Chìm mình trong tiếng lộp bộp của mưa rơi của buổi trưa giàu cảm xúc ...bỗng trong đầu phảng phất thấy hình ảnh của 1 cô bé mưa ,...và câu chuyện ấy bắt đầu ....

Khi cơn mưa đang rơi nặng hạt ngoài khung cửa ...bỗng bé mưa (chỉ là 1 hạt mưa nhỏ bé mà thoy) buồn bã nói với mẹ (là 1 hạt mưa lớn hơn ,to hơn) :

-Mẹ ơi ,tại sao khi mưa rơi xuống ,mọi thứ lại trở nên ảm đạm,tối tăm,bùn bã vậy hở mẹ ...Mẹ nhìn kìa ,chú chim ấy sao lại nhìn mưa với vẻ cáu giận thế kia ,hình như do Mưa đã làm ướt bộ lông vũ của chúng ...Mẹ nhìn kìa ,chiếc lá ấy sao đau khổ thế nhỉ?..hình như do Mưa đã làm nó phải xa lìa cành ,trôi dạt đi thật xa ...Mẹ nhìn kìa ! sao chàng trai ấy lạ nhìn qua cửa sổ mà buồn thế nhỉ? hình như do Mưa đang làm cho nỗi đau trong lòng anh ấy mỗi luk dâng trào như những giọt nc' mắt vậy ? phải chăng Mưa là nỗi buồn ,cô đơn và uất giận ??

Mẹ nhìn bé Mưa cười âu yếm và bảo:

-Sao con lại nói thế ? Con ko bik là Mưa kì diệu đến thế nào đâu ! có lẽ đôi luk Mưa làm ai đó phải buồn nhưng cũng có khi Mưa đem lại 1 vẻ đẹp và niềm vui cho 1 ai khác !

Bé Mưa có vẻ ko tin vào những gì mẹ nói khi trc' mắt là những thứ u buồn ...bé Mưa lặng lẽ bỏ đi tìm 1 câu trả lời thiết thực khi cơn mưa đang dần vơi....

Trên đường đi,bé Mưa gặp bác cây ,đang tung tăng trong gió sớm và đang chìm mình vào ánh dương bình minh ấm áp khẽ luồn wa từng chiếc lá ....cây vui ,lá cũng vui ,mọi thứ như đang tràn ngập niềm vui và hạnh phuk của buổi sáng tờ mờ nắng ..Mưa nghĩ rằng : có lẽ bác cây sẽ ghét Mưa,vì khi Mưa rơi xuống ,mọi niềm vui của bác cây sẽ ko còn và chỉ còn chìm trong nc' và nc' ...Mưa làm cho lá rơi ,Mưa làm cho cây ngập úng nc' ..mưa làm xói mòn đất dưới gốc Cây...Nhưng bé Mưa vẫn can đảm hỏi :

-Bác Cây ơi bác Cây!có phải Mưa là những nỗi buồn ko vậy bác Cây?

Bác Cây nhìn bé Mưa chăm chú ,sau đó cười mỉm và trả lời :

-Đâu có đâu cháu Mưa ! Bác thấy Mưa rất tuyệt mà ...này nhé ! sau 1 buổi chiều dầm mình trong mưa ...wa 1 đêm và bắt đầu 1 ngày nắng ,bác thấy như mình rũ đi những hạt bụi bẩn bám dính trên cả lá ,thân và cành cây.... chưa hết đâu...cháu có thấy ko,trên tán lá vẫn còn đọng lại những giọt nc' mưa hôm wa ...nó như tô vẽ thêm vào vẻ đẹp của lá mà thoy ,nhìn những hạt nc' cứ long lanh trc' ánh nắng ban mai dường như đã tạc lên 1 bức tranh của cây thật đẹp và xinh tươi ....

Nghe đến đó ...Bé Mưa cảm thấy vui lắm,nhưng có vẻ vẫn ko yên tâm nên đã chào tạm biệt bác Cây và tiếp tục cuộc hành trình tìm những điều thắc mắc của mình ....

Trên đường đi ,bé Mưa gặp phải chị Suối ...từng đợt nc' mát lạnh cứ thế róc rách chảy wa từng khe đá ,hòn sỏi vang lên 1 bài ca tự nhiên của suối nguồn .Có lẽ ko 1 bài ca tự nhiên nào có thể hay hơn bằng bài ca của chị Suối,mỗi lần lắng nghe là mỗi lần chìm trong trong sự tĩnh lặng và mát rượi ...Những đợt nc' cứ trôi đi lặng lẽ ,vượt wa hết nơi này đến nơi khác mang bao chiếc thuyền phiu lưu là những chiếc lá khô xa lìa cành ...Bé Mưa nghĩ rằng : có lẽ chị Suối sẽ ghét Mưa ,vì Mưa sẽ làm cho dòng suối đang trôi êm đềm ,lặng lẽ bỗng trở nên cuồng bạo ,cuốn phăng tất cả mọi thứ trên dòng ,làm lở đất ,làm đục nc',làm dòng suối trở nên tàn bạo và xấu xí khác hẳn với vẻ đẹp của suối ...Nhưng bé Mưa vẫn can đảm hỏi :

-Chị Suối ơi chị Suối ! Có phải Mưa xấu xa lắm ko và chị ghét Mưa lắm phải ko???

Chị Suối mỉm cười cùng tiếng ca róc rách và trả lời :

-Nè ,cháu Mưa ! sao cháu lại nói như vậy ? Cháu có biết Mưa là thứ thiên nhiên vô tận ,ko bao giờ chết ,và chị chỉ là 1 thứ thiên nhiên thuộc về Mưa ...Nếu ko có Mưa ,chị đã ko thể có 1 vẻ đẹp lặng lẽ và âm thanh sâu lắng như thế này ...Trước kia ,chị chỉ là 1 dòng nc' nhỏ bé cứ lặng lẽ trôi đi mà ko ai biết đến ...Cho đến khi,Mưa rơi xuống xối xả ...dòng suối này mới bắt đầu hình thành ,sự sống của nó cũng bắt đầu ...tạo nên 1 vẻ đẹp tuyệt vời trong số những vẻ đẹp của thiên nhiên ...chìm trong chị ,chính là chìm trong giấc mơ...mà giấc mơ đâu có bao giờ chết ..thì vẻ đẹp của suối mãi mãi tồn tại ,đó cũng chính là vẻ đẹp của Mưa ....Vả đẹp đó ko chỉ là những dòng nc' mát chảy dài mà còn là sự lung linh ,kì ảo của sự pảhn chíu ánh sáng khi chìm mình trong buổi trưa nắng vàng hí hửng ...1 bài ca hay,1 bức tranh đẹp ..đã tạo nên thứ thiên nhiên tuyệt vời đó cháu Mưa àh ...

Bé Mưa cảm thấy rất hạnh phuk về những gì Chị Suối nói ,nhưng có vẻ vẫn chưa yên tâm lắm và bé Mưa quyết định tiếp tục cuộc hành trình của mình ...

Và trên cuộc hành trình ,Bé Mưa đã gặp anh Hoàng Hôn đang khoe bộ áo đủ màu sắc của mình ,nào là hồng ,nào là cam,nào là đỏ ,nào là xanh ..đẹp tuyệt vời ,dường như bé Mưa chưa gặp 1 thứ gì của thêin nhiên tạo ra lại đẹp mê hồn như vậy ...có lẽ đó là thứ lãng mạn ,là 1 vẻ đẹp kiu sa và lộng lẫy ...là 1 bức tranh muôn màu muôn vật ...có thể vẽ lên đó 1 nỗi bùn ,cũng có thể là 1 nìm vui và hi vọng ,nhưng cũng có thể vẽ lên đó là cả 1 ước mơ thần kì ...Mỗi lần nhìn anh Hoàng Hôn ...là mỗi lần thả vào đó 1 nỗi bùn ,1 hi vọng ,1 ước mơ ..và ..ko 1 ai có thể bỏ wa dc vẻ đẹp thần kì ấy 1 phút nào ...Bé Mưa nghĩ rằng :có lẽ anh Hoàng Hôn ghét Mưa .Mưa sẽ làm cho ánh hoàng hôn ko còn chiếu rọi ,sẽ làm cho hoàng hôn ko còn khoe vẻ đẹp của mình nữa và cũng chẳng còn xuất hiện 1 nỗi bùn ,1 hi vọng và cả 1 ước mơ ...mất tất cả kể cả cái chất lãng mạn của bản thân hoàng hôn vậy....Nhưng bé Mưa vẫn dũng cảm cất tiếng hỏi :

-Anh Hoàng Hôn ơi anh Hoàng hôn! Anh ghét Mưa lắm phải ko? Mưa xấu xa quá đi mà !!

Anh Hoàng Hôn cười lên thật to và nói rằng :

-Sao lại ghét bé Mưa chứ ,bé có biết , Mưa chính là 1 trong những bộ y phục đẹp nhất của anh đó ko?có lẽ trong cái vũ trụ nhiều vẻ đẹp của thiên nhiên này ..anh kiu ngạo thốt lên rằng anh là ng` đẹp nhất ,ko có gì có thể thay thế vẻ đẹp của anh ...cả con ng` đều là những dảy màu của sự lãng mạn..bất cứ ai nhìn anh đều phải trầm trò khen ngợi và ước muốn có bộ y phục màu sắc của anh...Nhưng để duy trì vẻ đẹp ấy và đánh tan sự nhàm chán ,anh cần có Mưa giúp đỡ ...Khi từng hạt mưa cứ rơi rơi nhè nhẹ trên ko trung ,1 chút mưa ,1 chút nắng thì đâu đó khoẳng khắc chiếc cầu vòng xuất hiện ...7 màu cổ tích lung linh huyền ảo và như vẽ ra 1 cái đẹp mới cho buổi chìu hoàng hôn xinh tươi ...Bé Mưa nhìn thử xem đi nào !! xa xa là dãy màu hồng nhạt như sợi chỉ đang căng ngang tạo nên 1 đường chân trời ..Gần hơn đó là dãy màu cam xen lẫn chút đỏ kéo dài ra cả 1 khoảng trời mênh mông khi mặt trời bắt đầu vào giấc mộng ....Gần hơn nữa ,đó là cả khoảng ko màu xanh da trời trầm lặng ,cô đơn ,trống vắng ...Và...giữa cái bức tranh với nhìu gam màu ấy ,vẫn nổi trội al2 cây cầu vòng đủ màu sắc lượn vòng trên ko trung ,tiếp bc' cho vẻ đẹp của bầu trời ...Dường như tất cả các vẻ đẹp đều tập trung vào đây ,chính xác hơn chính là vào anh ...và..Mưa chính là 1 phần làm nên vẻ đẹp của anh đó ....!!

Bé Mưa vui lắm ...nụ cười hạnh phuk đã nằm hẳn trên môi ...trong lòng bé đã yên tâm hẳn lên ,rằng :Mưa là nìm vui ,Mưa là vẻ đẹp ,Mưa là sự tốt đẹp ...Có Mưa là có tất cả những thứ gì đẹp nhất trên đời này ...Mưa tự hào lắm ....

Bỗng ,Mưa thấy 1 con ng` (chàng trai) đang nằm trên thảm cỏ xanh mượt ,đôi mắt buồn gián về phía bầu trời xa xăm như tìm chút nìm vui ít ỏi (là tớ đó ) ..Bé Mưa ngạc nhiên lắm ,phải chăng con ng` bùn vì có Mưa xuất hiện ...Bé Mưa cảm thấy ko yên tâm và suy nghĩ ban đầu lại trở về ...Nhưng Bé Mưa vẫn gan dạ hỏi:

-Con ng` ơi con ng` !Phải chăng con ng` ghét bỏ Mưa ,Con ng` ko thix Mưa phải ko??

Con ng` im lặng 1 hồi lâu ,mắt vẫn đăm chiu về phái xa xa đường chân trời ...rồi chợt mỉm cười :

-Sao ta lại phải bùn vì Mưa chứ ,ta bùn vì những tác động của cái xã hội ồn ào ,bon chen ,bất công này chứ ko phải vì bất cứ thiên nhiên nào có thể làm cho ta bùn ..Ta iu thiên nhiên,và ta cũng iu Mưa ...Cứ mỗi buổi sáng ta thức dậy ,ta lại dc thấy những hạt mưa còn đọng trên lá non xanh rờn dc ánh nắng ban mai chíu nhẹ long lanh với 1 sức sống tràn đầy để bắt đầu 1 ngày mới ...Cứ mỗi buổi trưa ,ta lại ngồi nghe tiếng suối chảy róc rách suyên wa từng khẽ đá hòn sỏi như 1 bản nhạc thiên nhiên tĩnh lặng và nhẹ nhàng cùng hàng ngàn ánh sáng lung linh huyền ảo hắt lên của ánh dương chíu soi vào cả dòng suối từ từ trôi ..Và..Cứ mỗi chiều về ,ta lại nằm lặng trên bãi cỏ ,nhìn ngắm Hoàng hôn với chiếc áo đủ màu đủ sắc cùng với chiếc cầu vòng huyền bí,lung linh,long lanh,đưa 2 mắt và cả tâm hồn ta ra xa ,xa mãi ,xa tít tận nơi có ánh sáng mờ nhạt kia ...ta sẽ đưa vào đó 1 nỗi bùn của ta để thay thế = 1 nìm vui,ta sẽ đưa vào đó 1 hi vọng để thay thế = 1 nìm hạnh phuk ,ta sẽ đưa vào đó 1 ước mơ để thay thế = 1 nụ cười ..Và ..tất cả ,đều có Mưa giúp ta ,ta vui vì đìu đó ...

Con ng` dừng lại rồi nói tiếp :

-Mưa đừng có như vậy nữa nhé ,cái gì cũng vậy ,ko thể hoàn hảo dc ,có thứ luk thì đẹp luk thì xấu ,luk có lợi,luk có hại...đâu phải ai cũng xấu hết ,đâu phải ai cũng đẹp hết ...Hãy sống hết mình đừng wá tự ti với những gì mà mình sống mà hãy tự tin ,vững tin vào bản thân mình ...làm những gì ta cho là đúng và nên làm ...Đồng thời ,đừng bao giờ nghĩ rằng ,mình đã làm việc đó sai,việc đó xấu mà hãy nghĩ rằng ...việc đó giúp ít dc gì cho ai ,tạo cho ai 1 chút thoải mái ,hạnh phuk ..thì luk đó những gì mà ta làm mới thật sự có ý nghĩa ....

Con ng` dừng lại ở đó và đút tay vào túi wần ,way mặt bỏ đi để lại 1 nìm vui và hạnh phuk dâng trào trong cõi lòng của bé Mưa ...ngắm nhìn hoàng hôn 1 lần cúi ..bé Mưa bay lên ko trung và tan biến ra thành hơi nc' , cùng hội tụ với các đám mây đen khác và dc gió cuốn đi đến 1 nơi nào đó thật xa để phủ lên đó hàng nàgn giọt mưa cùng vẽ lên 1 bức tranh mới về thêin nhiên .....
:xinchao::xinchao::xinchao: