Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Trang 39 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 2937383940414989 ... CuốiCuối
Kết quả 381 đến 390 của 1219
  1. #381
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    Đôi mắt ban mai



    Ngước mắt lên, một đôi chân nhỏ nhắn đứng trước mặt, che hết tầm mắt chỗ tôi ngồi. Một chút khó chịu trong người, tôi từ từ ngước lên cao để xem ai vô ý như vậy.

    Cái mũ tai bèo che hết phần trán buộc tôi phải ngước lên cao hơn. Nhưng cái nắng buổi sáng đứng sau lưng người ấy khiến tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt. Tôi chỉ nhận ra đó là một cô bé. Chỉ khi cô bé ấy ngồi xuống xem bức vẽ của tôi thì tôi mới nhận ra người đang làm phiền ấy dễ thương như thế nào. Em là con gái miền biển mà da không hề rám nắng, trái lại còn rất tươi tắn, trẻ trung. Chẳng bù cho tôi. Xuống đây đi thực tế chưa được ba tuần mà da đã đổi màu như cái bánh mật. Cô bé như một làn gió mới xua tan mọi khó chịu trong người tôi.

    Nhưng cô bé vẫn đang cản trở công việc của tôi. Tôi buông cây bút sắt, chống cằm nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe để xem cô bé có hiểu công việc tôi đang làm mà tránh sang một bên không. Nhưng tôi chỉ đọc được sự lúng túng trong đôi mắt ấy.

    Cuối cùng tôi phải là người lên tiếng:

    - Em làm ơn tránh sang một bên để tôi làm việc.

    Cô bé khẽ giật mình rồi tránh sang một bên, ngoan hiền như một con mèo con.

    Em hỏi:

    - Ông đang làm gì vậy?

    - Tôi đang vẽ bài thực tế - Tôi trả lời rồi cắc cớ - Mà nè, tôi già lắm hay sao mà gọi bằng ông?

    - Vậy thì gọi ông là chú nhé!

    - Chú vẫn còn già, tôi chỉ mới hai mươi tuổi.

    Cô bé không đáp lại tiếng tôi nữa mà chú ý đến bức tranh nhiều hơn.

    - Đẹp quá! Trông giống như thiệt vậy. Ông... à, chú... thiệt là giỏi!

    Được khen tôi mừng rên trong người. Nhưng tôi vẫn giữ bộ mặt thản nhiên như những lời khen vừa rồi chỉ là điều... bình thường!

    - Chú học trường mĩ thuật hả? Sao chú vẽ đẹp vậy? Í quên, phải im lặng để cho chú tập trung vẽ chứ!

    Cô bé ngồi im lặng như những gì vừa nói. Tự nhiên tay tôi run run và không kiểm soát được nét vẽ theo ý mình được nữa. Ánh mắt của cô bé đã làm tôi không được tự tin.

    Tôi hiểu khi đi vẽ thực tế, người dân địa phương rất tò mò và ngồi quanh xem những gã sinh viên như tôi vẽ như thế nào để rồi bình phẩm, khen chê. Họ còn hỏi rất nhiều thứ về ngành học. Nhưng chỉ hỏi vậy thôi. Đối với những người dân chỉ biết lao động chân tay, mĩ thuật là một thứ rất xa xỉ và phù du. Mới sáng sớm hôm nay, lần đầu tiên tôi lò dò đến nơi này. Một nơi rất xa chỗ tôi ở trọ. Tôi chấp nhận lội bộ gần năm cây số vì đã hết cảnh vẽ. Cái cồn nhỏ xíu nơi tôi ở không chất chứa nổi những gì thể hiện. Còn ở nơi này có một chợ cá rất lớn. Thật đúng là điều tôi đang cần. Nhưng những ngôi nhà rách nát và phong sương hấp dẫn tôi nhiều. Tôi ngồi bên bờ cát, mắt hướng về dãy nhà trước mặt, đặt những nét vẽ đầu tiên. Sóng biển thì cứ rì rào sau lưng.

    Tôi đã được đặt một câu hỏi rất... mắc cười từ mọi người: “Nơi này sắp giải tỏa phải không ông?”. Tôi phải mất mấy giây mới hiểu ra, rồi cười thật ngây ngô: “Không phải, các anh hiểu lầm rồi. Em đâu phải là cán bộ đo đạc gì đâu!” “Thế sao ông vẽ khu nhà này để làm chi vậy?”. “Đây là vẽ thực tế để làm tư liệu sau này!” Tôi nhìn vào mắt họ, những đôi mắt mà cát và gió đã làm mỏi mệt theo năm tháng chợt long lanh hơn. Họ chỉ đứng nhìn chút xíu rồi đi. Bởi vì những chuyến ghe cập bến, những mẻ lưới và công việc hàng ngày không cho phép họ ngồi lâu hơn. Vậy là chỉ còn mình tôi ở bãi biển cho đến khi gặp cô bé.

    Tôi hít mạnh một hơi dài rồi gợi chuyện để có không khí hơn.

    - Em đi đâu mà ra đây?

    - Em đi chợ.

    - Đi chợ? Sao không thấy em mang giỏ.

    - Em đi chợ xong rồi.

    - Nhà em ở đâu? Có gần đây không?

    - Nhà em ở xa lắm, đứng ở đây không thấy được đâu!

    - Có xa bằng chân trời không?

