Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Kết quả 1 đến 5 của 5
  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0

    Bạn đã bao giờ....

    Bạn đã bao giờ để ý rằng.. khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất là khi người đó ngay bên cạnh bạn mà người đó không phải là của bạn...

    Bạn đã bao giờ để ý rằng.. điều nào đau lòng hơn: nói về một điều rồi về sau ước giá như bạn không nói... hay là không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói...

    Bạn đã bao giờ để ý rằng.. những điều quan trọng nhất luôn là những điều khó nói nhất...

    Bạn đã bao giờ ngại nói với một người rằng.. bạn yêu mến người đó.. Nếu bạn nói, có thể họ sẽ làm bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói, bạn có thể làm đau lòng họ...

    Bạn đã bao giờ cảm thấy.. ngại quan tâm đến một người nào đó quá nhiều..

    đơn giản vì bạn sợ người đó không quan tâm lại bạn nhiều như thế.. hoặc

    thậm chí là chẳng quan tâm chút nào đến bạn...

    Bạn đã bao giờ nghĩ rằng.. cuộc sống ngập những rủi ro và cần những bước nhảy vọt.. Đừng là một con người luôn phải nhìn lại để tự hỏi mình có thể có gì.. mình đã không nên làm gì…

    Vì không ai đợi bạn được mãi mãi..........................

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Bạn đã bao giờ....




    Trích dẫn Gửi bởi cobemuadong
    Bạn đã bao giờ để ý rằng.. khi bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất là khi người đó ngay bên cạnh bạn mà người đó không phải là của bạn...

    Bạn đã bao giờ để ý rằng.. điều nào đau lòng hơn: nói về một điều rồi về sau ước giá như bạn không nói... hay là không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói...

    Bạn đã bao giờ để ý rằng.. những điều quan trọng nhất luôn là những điều khó nói nhất...

    Bạn đã bao giờ ngại nói với một người rằng.. bạn yêu mến người đó.. Nếu bạn nói, có thể họ sẽ làm bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói, bạn có thể làm đau lòng họ...

    Bạn đã bao giờ cảm thấy.. ngại quan tâm đến một người nào đó quá nhiều..

    đơn giản vì bạn sợ người đó không quan tâm lại bạn nhiều như thế.. hoặc

    thậm chí là chẳng quan tâm chút nào đến bạn...

    Bạn đã bao giờ nghĩ rằng.. cuộc sống ngập những rủi ro và cần những bước nhảy vọt.. Đừng là một con người luôn phải nhìn lại để tự hỏi mình có thể có gì.. mình đã không nên làm gì…

    Vì không ai đợi bạn được mãi mãi..........................
    con nít yêu phức tạp quá nhỉ???cần gì chờ đợi em-lao vào cấu xé nó đê:smilielol5:

  3. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    2
    Ðề: Bạn đã bao giờ....

    Anh sẽ chờ em

    Suốt 5 năm qua, kể từ khi gặp em lần đầu lúc 2 đứa mới là học sinh lớp 10, anh đã yêu em và luôn dõi theo em. Tình cảm của anh lúc đó có thể chỉ là trẻ con nhưng nó không còn là thế nữa khi anh đã giữ nó suốt 5 năm qua...


    Thiên thần của anh!

    Cuối cùng anh cũng phải trở về Hà Nội, lại phải xa em. Anh buồn lắm. Thế là anh lại chẳng nói được với em những điều anh suy nghĩ, chẳng nói lên được tình cảm của mình đối với em. Em biết không, ngay khi nghe em khóc trên điện thoại lòng anh se lại. Anh bắt xe từ Hà Nội vào Nam để thăm em ngay, anh muốn được bên em, được tự tay mình lau khô những giọt nước mắt trên đôi mắt em. Suốt 2 ngày trên xe anh vui lắm, anh định không gọi báo trước cho em mà sẽ tự tìm đến chỗ em, sẽ làm cho em thật bất ngờ. Em có biết rằng anh khát khao đem hạnh phúc đến cho em dường nào không, anh mong muốn làm cho em hạnh phúc dường nào không?

    Nhưng rồi anh cũng chẳng làm được gì. Khi đi tới Đà Nẵng, nhớ em quá anh đã gọi điện cho em chỉ để nghe giọng của em. Và khi nghe anh bảo anh đang vào thăm em, em đã thét lên sung sướng và bắt anh thề là anh nói thật rằng anh không đùa em. Trong anh ngập tràn hạnh phúc, hạnh phúc khi thấy em vui, khi sắp được bên em. Nhưng rồi em bảo anh đừng vào nữa, có vào em cũng không chịu gặp anh. Anh đau lòng, anh hụt hẫng, anh tức giận, nhưng anh vẫn cứ tiếp tục vào. Anh cứ nghĩ em chỉ đùa anh thôi, và anh tiếp tục tưởng tượng cảnh khi em ra đón anh: "Khi thấy anh bụi bặm hôi hám bước xuống xe sau mấy ngày ngồi trên xe, em đã đứng đó đợi anh lâu rồi và khi thấy anh thì không ngại ngần chạy đến bên anh. Anh sẽ ôm em vào lòng, sẽ hôn em một nụ hôn thật sâu rồi lau những giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên gò má em". Có thể anh quá trẻ con chỉ tưởng tượng những chuyện đâu đâu khi mà thực tế em không ra đón anh thật mà chỉ nhờ một người bạn ra đón anh. Em bảo em bận, ừ thì anh nghe em. Nhưng rồi thấy em về và ngồi sau xe một người con trai khác. Tim anh như bị dao cắt.

    Em đã giặt quần áo cho anh hôm đó, anh lại vui trở lại. Em không biết nó có ý nghĩa quan trọng với anh như thế nào đâu, khoảnh khắc đó thật gần gũi thật đầm ấm. Nhưng trong suốt những ngày sau khi người con trai kia đến thăm em, em tránh nói chuyện với anh. Dường như em không muốn người con trai đó buồn, như là một người con gái giữ mình ít tiếp xúc với những người con trai khác để bạn trai mình không ghen tuông, không buồn. Em giới thiệu với mọi người và người con trai đó anh là bạn học cùng cấp 3 với em, cùng quê với em thế thôi. Mấy ngày sau anh thấy mình như người thừa khi anh chỉ ngồi một mình nghe em và người đó nói chuyện rồi đùa vui với nhau. Hai người cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau giặt đồ. Miệng anh đắng ngắt, mắt thì tối lại, tai thì cứ ù đi, anh không biết nói gì chỉ biết im lặng ngồi một chỗ. Anh định bắt xe về Hà Nội luôn, ở lại cái nơi đây để làm gì, có người thân thích trong này đâu. Anh bắt xe về Sài Gòn để hôm sau về Hà Nội luôn nhưng nghĩ thế nào anh lại quay lại chỉ để gặp em lần nữa. Anh biết gặp em thấy em vui vẻ với người đó anh sẽ đau lòng lắm nhưng anh vẫn quay lại.

    Hai năm rồi kể từ khi anh lên Hà Nội học còn em vào trong đó học. Một mình thân con gái lặn lội nơi xa nhà, bao khó khăn phải tự vượt qua, khi khóc cũng chỉ có một mình không có anh bên cạnh. Bạn bè những ngày nghỉ đi chơi với người yêu còn em chỉ ở nhà một mình. Anh khổ tâm lắm, thương em nhiều lắm. Yêu làm gì một chàng sinh viên nghèo, lại cách xa nhau gần 2000km. Em biết không điều anh sợ nhất không phải là những khó khăn trong cuộc sống mà là không chăm sóc được cho người thân của mình, người yêu của mình. Anh sợ lắm, sợ em buồn, sợ em vất vả. Anh khát khao được mang hạnh phúc đến cho em, được chăm sóc em. Nhiều lúc cứ muốn em quên anh, chưa từng yêu anh để bây giờ em có thể yêu người nào đó chăm sóc được cho em. Nhưng khi thấy người con trai khác bên cạnh em, người đó lại đi làm rồi có khả năng chăm sóc em lòng anh thắt lại. Làm sao anh có thể quên được em, làm sao anh không ghen khi biết có người khác bên cạnh em chăm sóc cho em nhiều hơn anh. Suốt 5 năm qua, kể từ khi gặp em lần đầu lúc 2 đứa mới là học sinh lớp 10, anh đã yêu em và luôn dõi theo em.



    Tình cảm của anh lúc đó có thể chỉ là trẻ con nhưng nó không còn là thế nữa khi anh đã giữ nó suốt 5 năm qua. Em biết không, suốt 3 năm cấp 3 anh chẳng biết làm cách gì để quen em, để bày tỏ tình cảm của mình. Cứ thấy em nhìn là anh sợ lắm chẳng biết anh sợ gì nữa chỉ biết anh sợ thế thôi. Anh chơi với những người bạn của em, hỏi thăm về em từ họ, quan tâm đến em chỉ từ xa. Thấy em chơi bóng bàn anh cũng nhờ thằng bạn dạy chơi, nhờ nó tạo cơ hội cho vào phòng tập xem em tập nữa chứ. Đến tận khi cuối cấp thi tốt nghiệp và sắp thi đại học anh mới dám bày tỏ tình cảm của mình. Em lên huyện ôn thi ở nhà ông thầy, anh cũng lên đó ôn rồi chiều chiều đợi em về. Và anh thật bất ngờ khi em chấp nhận tình cảm của anh. Anh vui lắm, nhưng vui chưa được lâu thì em không đỗ trường ngoài Bắc phải vào Nam học còn anh thì học ở Hà Nội.

    Xa nhau chẳng biết làm cách gì để liên lạc với nhau, chỉ thỉnh thoảng mới chát. Anh sợ em quên anh rồi, sao lúc đó anh ngu ngốc thế, cứ sợ vu vơ đâu đâu để rồi đến lượt em hiểu lầm là anh quên em. Làm sao anh quên được em, quên được người con gái anh yêu bằng cả trái tim mình. Khi bỡ ngỡ bước vào trường cấp 3 anh yêu em, suốt 3 năm trời học cấp 3 anh vẫn yêu em, đối mặt với thử thách lớn đầu tiên của cuộc đời là thi đại học anh vẫn yêu em, bắt đầu xa vùng quê yên lành lên Hà Nội học với bao khó khăn anh vẫn yêu em, nghĩ về em, lo lắng và tự trách bản thân mình không chăm sóc được cho em nơi phương xa anh càng yêu em hơn... Vậy em nói đi làm sao anh quên được em, làm sao anh không yêu em cơ chứ.

    Anh sẽ không trốn tránh nữa, bây giờ anh không ở bên em chăm sóc cho em thì làm sao anh có thể trách em được. Anh thua người ta là chưa chăm sóc được cho em, nhưng không phải là mãi mãi. Người ta chăm sóc em 3 năm còn anh sẽ chăm sóc em cả cuộc đời còn lại. Sẽ làm tất cả cho em được hạnh phúc. Hãy chờ anh em nhé, đừng yếu lòng. Anh không ở bên cạnh em nhưng sẽ luôn nghĩ về em, lo lắng cho em. Hãy coi người ta như là một người anh trai thôi, cố gắng học tốt rồi về Hà Nội xin việc. Xin lỗi anh không thể xin ngay được việc cho em như người ta trong đó nhưng hãy về miền Bắc này, rồi mình cùng nhau phấn đấu cho tương lai của 2 đứa mình, của anh và em. Tết này anh sẽ đợi em ở nhà và khi ngồi bên nhau anh sẽ hát cho em bài hát anh vẫn nghe - Anh sẽ quay về:

    Cười đi em dẫu cho mình cần phải chia ly
    Dù sao đi nữa chúng ta vẫn là của nhau
    Hứa với anh sẽ tin anh
    Hứa đi em chờ mong anh
    Mình sinh ra là để cho nhau....

    Anh yêu em và sẽ chờ em quay về.

    ***

  4. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Bạn đã bao giờ....

    ac.huuthoai văn chương ghê cơ!"Anh yêu em và sẽ chờ em quay về"....con trai ko đáng tin đâu, chi e đừng bị lừa hehe

  5. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Bạn đã bao giờ....

    Hic mình chưa bao giờ cả .

 

 

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •