Rồi những làn gió lạnh lẽo, khô nồng ào tới, len lỏi trong từng con phố, hàng cây, gió lùa qua muôn sắc áo gây cảm giác rùng mình cho người.
Một hôm nhận được lời nhắn của em: Anh ơi, Hà Nội đã vào đông chưa? Tôi trả lời: Hà Nội vào đông rồi em ạ. Chắc đẹp lắm phải không anh? Ừ. Đẹp lắm, quyến rũ lắm. Anh ơi? Em muốn chiêm ngưỡng đông Hà Nội quá, nhưng không về được. Hay là...anh kể cho em nghe nhé...!
...Mặt trời thức dậy muộn hơn. Và khi thức dậy nắng cũng dịu dàng, tinh khiết hơn. Nắng rủ nhau đậu hững hờ nơi khu vườn xinh, chỉ chốc lát làm tan giọt sương đêm trắng muốt còn đọng trên những cánh hoa. Trong khoảnh khắc, cả vườn hoa bừng lên tươi tắn, muôn màu. Nắng đậu bên cửa sổ, như nhắc cô học trò chuẩn bị cắp sách đến trường.
Anh thong thả trên đường, hoà mình vào dòng người xe đông đúc. Nhưng lạ thay, cái hối hả, vội vàng, thậm chí bực tức trên những khuôn mặt biến đâu mất. Cái cảm xúc ấy, rõ ràng hôm qua, hôm kia, hôm trước nữa… khi ra đường, nếu để ý, chúng ta vẫn còn bắt gặp. Tại sao nhỉ? Chắc là, khi sang đông trời đất giao hoà, không khí dễ chịu, vì thế lòng người thấy như trút bỏ được chút lo âu, khó chịu, để vị tha hơn, thân thương hơn. Và để sống tốt với nhau hơn...
Rồi những làn gió lạnh lẽo, khô nồng ào tới, len lỏi trong từng con phố, hàng cây, gió lùa qua muôn sắc áo gây cảm giác rùng mình cho người. Dù lạnh nhưng có nhiều người đã say, đã nôn nao vì... gió sớm mai mang trong mình cái hương vị trong trẻo, ngọt ngào. Gió mơn man, khơi gợi khiến tâm hồn thi sĩ xốn xang, se sắt. Vừa như được một chút gì, và cũng như vừa để mất một chút gì. Không rõ ràng!
Thả tâm hồn lâng lâng trong những điều không rõ ràng, vừa như thực, như mơ của hương sắc trời đông, bất chợt vướng phải mảng trắng mờ đục chắn trước mặt. Cái gì nhỉ? Sương. Đúng là sương. Khói. Gần như khói. Sương, khói của trời đất đan kết kiểu gì mà cứ vào tiết này lại bay lên, giăng mắc. Sương và khói hoà quyện nhau lung linh, mờ ảo làm ta lầm tưởng đã lạc vào không gian của thế giới không vương vấn bụi trần.
Em đã cảm nhận thấy mùa đông Hà Nội chưa? Anh kể tiếp nhé...
Anh chọn một cái quán cà phê giản dị trong ngõ phố cố. Cô bé mang cà phê đến và bảo anh vui lòng chờ trong ít phút. Anh chờ... xoa xoa hai bàn tay vào nhau để xua đi cái lạnh giá... Từng giọt cà phê tí tách rơi. Đồng cảm với giọt cà phê là âm thanh sâu lắng, khắc khoải của điệu ghi ta làm lòng trầm ngâm, day dứt. Tự nhiên thấy buồn. Nỗi buồn không nguyên nhân, không định nghĩa. Buồn như cô bé mới lớn. Đừng lạ nhé em, không chỉ riêng anh, mà nhiều người khác (kể cả em) nếu đắm mình trong không gian này chắc cũng buồn. Một nỗi buồn rất đỗi xinh tươi, đằm thắm.
Em biết không, cây bàng ngày xưa chúng mình thường hái quả vào độ giữa thu, bây giờ rụng hết lá rồi. Trơ trọi thân với cành. Trông buồn buồn sao ấy. Thỉnh thoảng đi qua, anh nhìn thấy mấy con chim nhỏ nhảy nhót, nô đùa. Vừa như gọi bạn, vừa như nhắc nhau đã mùa đông để cùng nhau tìm nơi ấm áp. Có thể lắm chứ.
Vậy là chúng ta đã xa nhau được mấy mùa đông... Anh đã thành người lớn. Còn em, cái thời bím tóc để ngang vai không còn nữa. Anh quay quắt trong hối hả cuộc sống. Em hăng say trong những đề tài. Không chỉ riêng hai ta, mà tất cả mọi người trên thế giới đều như thế. Để cho thế giới gần nhau hơn, mọi quốc gia thịnh vượng hơn...
Cuộc sống là thế, nhưng một hôm thấy tiết trời khang khác, anh lật tờ lịch trên tường. Mùa đông vỡ oà dòng suy tư ấp ủ..
Và nhớ em
Ở bên đó, qua dự báo thời tiết, anh biết trời cũng đã rất lạnh. Tuyết phủ đầy trên những con đường, hàng cây, mái nhà... Em biết không, từ lúc lớn lên, anh mong muốn được đến những miền tuyết trắng. Và đêm đêm xoà tay hứng những hạt tuyết trắng trong cho thoả cái giá lạnh... Nhưng cho đến tận bây giờ, mong ước ấy chưa thành hiện thực. Khi nào - chắc còn lâu lắm, gửi cho anh miền tuyết trắng của em nhé.
Thời gian như bóng câu qua cửa, thấm thoát những ngày tháng cuối năm rình rập, cuốn lịch trên tường đang mỏng dần, mỏng dần. Mùa lễ giáng sinh đến; ông già Noel mang niềm vui tới nhân gian ngập ngừng trước cửa. Nghĩa là chỉ còn mươi mười ngày nữa hết năm. Một năm mới lại sắp bắt đầu. Theo kinh nghiệm, cứ vào độ cuối năm, xoay vần thế nào tiết trời lại lạnh nhất. Có nơi như Sa pa, Mẫu Sơn tuyết cũng phủ trắng xóa...
Thời tiết lạnh nhất chính là lúc mùa đông Hà Nội quyến rũ nhất.
Em vẫn còn nghe anh chứ...
Hôm nọ, anh có gặp người bạn cũ quê ở miền xa. Hỏi sao lại xuống đây, cậu ấy bảo vì nhớ mùa đông Hà Nội quá. Anh hỏi thêm: cậu nhớ những gì? Cậu ấy bảo: nhớ những hàng cây rụng lá, nhớ những hạt mưa lạnh thấu xương, nhớ chén trà nóng bên quán cóc ven đường, nhớ cô bạn cũ khi còn tay trong tay nồng ấm..., nhớ nhiều lắm... Anh hỏi sao lại nhớ. Cậu ấy bảo, có những điều chỉ cảm thấy được chứ không thể lý giải kỹ được. Đừng hỏi vì sao tôi nhớ mùa đông Hà Nội.
Không chỉ em, không chỉ cậu ấy, mà anh tin rằng ai đã ghé qua Hà Nội - đặc biệt khi mùa đông đang độ chín, đã sống, rồi đã xa...đều mang trong mình tình cảm thân thương, da diết, đều dành sự trân trọng đối với Thăng Long, Đông Đô, Hà Nội ngàn năm yêu dấu.
Thế thôi em nhỉ. Anh cũng chẳng biết gửi thêm cho em gì nữa...
Mùa đông Hà Nội vẫn quyến rũ dịu dàng, vẫn giang rộng vòng tay chờ ngày em trở lại.
Nỗi nhớ này dành cả cho em...