:
    – Tôi biết, nhưng không thể không làm theo yêu cầu của hắn.
    Tiến Lâm dọa:
    – Nếu anh vẫn ngoan cố như vậy thì anh đừng có trách.
    Lực thẹo mấp máy đôi môi:
    – Không làm theo hắn, hắn cũng tìm cách hại chúng tôi ma thôi.
    Sói đen từ tốn nói:
    – Nếu anh còn lương tâm thì ngay bây giờ anh cứ vào báo với hắn là đã giết chết Thảo Sương rồi và xác đã dìm dưới suối.
    – Nhưng mà liệu hắn có tin tôi không?
    Sói đen gật đầu:
    – Hắn sẽ tin. Vì tôi đã giết một con nai để thế mạng cho Thảo Sương.
    Lực thẹo do dự:
    – Như vậy có ổn không anh?
    Sói đen trấn an:
    – Tôi đã tính kỹ lưỡng lắm rồi. Anh không cần phải lo điều gì cả.
    Lực thẹo thở dài:
    – Tôi đâu ngờ lại gặp anh ở đây.
    Sói đen dọa dẫm:
    – Nghĩ đến tình bạn năm xưa, tôi không tố giác anh. Nhưng anh cần phải lánh xa chốn này càng xa càng tốt. Ấy là tôi muốn luôn giữ tình bạn giữa chúng ta. Bằng ngược lại, thì tôi sẽ tố giác anh trước pháp luật.
    Lực thẹo gật đầu lia lịa:
    – Được rồi, tôi sẽ nghe theo lời của anh.
    – Nếu mai này hắn có sa lưới pháp luật, hắn cũng không có gì để buộc tội cho anh.
    Lực thẹo ngần ngại:
    – Còn vấn đề Thảo Sương, tôi nghĩ cô ấy sẽ không oán hận tôi chứ?
    Sói đen lắc dầu:
    – Không đâu. Cô ấy đang điên loạn không nhận ra anh đâu. Thôi, anh nên trở về lấy tiền và đi đi.
    Lực thẹo toan bước đi, Sói đen còn nói theo:
    – Cố gắng làm người lương thiện, đừng để chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu.
    Lực thẹo quay trở lại nắm chặt tay bạn siết mạnh:
    – Được, tôi sẽ luôn nhớ lời anh. Tạm biệt.
    Hắn bước đi như chạy ra khỏi dòng suối. Những ánh đuốc ma trơi cũng đã tắt tự bao giờ.
    ... Mắt Cảnh Hào lim dim nhìn Lực thẹo:
    – Có thật mày đã giết nó rồi không?
    Lực thẹo gật đầu:
    – Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao phó.
    hắn bật dậy:
    – Vậy tốt lắm. Bây giờ cậu tính sao?
    Lực thẹo nhăn mặt:
    – Tôi đến đây nhận tiền và chuồn về chỗ cũ của anh em. tụi nó đang chờ tôi.
    Hắn chợt hỏi:
    – Mày vẫn ở chỗ cũ chứ?
    Lực thẹo hỏi vặn lại:
    – Vậy theo ông tôi còn biết đi đâu nữa?
    Hắn cười nham hiểm:
    – Tốt lắm !
    Hắn móc túi đẩy gói bạc đến trước mặt Lực thẹo:
    – Đấy là phần thưởng cho mày.
    Lực thẹo thò tay lấy xấp tiền. Anh đứng lên:
    – vậy tôi về nhé !
    Hắn ta ậm ừ:
    – Có việc cần tao sẽ đến tìm mày.
    Lực thẹo không muốn gây thêm rắc rối nên gật đầu bừa:
    – Vâng.
    Hắn tiễn Lực thẹo ra tận cổng rồi mới chịu quay vào. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Coi như họ Trạch sẽ tuyệt tự từ đây. Không còn ai lăm le hắn nữa.
    ... Thảo Sương như điên như dại, Tiến Lâm hét om sòm. Người bạn thân của Sói đen phải năn ỉ lắm cô mới chịu im. Chốc chốc lại rên rỉ:
    – Mẹ ơi ... mẹ ....
    Ai thấy cảnh tượng ấy mà chẳng nao lòng. Chiến cùng Mỵ bước vào. Thấy người lạ Thảo Sương chúng tôi rúm người lại:
    – Đừng ... bắt tôi, đừng bắt tôi.
    Mỵ cười thân thiện:
    – Tụi em không hại chị đâu.
    Cô ngơ ngác:
    – Hả? Không bắt hả?
    Mỵ cười đùa:
    – Vâng. Em chẳng những không bắt mà còn chối thân với chị nữa.
    Thảo Sương cũng cười:
    – Không bắt tôi hả?
    Mỵ mân mê bàn tay của cô:
    – Em thương chị lắm.
    – Thương hả?
    – Ừ.
    – Vậy dẫn đi tìm mẹ nghe.
    Mỵ nghẹn ngào an ủi:
    – Chị đang bệnh, chị cố gắng hết bệnh, em sẽ đưa chị đi gặp mẹ.
    Cô gật đầu:
    – Vậy hả?
    Mỵ dỗ dành:
    – Bây giờ chị ăn cháo nghe.
    Thảo Sương chu môi lắc đầu:
    – Thôi, hổng ăn đâu. Muốn đi tìm mẹ cơ !
    Mỵ gật đầu:
    – Vâng, ăn hết bát cháo này rồi em dẫn chị đi tìm mẹ.
    Thảo Sương sáng mắt:
    – Nói thiệt nghen !
    – Vâng.
    Lòng mong mỏi gặp lại mẹ của Thảo Sương thật đáng thương. Từ chỗ không muốn ăn gì cô đã ăn hét bát cháo, rồi giục Mỵ:
    – Đi tìm mẹ !
    Chiến thấy vậy khuyên:
    – Mẹ Sương đi chợ rồi. Chưa có về đâu.
    Thảo Sương lắc đầu nguầy nguậy:
    – Không ... hổng chịu đâu. Đừng có gạt mình.
    Mỵ nhìn Chiến hội ý, Chiến gật đầu:
    – Phải vậy thôi.
    Mỵ đỡ Thảo Sương đứng dậy:
    – Em đưa chị đi.
    Thảo Sương ngoan ngoãn đi theo. Mỵ lúng túng chưa biết phải dẫn Thảo Sương đi đâu thì Tiến Lâm đến. Mỵ nói nhỏ vào tai Thảo Sương:
    Chị có nhận ra ai đó không?
    Thảo Sương nhìn Tiến Lâm, cô lắc đầu:
    – Không biết !
    Mỵ động viên:
    – Chị hãy cố nhớ xem.
    Thảo Sương phàn nàn:
    – Tôi đâu có đãng trí mà bắt tôi phải cố nhớ.
    Mỵ lại sợ cô nổi cơn nên dịu dàng nói:
    – Ờ,chị không biết thì thôi, mình đi nghe.
    Tiến Lâm căn dặn Mỵ:
    – Em cẩn thận nhé. Đừng đi quá xa khu rừng này.
    Mỵ gật đầu:
    – Em biết rồi anh !
    Chiến đến bên Sói đen thăm dò:
    – Hắn ta có nghi kỵ gì không anh?
    Tiến Lâm lắc đầu:
    – Bây giờ thì chưa. Nhưng lâu ngày không biết như thế nào.
    Chiến chép miệng:
    – chúng ta thấy tội hắn rành rành ra như thế mà không làm gì được cả.
    Tiến Lâm vỗ vai Chiến:
    – Rồi sẽ có một ngày mà thôi. Kim bọc trong vải lâu ngày cũng phải lòi ra thôi. giấy làm sao gói được lửa.
    Chiến lo lắng:
    – Em chỉ sợ từ đây đến ngày tận thế của hắn, hắn còn gây đau thương bao người nữa.
    Tiến Lâm cũng thấy xót xa:
    – Từ bây giờ chúng ta cần phải thận trọng và chăm sóc cho Thảo Sương thật chu đáo.
    Chiến ngẫm nghĩ:
    – Tôi e có điều bất lợi.
    – Sao vậy?
    Chiến bày tỏ ý mình:
    – Tai mắt của lão độc ác ấy rất nhiều. Mình cần phải đưa Thảo Sương đi thật xa để an tâm mà điều trị.
    Tiến Lâm gật gù:
    – Cậu nói phải lắm. Nhưng mà tôi đâu có quen ai ở xa.
    Chiến hăng hái nói:
    – Chuyện này anh nên giao cho tôi và A Sinh lo liệu.
    Tiến Lâm mừng rỡ:
    – Chiến có người quen ở xa à?
    Chiến bày tỏ:
    – Bà dì của tôi ở cách đây xa lắm, bà là thầy thuốc nổi tiếng lắm. Tôi sẽ nhờ dì chữa cho Thảo Sương. Tiến Lâm thấy an tâm nên nói:
    – Được lắm ! Ngày mai lên đường nhé !
    Chiến vui vẻ nhận lời ...
    ...Mới tờ mờ tối mà Cảnh Hào đã ra khỏi nhà, hắn đi đâu. Ắt hắn đi làm việc phi pháp nào đó. Mấy đêm nay hắn đã cho thuộc hạ của hắn đào bới tung cả lên một khúc suối để tìm thỏi vàng.. Ten bảo vệ tiến gần về phía hắn thì thầm:
    – Ông chủ !
    Hắn giật mình quay lại:
    – Gì vậy? Làm tao hết hồn.
    Tên bảo vệ nói nhỏ:
    – Con nhỏ ấy chết thật rồi !
    Hắn khoái chí bảo giọng hách dịch:
    – Đệ tử của tao mà !
    Tên bảo vệ lại nói:
    – Nhưng mà ghê lắm ông chủ ơi.
    Hắn nạt:
    – Gì mà ghê ! Mày nhát như thỏ đế còn làm ăn nỗi gì.
    Tên bảo vệ cãi lại:
    – Mấy hôm nay Thảo Sương cứ hiện hoài hà.
    – Nó làm gì?
    – Dạ nó nhảy lên bờ ngồi bó gối khóc hu hu và đòi mạng.
    Hắn xua tay:
    – Ai giết chứ mày có giết đâu mà sợ.
    Tên bảo vệ lắc đầu:
    – Hai con ma, ma mẹ và ma con gặp nhau, họ ôm nhau khóc dữ lắm.
    lão Cảnh Hào trợn mắt:
    – Mày nói cái gì? hai mẹ con cùng khóc à?
    Tên bảo vệ kể:
    – hai người đều mặc quần áo trắng toát, tóc dài bù xù, mặt mày ghê lắm, nó có cả nanh nữa đó ông.
    Hắn quát:
    – Mày có nói thêm không đó?
    Tên bảo vệ lắc đầu:
    – Không, tại sao tôi lại nói dối. Tất cả công nhân đều thấy.
    Hắn có vẻ nôn nao trong lòng, nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng rắn.
    – Sợ gì chứ. Nó là loại ma cái chứ có ăn thịt người được đâu.
    Tên bảo vệ hù dọa:
    – Đêm nay ông cứ ở lại đây rồi ông sẽ thấy.
    Hắn thoái thác:
    – Tao ở lại làm gì? Tao bận việc rồi. Đêm nay mày canh chừng tụi nó giúp tao.
    Tên bảo vệ lắc đầu:
    – Tôi kham làm sao nổi. Tụi công nhân này dữ dằn lắm.
    Hắn quát:
    – Tụi nó dám làm gì mày?
    Tên bảo vệ dịu giọng:
    – Vả lại, tôi sợ lúc tụi nó tìm được thỏi vàng ma không có ông ở đây thì sao?
    Hắn nghe nhắc đến vàng, lại do dự:
    – Nhưng đêm nay tao đang bận.
    – Hay là ông chủ cho đình lại một đêm?
    Hắn cho là tên bảo vệ nói chí lý nên gật đầu:
    – Thôi, vậy cũng được.
    Tên bảo vệ mừng trong bụng vì thành thật mà nói hắn cũng chán nản cái cảnh này lắm rồi. Hắn liền nói:
    – Vậy ông chủ cứ đi đi. Tôi sẽ đi cho bọn chúng hay rồi về luôn. Đêm cũng khuya rồi, kẻo hai mẹ con con ma xuất hiện bây giờ.
    Đám công nhân nghe nói được nghỉ ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Họ đã mệt lắm rồi. Phải làm việc quần quật từ sáng đến chiều, đêm lại phải khòm lưng đào vàng cho hắn, sức nào mà chịu nổi. lại còn phải sống trong sợ hãi lo âu về mấy con ma hoành hành, nó rên rỉ, khóc than không ai ngủ được cả

    (Hết phần 4)

  9. #9
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)

    Chuyện thật ở quê tui

    Có một căn nhà nhỏ nằm ở cuối làng và gần cánh đồng . Trong căn nhà chỉ có một bà cụ khoảng chừng 65 tuổi
    Một hôm ngày mùa Trăng sáng bà cụ bỗng nghe thấy tiếng gọi cửa của một bà cụ khoảng tầm ấy tuổi
    - Bà ơi , dậy đi gặt sớm đi kẻo sáng ra lại nắng to
    Bà cụ bật dậy và nói :
    -uhm , bà đợi tôi một lát
    Rồi bà cụ ra mở cửa và cùng đi gặt
    Đi được một đoạn đường . Bà bạn mới nói ( người gọi cửa ):
    -Bà ơi tui nghe hình như vẫn sớm . Hay tôi và bà ngồi đây bắt chí cho nhau đã nhỉ ?
    Bà cụ đồng ý .
    Người gọi của nói : bà ngồi đây để tôi bắt cho bà trước nhé !
    Bà cụ đông ý
    Một hồi sau
    Bà bạn nói :
    - đến lượt bà bắt cho tôi rồi
    Bà cụ đồng ý rồi bắt và bắt dầu bới . Bỗng thấy nhũn một cái rồi kêu
    - Đầu bà gì mà lát như mà vậy
    Bà bạn nói :
    Thì tôi là ma mà bà
    Ối rời ơi ..........................Bà cụ gất liền !
    Sáng ra mọi người đi làm thấy bà cụ nằm đó và được kẻ lại
    hehehe
    -bà ơi

  10. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Truyện ma có thật, anh em đóng góp thêm nhé (nhiều tác giả)


    Cảnh Hào khó hiểu, tại sao cô ta lại nói ra những điều ấy. Ai đã làm gì cô ta?
    – Điệp Ngân ! Em hãy tỉnh lại đi.
    Cô ta vẫn ôm mặt:
    – Đừng, đừng bắt tôi.
    – Anh đây mà, Điệp Ngân.
    Cô ta chúng tôi co ro trong một góc phòng, miệng vẫn lảm nhảm:
    – Ông ấy giết. Tôi không có.
    Cảnh Hào tiến lại gần, cô ta càng kêu to:
    – Đừng ...đừng ... lại gần tôi. Tôi sợ lắm.
    Cảnh Hào dịu dàng:
    Anh đây mà !
    Điệp Ngân vẫn lắc đầu:
    – Ông ta là kẻ giết người.
    Cảnh Hào nhăn nhó:
    – Em nói gì lạ vậy? Ai giết người chứ?
    Điệp Ngân chỉ về phía hắn:
    – Chính anh giết chết Thảo Lan và con ...
    Cảnh Hào càng ngạc nhiên hơn:
    – Còn ai nữa?
    Điệp Ngân ấp úng:
    – Cả Thảo Linh nữa.
    Cảnh Hào lắc đầu:
    – Anh đâu có giết chết Thảo Linh.
    Điệp Ngân lắc đầu khóc lóc:
    – Anh đã giết bà ta. Bà ta mới về đói mạng em đây. Hu hu ...
    Cảnh Hào ôm cô vào lòng:
    – Bà Thảo Linh mất tích đâu phải là do anh.
    Điệp ngân lắc đầu:
    – Bà ta đổ tội cho anh.
    Cảnh Hào phì cười:
    – Sao em biết?
    – Bà vừa đến đây. Bà ta chết rồi.
    Cảnh Hào cười trấn an:
    Vậy cũng tốt.
    Điệp Ngân hoảng hốt:
    – Có phải anh đã cho người giết chết bà ta?
    Cảnh Hào lắc đầu:
    – Bà ta điên loạn bỏ đi mất tích chết đ6u đó thôi. Anh không giết bà ấy.
    Điệp Ngân vẫn khăng khăng:
    – Không, bà ấy mới hiện hồn về đây đòi mạng.
    – Thật vậy sao?
    – Vâng.
    Cảnh Hào giục:
    – Thôi vào nghĩ đi em. Anh cũng mệt lắm rồi.
    Điệp Ngân ngoan ngoãn đi theo. Vì mệt mỏi hắn ngủ thiếp đi. Còn Điệp ngân cứ trăn trở mãi. Đến mòn mỏi, cô ta vừa thiếp thì nghe tiếng Cảnh Hào rên rỉ:
    – Đừng ... đừng ...
    Điệp Ngân không nghe nữa nên ngủ thiếp đi. Cảnh Hào giật mình khi thấy Thảo Linh, Thảo Linh và Thảo Sương, ba người bao vây quấy cả người hắn cấu xé.
    – Hãy trả mạng cho tụi tao ...
    Hắn rên rỉ:
    – Tôi đâu có tội gì.
    Thảo lan khóc lóc:
    – Mày đã giết tao. Tao đã thành tinh rồi, tao sẽ cấu xé mày ra cho đã hận.
    Thảo Sương cũng rên lên:
    – Lạnh quá ... Tôi lạnh lắm. Ông trả mạng lại cho tôi.
    Cảnh Hào hoảng loạn:
    – Ta ...ta ... đâu có giết mi.
    Thảo Sương cười:
    – Ha ha ! Ông thật sự không có giết tôi, nhưng ông ra lệnh cho tay chân giết thì cũng vậy thôi.
    Hắn xua tay:
    – Như vậy thì tôi đâu có tội.
    Thảo Lan cũng gay gắt:
    – Ai đã chôn thức ăn với lá ngón, loại lá độc hại nhất ở khu rừng này cho tao ăn?
    Hắn nhìn Thảo Linh đang ôm mặt sợ hải, hắn hầm hàm bảo:
    – Chính là chị của cô.
    Thảo lan hét lên:
    – Không, không phải. Thủ phạm chính là mày. Mày đã giết tao.
    Cảnh Hào ôm mặt:
    – Chính là Thảo Linh.
    Thấy hắn luôn đổ tội cho mình, Thảo Linh nhào đến cấu xé xô đẩy hắn tróc da chảy máu. Hắn rú lên:
    – Đừng ... Ối, đừng ...
    Thảo Linh nghiến răng:
    – Mày đỏ tội cho tao hả? Mày là thằng đàn ông hèn hạ, mày dùng lời ngon tiếng ngọt đẻ dụ dổ tao. Mày hại chết em tao. Tao sẽ hóa kiếp để cấu xé mày cho tới chết.
    Hắn kêu Tiến Lâm:
    – Ôi, tôi tin các người. Tôi lạy các người. Đừng hại tôi.
    Cả ba cùng cười lên nghe ghê rộn. Thảo Sương hăn dọa:
    – Nếu mày có lương tâm thì hãy cút đi. Nếu chúng tao không để yên cho mày đâu.
    Thảo Linh cũng dọa hắn:
    – Thỏi vàng kia là của tao, mày không có quyền gì mà lấy.
    Nghe đến thỏi vàng, hắn sáng mắt:
    – Nếu lấy được, tôi sẽ đi ngay.
    Thảo Linh cười lớn:
    – Hoang đường ! Mày nhìn đi, đám ma quỷ lúc nào cũng túc trực quanh đây cả. Mày đừng hòng mà lấy được thỏi vàng kia. Họ sẽ cắt tay chân của mày đó.
    Ha ha !
    Thảo Lan xòa hai bàn tay móng nhọn chờn vờn trước mặt hắn:
    – Mày phải theo tao xuống địa ngục, mày làm nhiều điều ác quá, không thể tha thứ cho mày được.
    hắn cầu cứu, hắn van xin:
    – Xin thường mạng, buông tôi ra.
    Thảo lan trợn mắt, nhe hai hàm răng nanh nhọn hoắt, lè cái lưỡi dài đỏ chót làm hắn hốt hoảng:
    – Tha cho tôi.
    Hắn giẫy Giụa kêu la bật thành tiếng. Điệp ngân giật thót giấc, cô ta hoảng hốt:
    – Cảnh Hào ! anh làm sao vậy?
    Cảnh Hào vẫn ú ớ, giẫy giụa:
    – Tha cho tôi. Buông tôi ra !
    Điệp ngân ôm lấy hắn gọi, bị hắn hất tung ra:
    – Buông tôi ra !
    Điệp Ngân bị hất tung bất ngờ té lăn ra giường, cô ta trợn mắt kêu lên:
    – Anh làm cái trò gì vậy? Lại bị ma ám rồi hay sao?
    Điệp Ngân ngồi khóc hu hu.
    Cảnh Hào vẫn chưa tỉnh hẳn, văng vẳng bên tai có tiến khóc, hắn lảm nhảm:
    – Xin thường tội ... Tôi biết lỗi của mình rồi.
    Điệp Ngân tức giận, nhảy chồm lên đánh mạnh vào mặt Cảnh Hào, cô hét:
    – Anh tỉnh dậy chưa? Tỉnh chưa nè !
    Cảnh Hào bị mấy cái tát tai tá hỏa tam tinh choàng mở mắt. Nhìn thấy nét mặt giận dữ của Điệp Ngân, hắn ngồi dậy lắc đầu để ổn định tinh thần hỏi lại:
    – Làm sao vậy?
    Điệp Ngân cằn nhằn:
    – Em chúng tôi làm gì đâu mà anh hất em ngã lăn ra thế?
    Hắn dụi mắ t:
    – Phải vậy hôn?
    Cô ta quay mặt đi:
    – Còn phải hỏi nữa sao?
    Cảnh Hào nhăn nhó:
    – Đó là giấc mơ thôi mà.
    Điệp Ngân ấm ức:
    – Ở cạnh anh em có ngày chết mất.
    Cảnh Hào thở dài:
    – Một giấc mơ thật là khủng khiếp.
    Cô quay lại:
    – Anh mơ thấy gì mà sợ dữ vậy?
    Cảnh Hào ngồi dậy:
    – Gặp ba người.
    Điệp Ngân hoảng hốt:
    – Ba con ma.
    Cảnh Hào còn sợ sệt, nhưng nói:
    – Ma quỷ thì nhiều, nhưng anh gặp ba người nhà của họ.
    Điệp Ngân líu cả lưỡi:
    – Bọn họ xuống dưới đã gặp nhau rồi sao?
    Hắn gật đầu:
    – Ừ, cùng nhau tấn công anh đó. Họ đã thành tinh cả rồi. Lưỡi dài có cả răng nanh nữa.
    Điệp Ngân nhăn mặt:
    – Em sợ quá ! Tính sao đây anh?
    Hắn vẫn cương quyết:
    – Đó chỉ là giấc mơ thôi. Còn thực tại chúng ta chưa có tìm được thỏi vàng kia mà.
    Điệp Ngân cằn nhằn:
    – Chẳng bao giờ được đâu anh ạ. Vì của ấy không phải là trời cho mình. Tìm kiếm cũng hoài công mà thôi.
    Cảnh Hào lắc đầu:
    – Anh nhất định phải tìm cho bằng được. Em giúp anh đôn đốc công nhân cạo mủ cao su giùm anh. Buộc chúng phải làm việc cho đúng giờ giấc, đứa nào chống đối trừ lương.
    Điệp Ngân lắc đầu tỏ vẻ lo sợ:
    – Em không muốn ra ngoài ấy tí nào cả.
    Cảnh Hào ôn tồn:
    – Em cố gắng giúp anh. Tụi mình cần phải có một số vốn để làm ăn.
    Điệp Ngân phụng phịu:
    – Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi.
    Hai người đang bàn tán thì tên bảo vệ gõ cửa. Điệp Ngân cằn nhằn:
    – Mới sáng đã có người quấy phá rồi.
    Cảnh Hào xua tay:
    – Thì em cũng nên ra xem coi đó là ai chứ.
    – Mấy tên cận vệ của anh chứ còn ai.
    – Thì em cứ mở cửa cho bọn nó vào – Không được.
    Hắn nạt:
    – Em mà biết gì chứ. Hãy mở cửa cho nó vào đi.
    Điệp Ngân cằn nhằn:
    – Càng lúc anh càng khó nghe.
    Cảnh Hào nghiến răng:
    – Dù gì đi nữa anh cũng nhất định tìm cho được mớ vàng ròng kia.
    Điệp Ngân thở dải:
    – Thôi thì em phó thác cho anh đấy.
    Điệp Ngân mở cửa. Tên bảo vệ chạy ùa vào:
    – Ông chủ !
    Cảnh Hào đưa tay ngăn tên bảo vệ rồi nói với Điệp Ngân:
    – Em vào pha cho anh hai tách cà phê nóng.
    Điệp Ngân trù trừ:
    – Hai người bàn việc gì mà có vẻ bí mật đến như thế?
    Hắn nạt:
    – Bào vào thì cứ vào đi.
    Điệp Ngân đành bước vào trong, trong bụng rất ấm ức. Lại bàn kế hoạch hại ai nữa đây ...
    Cảnh Hào chỉ chiếc ghế:
    – Ngồi xuống đó đi.
    Tên bảo vệ rón rén ngồi xuống đối diện với Cảnh Hào, lấm lét nhìn hắn:
    – Thưa ông chủ tôi tìm khắp nơi nhưng không gặp.
    Rít một hơi thuốc dài, hắn mơ màng nhả khói:
    – Chuyện ấy bây giờ không còn cần nữa.
    Tên bảo vệ lúng túng:
    – Dạ .... em ...
    Hắn xua tay:
    – Tôi không bắt lỗi các anh đâu.
    Tên bảo vệ thở nhẹ:
    – Vậy còn ...
    Hắn cũng lắc đầu:
    – Tạm ngừng luôn.
    Điệp Ngân mang lên hai ly cá phê đen để lên bàn rồi quay qua hỏi Cảnh Hào.
    – Sáng nay anh không đi ra rừng cao su sao?
    Hắn trầm tư:
    – Dĩ nhiên là phải đi rồi. Nhưng không phải bây giờ.
    Điệp Ngân nói lí nhí:
    – Em đi cùng anh.
    Hắn gật nhẹ đầu:
    – được. Nhưng bây giờ em phải đi làm điểm tâm đi chứ.
    Điệp Ngân đồng ý ngay:
    – Vâng.
    Điệp Ngân đi rồi, hắn mới nói với tên bảo vệ:
    – Này, tối nay mày làm một việc khá quan trọng.
    Tên bảo vệ lo lắng:
    – Việc gì thưa ông?
    Hắn suy nghĩ:
    – Bám sát theo Tiến Lâm, theo dõi hắn.
    Tên bảo vệ hơi ngạc nhiên:
    – Tại sao phải theo dõi tên thư sinh ấy chứ?
    – Ừ, xem nó đang tụ tập với nhóm người nào.
    Tên bảo vệ hiểu ý nên gật đầu:
    – Dạ, em đã hiểu rồi.
    Hắn khoát tay:
    – Lui ra đi !
    Tên bảo vệ lui ra. Vú Trần hớt hải chạy vào:
    – Ông chủ ! Ông chủ ơi !
    Hắn lên tiếng:
    – Chuyện gì?
    – Có mấy tên công nhân bỏ trốn.
    Hắn bực bội:
    – Đứa nào?
    – Dạ, mấy người mà ông chủ bắt làm đêm đó.
    Hắn vẫn không rời khỏi điếu thuốc.
    – Mặc xác tụi nó.
    Vú Trần ấp úng:
    – Nhưng mà ...
    Hắn gắt:
    – Có gì nói đi, làm gì mà ấp a ấp ún như thế?
    Vú Trần ngần ngại:
    – Dạ, người ta tìm được đôi dép và chiếc áo khoác của Thảo Linh.
    Hắn hơi nhổm người dậy:
    – Đồ của Thảo Linh à?
    – Vâng.
    – Tìm thấy ở đâu?
    Vú Trần đáp:
    – Dạ gần bãi suối nước nóng. Có lẽ ...
    Hắn lại gắt:
    – Có lẽ làm sao?
    Vú Trần mếu máo:
    – Có lẽ vì quẫn trí nên bà ta đã nhảy xuống suối tự vận chết rồi.
    Hắn vẫn tỉnh bơ:
    – Chết thì cũng phải thấy xác chứ.
    Vú Trần lãi thút thít:
    – Tôi sợ thú rừng đã ăn thịt mất rồi.
    Hắn vẫn nói giọng tỉnh rụi:
    – Vậy cũng tốt.
    Vú Trần đưa cho hắn đôi dép và chiếc áo khoác:
    – Đây là đổ của bà chủ.
    Hắn lạnh lùng bảo:
    – Dem ném đâu đó đi.
    Vú Trần nhìn hắn trân trân:
    – Ông không cất làm kỷ niệm sao?
    Hắn ta lắc đầu:
    – Nếu muốn, tôi cho bà luôn đó.
    Sẵn dịp, Vú Trần nói luôn:
    – Vậy tôi giữ nghe.
    Hắn xua tay:
    – Còn việc gì nữa không?
    Vú Trần lại nói:
    – Mấy hôm nay ma xuất hiện quanh đây nhiều quá.
    – Bà cũng sợ ư?
    Vú Trần nhún vai:
    – Dĩ nhiên là tôi sợ rồi.
    Hắn ta chợt hỏi:
    – Bà có gặp ma lần nào chưa?
    Vú Trần ấp úng:
    – Có. Một con ma rất dễ sợ.
    – Nó ra làm sao?
    Vú Trần kể:
    – Nó mặc áo trắng, không có đầu, đôi tay dài lắm, luôn đưa về phía trước.
    Điệp Ngân đang bưng mâm điểm tâm nghe vú Trần nói thế run bắn người, rơi luôn mâm điểm tâm xuống đất đánh xoảng. Vú Trần vội chạy lại:
    – Bà có sao không?
    Điệp Ngân lắc đầu:
    – Tôi không sao.
    Hắn hất hàm hỏi:
    – Tại sao em lại như thế?
    Điệp Ngân ngó vú Trần:
    – Bà bảo gặp ma không đầu ư?
    Vú Trần vội gật đầu:
    – Vâng, có thế nói là hai lần rồi.
    Điệp Ngân tròn mắt:
    – Hai lần?
    Vú Trần hơi nhíu mày:
    – Bà làm sao vậy?
    Điệp Ngân xua tay:
    – Tôi cũng đã từng gặp con ma không đầu ấy !
    Vú trần cũng ngạc nhiên:
    – Bà cũng đã gặp à?
    Cảnh Hào sợ lỡ việc của mình nên nói:
    – Thôi, hai người đừng nói chuyện vớ vẫn nữa.

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •