Ngày...tháng...năm...


Hôm nay, em muốn ra biển. Một năm ở xứ người, bận rộn với mọi thứ, em quên mất niềm đam mê ngắm biển của mình. Ngày trước mỗi khi rảnh rỗi, em đều nhõng nhẽo bắt anh lai ra biển bằng được. Khi ấy, anh đều cốc vào cái trán ngốc của em mà bảo: "Không biết bơi mà cứ đòi đi biển! Yêu biển hơn yêu người yêu!". Quãng thời gian đó với em hạnh phúc lắm. Vì em có biển, và em có anh.
Hôm nay, em có biển, nhưng không có anh. Biển nơi đây mênh mông quá, tĩnh lặng quá anh ạ. Biển đang giang rộng vòng tay đón em kìa, tiếng sóng vỗ về mời gọi. Em bước về phía biển, về phía nơi có một người con trai em yêu đang ở đó. Em cứ bước, từng bước một, mỗi bước em đi, là một bước em đến gần anh. Sóng biển vẫn rì rào, rì rào. Gió biển luồn vào mái tóc em mát lạnh, gió hôn lên má em. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Em khóc như một đứa trẻ bị lấy mất trò chơi, em gào lên, như muốn trút đi bao muộn phiền, đau khổ. Em cô đơn quá anh ơi. Không phải em yêu biển nhiều hơn yêu anh đâu. Em yêu khoảnh khắc được cùng anh ngắm biển. Được anh nắm tay em dắt đi dọc bãi biển những chiều hoàng hôn. Em nhớ anh lắm!


Ngày...tháng...năm...


Em sang bên này cũng đã được một năm rồi anh nhỉ? Mọi người khi biết em đều biết em là một đứa thật nhiều tham vọng. Nhưng chỉ có trái tim em biết em muốn gì. Em chỉ muốn được một ngày nào đó không xa trong tương lai, anh trao nhẫn cưới cho em trong một giáo đường lung linh đầy nắng. Bọn mình sẽ sống trong ngôi nhà có hàng rào trắng bên bờ biển. Hàng ngày em sẽ nấu cho anh những món thật ngon, đợi anh đi làm về sau một ngày mệt nhọc, và trao cho anh nụ hôn yêu thương. Buổi tối, anh lại nắm tay em đi dọc bờ biển ngắm sao. Mình sẽ có với nhau hai đứa con với nhau anh nhé, một trai và một gái. Con trai sẽ đẹp trai, mạnh mẽ giống anh này, con gái sẽ dễ thương, dịu dàng như em nhỉ! Rồi sau khi cưới, thỉnh thoảng mình đi du lịch nghen anh, mình sẽ có tuần trăng mật thứ hai, thứ ba và nhiều nữa. Mỗi lần ở bên anh, em đều vẽ ra tương lai của bọn mình như thế. Anh chỉ cười dịu dàng và lắng nghe em nói. "Chỉ cần vợ anh thích, anh chiều hết". Em cười nghịch ngợm "Chỉ sợ anh không chiều hết được thôi". Hạnh phúc của em là được ở bên anh thôi.
Nhưng anh ơi, bây giờ hạnh phúc ấy xa vời quá. Em chẳng thể cùng anh đến giáo đường. Sẽ chẳng có ngôi nhà có hàng rào trắng. Người đợi anh đi làm về, là mẹ của những đứa con kháu khỉnh của anh chẳng thể là em nữa. Em không thể mang lại hạnh phúc đến cho anh như em đã hứa. Liệu sau này anh có còn trách em?


Ngày...tháng...năm...


Hôm nay là ngày giỗ của mẹ em anh ạ, không biết anh còn nhớ không? Em thì nhớ rất rõ, cái ngày ấy, cái ngày mà mọi thứ trước mắt em sụp đổ. Nhà chỉ có hai mẹ con, em chưa bao giờ được gặp bố mình. Nhưng em không bao giờ hỏi mẹ về điều đó. Chỉ có một điều em biết, mẹ hi sinh tất cả vì em. Nhìn đôi tay mẹ chai sần vì đan phên kiếm từng 2000 đồng mà không khỏi xót xa. Hàng đêm khi em ngủ ngon trong chăn ấm, thì mẹ vẫn phải thức để chở khách đi xe ôm. Nhớ lắm những khi hai mẹ con chỉ ăn cơm với nước trắng. Nhớ lắm cái lần em buột miệng bảo mẹ "Bạn bè con nghe tiếng Anh tốt hơn con vì bọn nó có headphone". Vậy mà mẹ lại tất tảo bán đi con chó ở nhà để có đủ 2 trăm ngàn dẫn em đi mua máy nghe. Nhớ lắm những tối mẹ chờ đón em đi học về. 10 giờ đêm, mẹ ngồi đó, xung quan vắng lặng, rồi người hàng xóm bất chợt bắt gặp. Họ nhìn mẹ bằng cái nhìn khinh bỉ, họ cho rằng mẹ đi làm gái. Những câu nói khó nghe đến tai em, tai mẹ mà không thể giải thích. Càng như thế, em càng cố gắng để không phụ lòng mẹ. Em ráng học, ráng vượt qua mọi lời đàm tiếu. Năm học cấp ba, lúc nào em cũng đứng nhất trường. Nhìn thấy ánh mắt mẹ ngời lên hạnh phúc khi cầm tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của em, em càng tự nhủ mình cần cố gắng hơn nữa.
Ngày nhận kết quả đỗ hai trường đại học với điểm cao, em vui mừng khôn xiết. Mắt mẹ đẫm lệ. Trước đây thời còn con gái, mẹ đẹp lắm, như bông hoa lan vậy. Giờ đây gương mặt mẹ xuất hiện nhiều nép nhăn, nhưng với em, mẹ đẹp hơn bao giờ hết. Em chọn trường đại học ở Hải Phòng, không lên Hà Nội để được gần mẹ, để bớt gánh nặng cho mẹ. Mọi việc đối với hai mẹ con tưởng như thế đã nắm được hạnh phúc.
Một ngày, năm thứ ba đại học, đang trình bày nghiên cứu của mình. Tiếng điện thoại rung lên từng hồi, từng hồi, thúc giục, như báo trước một điều không hay. Là số ở nhà, mẹ gọi. Nhấc máy, tiếng một người lạ.
- Cô Thuỷ đây con. Con về ngay! Mẹ con bị ngất, đưa vào viện rồi.
Em chẳng còn nhìn thấy gì trước mắt, mắt đã nhoà đi. Nhờ bạn chở xe máy đến bệnh viện. Mẹ bệnh. 3 tháng sau mẹ mất. Thế giới của em sụp đổ.


Ngày...tháng...năm...


Anh ơi, mùa đông lại về rồi. Đông bên này lạnh lắm. Em luôn gồng mình lên chịu đựng vì không có vòng tay ấm áp của anh. Ngày mẹ mất cũng vào mùa đông, lạnh giá. Gió thổi từng cơn, đập vào khe cửa như tiếng ai oán ngoài kia. Em vẫn chưa báo hiếu cho mẹ được gì. Tại sao mẹ ra đi nhanh thế. Tại sao em không biết mẹ bệnh. Bao câu hỏi tại sao cứ dằn vặt em. Em không ra ngoài, không đi học. Bạn bè lúc đầu còn đến thăm, an ủi. Nhưng rồi ai cũng còn có gia đình của mình, thưa thớt dần những cuộc viếng thăm. Em cũng chỉ mong được yên tĩnh một mình. Em chẳng còn phải cố gắng làm gì nữa. Chẳng cần thành công trong cuộc sống, chả cần phải kiếm thật nhiều tiền, chả cần phải mua nhà, mua máy giặt, tủ lạnh. Em chẳng cần những thứ ấy. Em co mình lại, làm bạn với bóng tối, sống vật vờ như cái bóng. Thậm chí em không thấy sự có mặt hàng ngày của anh, người mà em yêu. Anh kiên nhẫn chăm sóc em, chăm chút từng món ăn, kể những câu chuyện cho em nghe. Nhưng em còn màng gì nữa đâu anh!
Một ngày, như không chịu nổi sự buông xuôi của cô gái mạnh mẽ mà anh từng biết, không chịu nổi thân xác ngày càng tàn tạ của em. Anh đến trước mặt em, tát cho e một cái như trời giáng:
- Tại sao? Tại sao em trở nên thế này? Em tưởng như thế là mẹ vui lòng hay sao? Những hy sinh của mẹ chỉ để nhìn thấy em như thế này thôi sao? Em phải sống thật tốt chứ, sống cả phần mẹ em nữa...- Nước mắt anh tuôn rơi, lần đầu anh đánh người con gái anh yêu.
Em khóc, sau 6 tháng từ khi mẹ mất, em đã khóc. Cứ thế hai anh em ôm nhau mà khóc đến tận khuya. Mắt ai cũng sưng đỏ. Nhưng từ lúc ấy, anh đã cho em thêm nghị lực sống, sống vì mẹ, vì anh và vì bản thân mình nữa.


Ngày...tháng...năm...


Sinh nhật em tròn 24 tuổi. Em cầm điện thoại chờ một tin nhắn của anh. Khi còn ở Việt Nam, mỗi năm anh tặng em một bông hồng, anh nói chỉ một bông cũng như anh chỉ có một tình yêu với em. Anh nói em là bông hồng hoàn hảo nhất. Em chỉ biết cúi đầu cười hạnh phúc. Yêu nhau cũng 7 năm rồi, tình yêu bọn mình vượt qua nhiều khó khăn, lúc nào anh cũng ở bên em. Anh giúp em đứng vững sau nỗi đau mất mẹ.
Em không thể tiếp tục học Đại học vì 1 năm nghỉ học không lý do. Anh động viên em đi tìm con đường mới cho mình. Em bắt đầu gửi hồ sơ đi nhận học bổng nước ngoài. Hai năm trời cố gắng, cuối cùng em cũng nhận được học bổng đi Hàn Quốc. Ngày chia tay, anh tặng em một bông hồng, anh nói anh sẽ chờ em về.
Hôm nay sinh nhật em, em mong lắm một tin nhắn, mong lắm được nghe tiếng anh. Nhưng em biết hôm nay em sẽ chẳng nhận được cuộc điện thoại nào cả. Em đón sinh nhật một mình.


Ngày...tháng...năm...


Em chuyển nhà anh ạ. Em sẽ không cho anh biết địa chỉ đâu. Những ngày tháng qua đối với em thật khó khăn. Nhiều lúc em chỉ muốn nhấc máy lên, gọi cho anh và nói: "Mình chia tay nhau đi anh". Nhưng em không đủ can đảm. Vì giờ em chỉ còn có anh là người thân duy nhất của em. Mất anh rồi, chắc em không thể sống nổi nữa. Chắc sau này khi anh biết, anh sẽ cho em là ích kỷ. Thôi thì, chỉ khoảng thời gian này thôi, hãy cho em ích kỷ riêng mình. 3 tháng qua, em tắt máy, em biết anh lo lắm. Em cần yên tĩnh suy nghĩ, em cần nhìn lại những điều em đã làm. Bây giờ em không còn đau khổ nữa rồi, cũng không còn băn khoăn điều gì nữa. Em muốn sống hết mình, yêu hết mình. Em không muốn mình hối hận vì lãng phí thời gian. Em sẽ chẳng còn nhiều thời gian để làm mọi việc nữa. Hôm nay em chuyển đến bệnh viện.


Ngày...tháng...năm...


Cơn đau vì điều trị mỗi ngày đều hành hạ em anh ạ. Bây giờ em không online nói chuyện với anh được nữa rồi. Em chẳng muốn anh nhìn thấy thân hình gầy guộc của em, mái tóc chẳng còn dầy dặn như trước. Em luôn lấy cớ bận học, bận làm thêm để nói dối anh. Mỗi ngày chỉ cần nghe giọng anh là em có thêm sức mạnh. Ở trong đây, em làm giáo viên dạy tiếng Anh cho mấy đứa nhỏ cũng điều trị ở đây anh ạ. Cũng vui lắm, giống như em đang dạy con chúng ta đấy! Những giấc mơ của em chẳng thể thực hiện được cùng anh rồi. Vì em bị ung thư, giống mẹ em. Cuộc đời bất công quá anh nhỉ?
Em không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa. Nhưng chỉ cần có anh, chỉ cần còn anh làm chỗ dựa cho em, em sẽ không đầu hàng số phận. Em sẽ sống thật tốt thời gian mà em có. Em sẽ vẫn mơ về tương lai của chúng mình, vẫn mơ một ngày được cùng anh thề nguyện sống trọn đời bên nhau, cùng nhau chăm sóc những đứa con của mình. Ông xã ơi, sau này anh đừng trách bản thân mình vì em nhé. Anh hãy sống thật hạnh phúc, thay cho em, thay cho con chúng ta. Anh hãy lấy vợ, để em được nhìn anh trong ngày cưới. Hãy có những đứa con để em thấy anh hồi hộp khi được làm bố. Hãy chăm sóc gia đình nhỏ bé của anh thay phần của em nữa.
Hãy nhớ đến em như mối tình bất diệt. Và hãy mỉm cười khi anh kể cho con mình câu chuyện cổ tích về tình yêu của chàng hoàng tử và nàng công chúa. Nàng công chúa ở xa lắm, nhưng hoàng tử đã mang lại cho nàng nhiều hạnh phúc, nên nàng không đau buồn tại sao cuộc sống của mình ngắn thế. Cám ơn anh, cám ơn tình yêu của anh.
Em yêu anh nhiều lắm. Chắc từ hôm nay, em không thể viết nhật ký được nữa rồi.
Em vẫn không muốn nói "Mình chia tay nhau đi anh!".
Cho em ích kỷ một lần này nữa thôi...[/BGCOLOR]

(sưu tầm)