    Biết tôi nói đùa nên em cũng hồn nhiên không kém:

    - Cũng cỡ đó, chú! Ba em đi biển có khi sáu tháng mới về. Cả nhà đều hướng về ba và em coi chân trời là nhà từ rất lâu rồi!

    Tôi hiểu những gì em nói. Đó không phải là một câu nói đùa. Ba em đi tàu lớn, một thời gian dài mới trở về là điều bình thường. Đôi mắt em thoáng buồn. Một chân dung thật có hồn và giàu tình cảm.

    - Tôi có thể xin em năm phút được không, để kí họa chân dung em.

    - Í, không được đâu. Mẹ em sẽ la đó! Mẹ em còn dặn là không được nói chuyện với người lạ.

    - Sao em còn nói chuyện với tôi?

    - Cách đây vài phút thì là người lạ. Còn bây giờ là “người quen” rồi!

    Trước câu nói lém lỉnh của em, tôi chẳng thể nào nín cười được.

    Tôi cảm thấy thích nói chuyện với cô bé này rồi. Trông cô bé cũng hay hay. Tôi bỏ dở bài vẽ để ngồi nói chuyện với em.

    - Sao chú không vẽ nữa. Chắc sự xuất hiện của em làm chú chia trí phải không? Thôi, chào chú, em phải về đây!

    - Nhưng...

    - Em có việc bận phải về. Nếu chú còn vẽ ở đây thì sẽ gặp lại nhau thôi.

    Em ra về, bỏ lại cái nhìn ngơ ngác phía sau. Tôi chẳng thể nào tập trung được nữa rồi. Nước biển đang lên, vẽ nữa cũng chẳng được bao nhiêu. Tôi gấp bảng vẽ lại, lang thang dọc bờ biển. Trong lòng có những cảm xúc thật lạ, nhẹ nhàng như những con sóng mon men gần bờ. Tôi nhớ đến cô bé và cảm thấy tiếc những ngày đã qua. Tôi nên đến nơi này sớm hơn. Chỉ còn vài ngày nữa là tôi phải trở về thành phố rồi. Nỗi nhớ cứ dằn vặt tôi, xao xuyến rồi bâng khuâng...

    * * *

    Như những lời em nói, tôi gặp lại em. Tôi hỏi:

    - Em đi chợ à?

    - Không, em đi chợ xong rồi - Vẫn câu trả lời của ngày hôm qua - Em ra đây để tìm chú.

    - Tìm tôi? Có chuyện gì hả em?

    - Không có chuyện gì cả. Em cảm thấy... nhớ rồi... tìm chú thôi!

    - À, tôi cũng thế. Em thấy đó, sáng nay tôi đã thức dậy từ rất sớm để ra đây.

    - Vậy chú ra đây là để muốn gặp mặt em? Điều đó không tốt đâu. Chú còn phải tập trung vẽ bài. Em sợ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của chú.

    - Không! Sẽ không có điều gì phải lo lắng đâu. Như em biết, tôi không rành nơi này. Em có thể dẫn tôi đi một vòng để tôi hiểu thêm nơi này được không?

    Tất nhiên đó chỉ là cái cớ. Điều quan trọng là tôi được tiếp xúc với em.

    - Tưởng gì. Điều này thì dễ ợt. Đi nào!

    Chỉ đi được một đoạn ngắn, tôi đã dừng lại, năn nỉ em:

    - Nghỉ mệt chút xíu đi em. Tôi mỏi chân quá!

    Em xua tay:

    - Đàn ông gì mà... À quên mất là sáng nay chú phải đi bộ một đoạn đường khá xa.

    - Sao em biết được điều đó?

    - Em còn biết được nơi chú ở trọ nữa kìa! Thì cũng vô tình thôi, em cũng gặp mấy người lớp chú.

    Coi bộ cô bé này cũng lanh lẹ lắm. Tôi chắc em còn biết về tôi nhiều hơn thế.

    - Vậy thì ngồi xuống đây nào. Bé con ạ!

    - Chú vẽ đủ bài chưa? Tại sao chú lại chọn mĩ thuật là con đường cho mình? Tại sao chú lại vẽ về biển?

    - Nè, em hỏi nhiều quá làm sao tôi trả lời kịp. Mà em có thích những bức tranh về biển không?

    - Em thì thích những câu thơ về biển hơn.

    - Tôi không biết làm thơ.

    - Ai nói chú phải biết làm thơ. Mà đúng thôi, nhìn bộ dạng của chú như thế này thì đâu phải là thi sĩ.

    Tôi nhìn lại mình. Đâu có gì lạ lùng đâu. Tôi hỏi lại:

    - Bộ dạng tôi như thế nào?

    - Trông kìa, “bộ cánh” trùm kín người, cái nón thì che hết gương mặt.

    Tôi giải thích với em là tôi không chịu được nắng và gió.

    - Chọc chú thôi. Ý em muốn nói là những câu thơ về biển luôn nhẹ nhàng và bình yên. Còn những bức tranh thì bút pháp mạnh mẽ quá. Biển thì động đó, chú thấy chưa nhưng đâu phải lúc nào cũng dậy sóng đâu.

    - Thì cũng như lòng người. Có lúc sóng gió thì mới có bình yên. Còn cách thể hiện trong nghệ thuật là do tâm hồn của mỗi người.

    - Dù thế nào đi nữa thì sóng biển rất bình yên. Giống như một cái nhìn buổi sáng, lúc nào cũng nhẹ nhàng và đẹp đẽ.

    Tôi không muốn tranh cãi với em. Tôi biết em cứ mãi muốn biển bình yên có lẽ vì ba em và gia đình của em.

    Bỗng dưng chúng tôi không ai nói lời nào cả. Một sự im lặng diệu kì. Cái nắng buổi sáng ấm áp xòa lên bãi cát dài thoai thoải. Chỉ có tiếng sóng biển là len vào khoảng trống của sự im lặng. Tôi muốn nói với em nhiều lắm. Rằng sáng mai tôi phải theo lớp về thành phố. Tôi và em sẽ phải xa nhau, biết bao giờ mới gặp lại.

    Tôi hít vào thật sâu và thở dài như con sóng đang mon men gần bờ. Tôi thì thầm trong miệng như nói với riêng mình.

    - Tôi rất sợ khi phải có thêm một mối quan hệ mới. Nhất là đối với một cô bé như em. Cái tâm hồn nhạy cảm của thằng tôi làm sao tránh khỏi những rung động. Tôi sẽ chẳng bao giờ kiềm chế được cảm xúc của mình. Em hiểu không?

    - Chú vừa nói gì vậy? Em nghe không rõ.

    - À, không có gì. Tôi vừa thở dài thôi mà.

    Em khẽ nhăn trán rồi mắt hướng ra khơi. Thật là may mắn khi em không nghe rõ những điều tôi vừa nói. Nếu không sẽ rất là rắc rối.

    Buổi chiều tôi chạy dọc bờ biển tìm em. Tôi muốn gặp mặt em thêm lần nữa và tôi vẫn chưa biết tên em. Em đến như một ngọn gió, thoáng đến rồi đi. Tôi gọi em trong vô vọng và chỉ có tiếng sóng biển đáp lời...

    Xe chuẩn bị lăn bánh. Tôi nhìn qua cửa kính nơi này một lần nữa. Ánh mắt tôi đã chạm vào ánh mắt em. Em xuất hiện thật đúng lúc và đầy bất ngờ.

    Em tặng tôi một vỏ ốc và một lời chúc may mắn. Xe lăn bánh, tôi chỉ kịp vẫy tay chào em.

    Một mảnh giấy cuộn trong vỏ ốc:

    “Chú thử áp vỏ ốc này vào tai đi. Thấy không, sóng biển rất bình yên!”.

    Ừ, sóng biển thật nhẹ nhàng và êm ái. Giống như cái nhìn buổi sớm như lời em nói. Tôi áp vỏ ốc vào lòng. Sóng biển cứ vỗ về trong ngực.

    Tôi sẽ mang theo ánh mắt của em trong suốt chặng đường về nhà và trong những bức tranh đầu tiên tôi vẽ về một miền đất rất đỗi bình yên

  2. #382
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    i love u very much
    you are very nice girl

  3. #383
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    Lặng thầm một tình yêu

    Anh tới bên em thật nhẹ nhàng và âm thầm. Thật lòng em không hiểu tình cảm và con người của anh. Liệu có phải "anh yêu em"? Câu hỏi đó cứ hoài nghi trong em mà mãi đến bây giờ.

    Suốt 3 năm em vẵn không có câu trả lời. Mọi người bảo "anh rất yêu em" nhưng sao anh phải lặng im và nhẹ nhàng tới giờ. Em không biết mình đã thương anh từ khi nào?một cảm giác buồn mỗi khi nhớ về anh. mỗi khi anh tới em cảm thấy được niềm vui trong em, thấy được một cảm giác thật khác lạ. Có thể ấm ấp chỉ riêng trong em và trong anh như thế nào hỡi ấm anh cứ luôn âm thầm lạng lẽ như vậy để chính anh và với em cũng phải buồn.

    Em nhìn được trong đôi mắt anh một điều gì đó như khó nói và ngậm ngùi, thấy được một nỗi buồn đến ngại ngùng. Phải chang anh sợ em không chấp nhận anh, và rồi khi đó sẽ khó xử cho cả hai ta. Anh đúng là đổ ngốc, là một đáng nam nhi sao anh có thể nhút nhát và yếu đuối thế. Em thật buồn vì anh, nhưng cũng không biết nói sao nữa. Em sẽ im lặng và quên anh anh ạh. Em không muốn chờ đơi nữa, đã quá lâu cho khoang thời gian dài chờ đợi, em mệt mỏi quá rồi.

    Đã bao người tới với em vậy mà em đã từ chối không cho họ một cơ hội nào?nhưng lần này em sẽ cho một người nào đó có cơ hội, cái cơ hội mà em vẫn âm thầm dành cho anh từ lâu. Cứ mỗi lần một mình trong đêm em thấy mình nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng trong căn phong lạnh lẻo ko người thân vì vốn em sống xa gia đình. Em mong rằng trong cuộc sống sau này anh sẽ happy, vui vẻ và thành đạt. Tạm biệt người "đơn phương".

  4. #384
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    75
    Ðề: NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    Tình lỡ

    Tôi sinh ra tại một vùng quê nghèo huyện nhỏ của thành phố TB. Tuổi thơ ấu sống trong gia đình nhà nông nghèo, có hai anh em, tôi là con gái út được bố mẹ hết mực cưng chiều.

    Ngày tháng trôi êm đềm cho đến một ngày tôi đi thi Đại học. Không đỗ. Tôi quyết định khăn gói lên đường nhập học một trường trung cấp. Cuộc sống lúc đầu cũng khó khăn vì lần đầu xa gia đình, bè bạn.

    Rồi tôi cũng quen với môi trường mới, nỗi nhớ nhà dần dần mất đi. Cho đến một hôm tôi nhận được tình cảm của một người cùng quê. Tình yêu thời sinh viên thật nồng nàn và mãnh liệt. Cứ thế chúng tôi bị cuốn hút trong vòng yêu, yêu và cho nhau, đến khi anh ra trường, công tác trên Hà Nội cách tôi 30km.

    Cuối tuần anh vẫn xuống thăm tôi, hay những lúc rảnh tôi lại lên thăm anh. Ngày tháng trôi, lại một năm qua đi, chúng tôi đã xác định khi tôi ra trường hai đứa sẽ làm đám cưới.



    Nhưng sự thật lại rất đau lòng. Khi tôi về quê thực tập, anh ở trên này gặp lại người yêu cũ. Họ đã quá đà mà giấu tôi gần một năm trời. Tôi không hề biết, tình yêu tôi dành cho anh vẫn nồng nàn như thế, tôi tin anh tuyệt đối, để rồi phải chia tay...

    Người đàn ông thứ hai xuất hiện khi trong tôi vẫn đầy mặc cảm của dư âm tình đầu. Anh lại dành cho tôi thứ tình cảm đặc biệt, đầy chở che và vững chãi. Hơn một năm bên anh, tôi dần quên quá khứ tội lỗi, sống hết mình với anh. Nhưng dường như trong tình yêu tôi không hạnh phúc trọn vẹn. Anh bắt đầu hờ hững với tôi. Tôi có hỏi nhưng anh chỉ trả lời do không hợp nhau.

    Tôi thì cảm nhận được rằng anh đã có một mối tình không thể quên được. Nhiều lúc anh tình cảm với tôi nhưng lại nhớ về một người con gái khác. Rồi anh cũng thừa nhận điều đó và quay sang nhận tôi là em gái. Em gái gì mà vẫn tình cảm như người yêu nhau.

    Anh lại nhẫn tâm hơn khi đặt vấn đề coi tôi là người tình. Không chấp nhận được điều đó tôi đã mấy lần chia tay, nhưng cứ gần quên được anh thì anh lại liên lạc, lại khiến tôi hy vọng, níu kéo, để rồi anh lại hất bỏ, cáu gắt tôi vô cớ.

    Giờ tôi sống trong cái vòng luẩn quẩn của tổn thương, nhớ nhung quay quắt, hy vọng hạnh phúc, để rồi lại tổn thương...

    Có lẽ ta không bao giờ nên trao trọn trái tim. Hãy giữ cho mình một phần dù rất nhỏ, để gượng dậy sau cuộc tình tan vỡ, cho tâm hồn một chỗ trú bình yên.

  5. #385
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    Ra đi

    Ra đi để trái tim bớt đau thương. Ra đi để tìm quên chính mình. Ra đi để tìm sự bình yên. Cuối cùng em cũng chọn con đường ra đi, đi đến một nơi thật xa, nơi đó không có anh, không có kỷ niệm và nơi đó cũng không có những người em quen biết, và họ cũng không biết em là ai.

    Ngày anh ra đi, em vẫn mong được một ngày nhìn thấy anh tay trong tay hạnh phúc với người khác, em tưởng mình cứng rắn lắm, em sẽ mỉm cười chúc phúc anh nếu như ngày đó xảy ra. Vậy mà em đã lầm, em đã nhận định sai hoàn toàn tình yêu mà em dành cho anh. Em đã yêu anh nhiều hơn em nghĩ, em đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Em có thể từ bỏ tất cả vì anh. Dù đã chấp nhận lời chia tay, nhưng sao khi nghe tin anh chuẩn bị vui duyên cùng người khác, em đã chết lặng người, trái tim e như bị vụn vỡ, suy sụp hoàn toàn. Còn anh? chẳng bao giờ anh hiểu được em, trái tim em đau hơn vì sự vô tình của anh. Anh sẵn sàng làm tổn thương em, để đạt được mục đích của mình, anh biết trái tim em đang rỉ máu, vậy mà anh vẫn nhẫn tâm, găm vào đó một con dao.

    Anh vẫn biết em đang ở nhà, vậy mà anh vẫn dững dưng điện thoại cho bạn của em, để tâm sự. Có phải anh muốn em chết đi, anh mới thoải lòng phải ko? Kể từ đó đến nay, em đã không biết bao nhiêu đêm rồi em không ngủ? Có bao nhiêu giọt nước mắt em rơi? Em không biết nữa, chỉ biết từ khi nghe tin, là từ đó em luôn thao thức thâu đêm nước mắt em tuôn dài theo kỉ niệm.

    Ôi sao kỉ niệm giữa chúng ta chẳng có nhiều mà tình anh lại đong đầy theo nổi nhớ. Em không thể chịu đựng hơn được nữa, và em sợ một ngày anh thật sự vui duyên cùng người ta, thì có lẽ trái tim cũng vụn vỡ mất. Nên em đã chọn cách ra đi. Đúng hơn là em đang trốn chạy, trốn chạy kỷ niệm, trốn chạy nổi đau và trốn chạy cả chính mình.

    Giờ em đang chờ đợi ngày ra đi, khoảng thời gian này sao em thấy dài quá. Ngoài giờ làm việc, em chỉ ở nhà, sống khép kín, chẳng buồn giao tiếp với bạn bè, em sợ nghe người khác nhắc đến tên anh, em sợ chạm vào kỷ niệm, giờ em muốn vùi chôn tất cả

  6. #386
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Bài viết
    30
    Ðề: NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    TÁCH CAFE MUỐI​


    Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
    Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
    Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
    Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
    dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

    Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!

  7. #387
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    2
    Ðề: NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    Cạn nghĩa...


    "Xin anh cho em một cơ hội để hoàn thiện mình. Mẹ con em cần có anh và luôn chờ anh về”- bị đơn với gương mặt nhòe nước mắt tha thiết van xin. Nhưng, không nhìn vợ lấy một giây, người đàn ông cương quyết lắc đầu: “Muộn mất rồi!”


    Quen nhau từ thời sinh viên, ra trường họ cưới nhau và chung sống đến hôm nay đã gần 30 năm chia ngọt sẻ bùi. Cũng đã tính đến chuyện vài năm nữa nghỉ hưu, họ sẽ về quê hưởng thú điền viên. Dưới đôi mắt của bè bạn và xóm giềng, đó là một gia đình hạnh phúc hoàn hảo khi cả hai có địa vị xã hội nhất định; người chồng mẫu mực, thương vợ con; người vợ biết vun vén, chăm sóc gia đình và 3 con trai ngoan ngoãn, học giỏi.

    Nhưng rồi gần đây bà phát hiện ở chồng có những biểu hiện lạ. Ông thường đi sớm về khuya, không có cả thời gian hỏi han chuyện học hành của đứa con đang chuẩn bị thi đại học. Nhiều lần nói xa nói gần về mối quan hệ giữa ông với một người phụ nữ mà bà nghe đồn đại đang có quan hệ với ông, bà chỉ nhận từ chồng cái cau mày khó chịu hoặc lớn tiếng phủ nhận.

    “Vôi nào là vôi chẳng nồng”, nhất là khi thời xuân sắc của người phụ nữ không còn và gia đình đối với họ là lẽ sống, bà đã không giữ được sự bình tĩnh cần có, thường xuyên hạch sách, nghi ngờ chồng.

    Ghen tuông, mất niềm tin làm cho mâu thuẫn vợ chồng mỗi lúc một thêm trầm trọng. Họ cãi nhau bất chấp sự có mặt của con cái. Bầu không khí gia đình càng nặng nề hơn khi bà hăm dọa sẽ tố cáo ông với lãnh đạo và có những lời lẽ xúc phạm, nhục mạ chồng.

    Cuối cùng điều bà không mong đợi đã xảy ra, ông dọn đi nơi khác ở và một thời gian ngắn sau, ông đơn phương xin ly hôn. Bất chấp sự hòa giải năm lần bảy lượt của tòa án, sự phản đối quyết liệt của vợ, ông nhất quyết giữ nguyên yêu cầu được ly hôn. Thấy không thể hàn gắn, cấp sơ thẩm giải quyết cho họ ly hôn. “Còn nước, còn tát”, bà làm đơn kháng cáo với hy vọng chồng nghĩ lại tình cảm của bà và các con...

    Tại phiên tòa phúc thẩm, ông trình bày: “Trong thời gian sống ly thân một năm, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tình nghĩa vợ chồng gần 30 năm đâu phải nói bỏ là bỏ được! Nhưng tiếc là trong thời gian này, bà ấy vẫn không nhận ra việc làm quá đà của mình, có những lời nói và hành động làm mất mặt tôi. Thử hỏi, tôi làm sao có thể tiếp tục sống với người không đồng cảm, chia sẻ cùng tôi, ngược lại còn làm rối tung mọi việc? Ở đây không có chuyện tha thứ hay không tha thứ mà là tình cảm của tôi đã nguội lạnh, không thể tiếp tục chung sống được”.



    Trước thái độ cương quyết đòi ly hôn của chồng, bỏ cả lòng tự trọng, danh dự và địa vị xã hội, bà bật khóc nức nở, cuống quýt xin chồng nghĩ lại, xin tòa hàn gắn để gia đình đoàn tụ. “Tôi vẫn còn thương yêu chồng. Tôi sẽ thuận theo mọi ước muốn của anh ấy miễn sao gia đình được hòa thuận, con cái được sống trong tình yêu thương đầy đủ của cha mẹ và phát triển bình thường. Xin cho tôi một cơ hội...”.

    Vị chủ tọa nhíu mày, thở dài. “Tôi hy vọng - dù biết là rất mong manh - ông nghĩ lại khi chứng kiến sự hối hận đến tuyệt vọng của vợ”. Nhưng ông vẫn lạnh lùng: “Chỉ những người trong cuộc mới hiểu được tình cảm và nỗi day dứt khi phải quyết định ly hôn. Thời gian sống ly thân một năm là đã quá đủ. Tôi không thể chung sống thêm dù chỉ một ngày chứ đừng nói là một tháng hay một năm nữa”.

    Điều gì làm cho ông tuyệt tình đến thế? Những người ngồi quanh tôi thầm thì: “Nếu đã có người thứ ba, dù mâu thuẫn chỉ mới bắt đầu cũng khó hàn gắn được”. Thực hư chuyện này ra sao, chỉ có ông là người biết rõ nhất, không ai có quyền đưa ra một kết luận nào khi chưa có bằng chứng cụ thể.

    Dẫu vậy, vẫn thấy xót, thấy đau. Giới trẻ yêu vội, cưới vội và chia tay cũng vội, là hệ quả tất yếu. Nhưng cuộc hôn nhân với gần 30 năm yêu thương, đồng cam cộng khổ, chỉ một chút nghi ngờ, một chút cư xử thiếu sáng suốt, khéo léo mà tan vỡ khiến cho người trong cuộc và cả những người tình cờ ngồi dự phiên tòa phải trăn trở, suy nghĩ nhiều.

    “Đốn cây ai nỡ dứt chồi”, một khi tình đã hết, nghĩa đã cạn, biết lấy gì để neo giữ con thuyền hạnh phúc? Điều làm nhẹ lòng người dự khán là hình ảnh họ cùng ngồi lại thỏa thuận việc phân chia tài sản, thời gian thăm nom con cái... trong hòa bình và tôn trọng lẫn nhau.

  8. #388
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    SAO EM HOK TỰA VÀO VAI ANH?

    Lại một tin nhắn, vẫn là số ấy, nhưng sao Lan thấy trong người ran ran. Tin nhắn hôm nay chỉ vẻn vẹn 1 câu “Sao em không dựa vào vai anh?”…


    Lan là một cô gái khá xinh xắn, cô có gương mặt bầu bĩnh đến thơ ngây, đôi mắt ánh huyền man mác một nỗi buồn. Bù lại, Lan có một nụ cười thánh thiện, anh thường nói với Lan thế. Dù đang rất buồn, nhưng chỉ cần nhoẻn miệng cười là gương mặt Lan lại bừng sáng. Mọi người nói cô lúc nào cũng tươi tắn thế, sau này sẽ sướng lắm…
    Lan có nhiều chàng trai theo đuổi sẵn sàng đến bên cô bất cứ lúc nào nhưng trái tim của cô chỉ dành cho Hùng. Hùng hơn Lan 1 tuổi, anh học trên Lan một khóa. Tình yêu của hai người đang “độ” thì bạn gái cũ của Hùng xuất hiện. “Tình cũ không rủ cũng đến”, Hùng nhanh chóng lảng tránh Lan để “về” bên người yêu cũ. Lan chợt nhận ra cái thân phận “thế” của mình, cô lẳng lặng nhìn Hùng vui vẻ bên người khác mà không níu kéo. Lòng Lan tan nát, Lan trở nên trầm lặng và thơ ơ với chuyện yêu đương. Trong mắt Lan, con trai chẳng là gì cả.
    Tình cờ trong một buổi tiệc sinh nhật cô bạn gái trong nhóm, Lan gặp Hoàng. Anh không cuốn hút Lan bằng vẻ ngoài đẹp trai như Huy, hay hát hay như Tùng, khiếu hài hước như Mạnh. Anh trầm lặng, ngồi mân mân cốc nước lọc và chào về cùng mọi người. Những ngày sau đó, Lan luôn nhận được những tin nhắn của một số điện thoại lạ, lời lẽ rất nhẹ nhàng với những lời động viên như thể anh ta hiểu rất rõ về Lan. “Nhắm mắt lại và ngồi im lặng, em sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.”. Hầu như tuần nào cũng có tin nhắn đó, Lan tỏ ra thờ ơ, Lan nghĩ chắc là số của một trong những vệ tinh đang vây quanh cô. Lan chẳng thèm bận tâm. Lan cũng không buồn nhắn tin hay gọi điện lại. Cứ đều đều như thế, Lan nhận tin nhắn mỗi ngày như một việc “phải làm”.
    Lan vẫn thường xuyên lên mạng, chat cùng Hoàng nhưng tuyệt nhiên cô không bao giờ thấy Hoàng hỏi xin số điện thoại của cô. Lan nhận thấy Hoàng khá tinh tế, anh khéo léo gợi chuyện để khai thác nội tâm của cô. Nói chuyện với Hoàng, Lan cảm thấy lòng mình có một chút nhẹ nhàng. Mặc dù thế, Lan ghét phải tâm sự với người khác, cô không thích ai biết tâm tư của cô vì như thế cô sẽ mất đi sự hãnh diện của mình. Lan không chấp nhận mình là người thất bại
    Bất chợt một ngày, số điện thoại lạ đó không còn thấy nhắn tin cho Lan nữa. Lan tự nhủ “chắc anh ta chán rồi” và tự cười thầm. Nhưng lạ thay, Lan cứ thấy trong lòng mình trống trải, thấy thiếu thiếu một điều gì đó trong cuộc sống, nó hư ảo, thật gần mà cũng thật xa. Lan cảm giác nắm được nó nhưng lại thấy nó đang tuột khỏi tay. Lan cầm điện thoại, lưỡng lự nhìn từng con số, Lan muốn gọi điện….
    Lan vẫn cứ bông đùa cùng với nhóm bạn trong phòng, vẫn nhiệt tình tham gia các hoạt động văn thể, nhưng sao không thấy thật vui. Lan thấy cuộc sống cứ nhạt nhạt, “hay mình bị trầm cảm nhỉ?”, Lan tự nhủ và cô tỏ vẻ lo lắng. Lần này Lan mở điện thoại, dò tìm lại những tin nhắn cũ và reply. Không có tin nhắn hồi âm, Lan thấy hơi nóng ruột, có cái gì như thúc đẩy Lan kiếm tìm một hình bóng, thật xa mà cũng thật gần…
    Lan mong và hi vọng đó là Hùng, Lan cảm thấy Hùng bên cạnh, sẽ như thế nào nhỉ khi chủ nhân của số điện thoại đó chính là Hùng, cô sẽ hạnh phúc, sẽ bật khóc hay sẽ hét toáng lên. Nhưng giọng một người con trai lạ, không phải Hùng, không phải là những âm thanh đó. Lan hụt hẫng, chán nản, Lan thấy ghét số điện thoại kia, không phải anh, không phải là điều cô mong đợi. Lan tắt máy…
    Lại một tin nhắn, vẫn là số ấy, nhưng sao Lan thấy trong người ran ran. Tin nhắn hôm nay chỉ vẻn vẹn 1 câu “Sao em không dựa vào vai anh?”…Tin nhắn của Hoàng

  9. #389
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    2
    Ðề: NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    Yêu thương mong manh

    Em biết, rồi sẽ có một ngày em lên xe hoa. Em sẽ cười rạng rỡ bên người em lấy làm chồng mà không phải là anh. Em biết, em thật ích kỉ khi chỉ nghĩ cho riêng mình.

    Tình yêu là có thật, cũng như sự hiện hữu trong tim em hình ảnh của anh. Nhưng em không làm khác được. Không có lí do nào là chính đáng cả, không có lời giải thích nào là hơp lí cả. Chỉ một điều, em là kẻ ích kỉ nhất trên đời. Tạm biệt anh! Tạm biệt mối tình đầu của em, tạm biệt người đàn ông em yêu. Sau đám cưới của em, anh hãy sống cho mình.

    Sau đám cưới này em cũng sẽ quên anh. Dù lúc viết những dòng chữ này cho anh, em nhớ anh vô cùng, em muốn được gục đầu vào bờ vai anh, trên chiếc xe máy và đi khắp nơi. Ở bên cạnh anh bao nhiêu phiền muộn tan đi hết. Chỉ còn lại hạnh phúc, chỉ có giây phút ấy em mới là chính mình. Mười mấy năm nay tình yêu của anh chỉ dành trọn cho em, khi ấy em đi qua biết bao mối tình. Chẳng khi nào trọn vẹn cho anh. Nhưng dù có thế nào, với em anh vẫn là người duy nhất. Hẹn anh ở kiếp sau, em sẽ sống tốt, sẽ yêu anh trọn vẹn. Em đã khóc thật nhiều khi từ bỏ tình yêu của mình, đã khóc thật nhiều khi quyết định quên anh đi. Em biết, chỉ có lấy chồng em mới quên được anh… Cuộc đời rộng lớn nhường kia sao không cho mình được ở bên nhau, sao em hèn nhát thế này?

    Có lẽ, nếu không lấy được anh. Ngày cưới sẽ là ngày mà em buồn nhất, anh à! Anh mãi là Mối tình đầu và cũng là mối tình cuối trong tim em…

  10. #390
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    Chỉ được chọn một


    Mọi người khen anh Tú giỏi, có duyên và rằng “Thế mới đáng mặt đàn ông”... vì anh Tú có cô bồ rất trẻ và cũng rất xinh. Nghe mãi những lời đó tính tự ái trong tôi phát nổi đóa. Tôi rất đẹp trai, lẽ nào lại kém anh Tú, không có cô gái nào yêu...


    Khi tự ái nghĩ vậy, chứ chẳng ai vì thế mà đi kiếm bồ. Tôi lại là người sợ vợ, sợ sự thay đổi, xáo trộn trong cuộc đời nên tuy có lúc cơn tự ái bột phát mà nghĩ quẩn như thế chứ phương châm sống của tôi vẫn là nhất vợ nhì trời.

    Vợ tôi thật lắm ưu điểm. Mẹ tôi thường khen vợ tôi trước họ hàng bằng câu: Thằng này (tôi đấy) chẳng được tích sự gì, chỉ được mỗi một việc là chọn được vợ đảm đang, hiếu thảo...

    Là người đàn ông, là người con - đó là lời khen vô giá, không hạnh phúc nào bằng. Tôi còn hạnh phúc hơn là có hai đứa con khỏe mạnh, được mẹ nó dạy dỗ nghiêm khắc nên rất ngoan và học cũng rất giỏi. Vốn không nhiều tham vọng nên với tôi - cuộc sống hiện tại thật tuyệt vời.

    Đồng nghiệp không xếp tôi giỏi như anh Tú, nhưng tôi cũng được lắm lời khen ngợi đáng tự hào. Họ bảo tôi là người đàn ông mẫu mực, là tấm gương sáng để các chị, các cô đem về nhà so sánh, bắt chồng học tập...

    Năm ấy, phòng tôi nhận về một cô nhân viên mới vừa tốt nghiệp ở Đức về. Liên là cô gái thông minh, năng động, với kiến thức được đào tạo bài bản ở nước ngoài và với tác phong công nghiệp, cô nhanh chóng chiếm được niềm tin và sự nể phục của đồng nghiệp, lãnh đạo.

    Chính dự án mà tôi là chủ nhiệm cũng nhờ quan hệ của cô với ông giáo sư nơi cô thực tập sau đại học ở bên Đức mà có. Vì dự án ấy, tôi cùng cô sang Đức công tác một tháng.

    Ngay tối đầu tiên trên đất Đức, Liên đã nói lời tỏ tình cùng tôi. Cô bảo: ngay từ ngày mới về làm việc cô đã có cảm tình với tôi. Cô nói: không phải vì hình thức mà chính vì nhân cách, trí tuệ của tôi đã cuốn hút cô... Cô biết: sự bày tỏ tình cảm của cô với tôi là sai trái, nó sẽ đem bất hạnh đến cho cô, nhưng cô không thể kìm chế được nữa. Càng cố kìm nén tình cảm thì cô càng yêu tôi hơn... Cô bảo: Chuyến đi này cũng vì thế, cô muốn được gần tôi, được có cơ hội để giải tỏa nỗi lòng mình... cô xin tôi đừng coi thường cô, vì đó là tình cảm chân thành, tha thiết.... Liên nói dài lắm, nhiều lắm.

    Ban đầu tôi giật mình, ngỡ ngàng, bối rối, nhưng càng nghe, tính tự ái được vuốt ve, tôi thấy hãnh diện tự hào, thấy mình đáng mặt đàn ông. Vui vui, sung sướng. Trong lòng lao xao một niềm tự tin, hiếu thắng.



    Ảnh minh họa

    Đêm ấy tôi không sao ngủ được. Nằm trên giường mà những lời Liên nói cứ văng vẳng bên tai khiến lòng tôi bâng khuâng xao xuyến. Lạ thật, chỉ mới hôm trước, khi ngồi trên máy bay tôi còn nhớ vợ con đến cồn cào. Vậy mà từ lúc nghe Liên giãi bày tôi chẳng còn thấy bóng vợ con đâu. Những lời yêu thương, tỏ tình của Liên cứ ám ảnh, láy đi láy lại đến nỗi tôi không quên từng chỗ ngắt câu, từng lúc hơi thở gấp gáp hoặc ngập ngừng của Liên...

    Trong đêm tối, tôi chỉ còn thấy ánh mắt Liên nhìn tôi tha thiết cầu khẩn một tình yêu có đi có lại... để lòng bâng khuâng sung sướng. Thì ra người ta bạc tình cũng thật là dễ. Một chút hiếu thắng, một chút đam mê, một chút tự ái... cũng có thể làm người chồng mẫu mực quên đi nghĩa tình, trách nhiệm, không nghĩ đến hạnh phúc, tương lai.

    Cuộc đời tôi bất ổn từ sau một tháng đi công tác nước ngoài ấy. Vốn là người trung thực, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt vợ con. Tôi bị dày vò mỗi khi phải nói dối vợ để đến với Liên.

    Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt đồng nghiệp mỗi khi họ hỏi thăm về gia đình hoặc gọi tôi là người chồng mẫu mực. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Liên khi cô hỏi: Anh có yêu em không?...

    Những ngày đắm đuối, mụ mị vì yêu qua đi thật nhanh. Tôi thấy sợ mỗi khi bước vào cửa nhà. Trái tim tôi đập dồn khi thấy nét mặt vợ đăm chiêu, nỗi buồn ẩn hiện. Thằng bạn thân cho tôi một kinh nghiệm: Đàn bà là giống nhạy cảm nhất trên đời. Chồng chỉ thoáng có tà ý là họ phát hiện ra ngay.

    Nói hay không là tùy tính người, nhưng với bà vợ im lặng thì đừng có mừng. Những người đàn bà im lặng là những người có bản lĩnh, biết kìm chế, nhưng khi họ quyết định thì khó lay chuyển. Họ im lặng để cho ông chồng đa tình một cơ hội hối cải... Tôi sợ sự im lặng của vợ đến căng thẳng khốn khổ. Những lúc gần Liên tôi cũng căng thẳng không kém. Tuy Liên bảo: Em chỉ muốn được yêu anh, không đòi hỏi gì..., - nhưng cô rất hay ghen. Thời gian ở bên nhau không dễ, không nhiều, vậy mà, cứ gặp nhau là cô lại kiếm chuyện để ghen tuông giận hờn. Lúc sịt sịt, lúc cáu bẳn làm tôi đau đầu, bứt rứt. Cô còn tra vấn chuyện giường chiếu xem ai hơn ai khiến nhiều buổi chia tay mà cả hai đều ở trong tâm trạng bực bội, chán ngán... Thế mới biết anh Tú thật tài. Tôi tìm đến anh Tú tâm sự, thắc mắc. Anh bĩu môi bảo: Phụ nữ thành phố họ không điên chấp nhận làm bà cả, bà lẽ đâu. Đàn ông chỉ có thể chọn một mà thôi. Bà xã tôi chấp nhận quan hệ của tớ vì con cái, nhưng bà ấy đâu có chấp nhận tớ là chồng. Bên ngoài tưởng tớ... nhưng vợ thì coi mình là người dưng, mình coi người dưng là vợ... Người coi mình là người dưng thì có hai con với mình. Người mình coi là vợ lại chẳng có mối ràng buộc nào... Một bên trẻ, một bên già. Già thì mặc xác mình. Trẻ thì chưa biết đến lúc nào cũng sẽ mặc xác mình nốt... Đàn ông chỉ có quyền chọn một... - Câu nói của anh Tú nằm trong đầu tôi đúng một tuần để tôi quyết định chấm dứt mối tình éo le với Liên bằng câu: Anh yêu em lắm, nhưng vì hạnh phúc, tương lai của em, chúng ta đành phải chia tay... Cuộc chia tay làm tim tôi rỉ máu vài tháng, khi Liên chuyển công tác thì lòng tôi lại thanh thản. Đến giờ tôi vẫn còn hãi hùng mỗi khi nghĩ đến những ngày căng thẳng khủng khiếp ấy...

 

 
Trang 39 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 2937383940414989 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •