Chào mừng đến với Diễn đàn Dân Kế Toán - Kế toán tổng hợp thực tế.
Trang 45 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 3543444546475595 ... CuốiCuối
Kết quả 441 đến 450 của 1219
  1. #441
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    CẢ NHÀ CUỐI TUẦN VUI VẺ:cheers1:

  2. #442
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    Đánh mất tình yêu trong tầm tay


    Mặc kệ cho giục, Hoài vẫn thử cái áo này cho đến cái áo khác.


    - Mặc ông ấy, ông ấy quen thế rồi! Mình mới vào đây được hơn tiếng chứ bao nhiêu mà lâu - Hoài gắt.

    - Mày vừa vừa thôi, phát chán rồi ông ấy bỏ đi đấy! - Vừa đưa tay chỉnh lại chiếc áo Hoài đang thử, Hoa vừa nói.

    - Ôi dào, lo gì. Ông ấy cù lần lắm. Tao với ông ấy yêu nhau lâu rồi, chẳng có chuyển biến gì nữa đâu! Không yêu tao, ông ấy còn biết yêu cô nào nữa chứ! - Hoài tự tin nói với Hoa.

    - Biết vậy, nhưng điều gì xảy ra, ai biết! Tình yêu là phải biết vun vén, nếu không đùng cái là biến thành bọt bong bóng xà phòng...

    Cuối cùng, lần lữa mãi, Hoài cũng chọn được hai chiếc áo cho mình. Lúc hai người đi ra, Quyết nhăn nhó:

    - Em biết mấy giờ rồi không?

    - Cả tuần mới chở em đi mua sắm được, anh không chịu vào cùng em thì thôi, đứng chờ em có tý mà cũng không được! - Hoài nũng nịu.

    Nhưng sợ phải chứng kiến cảnh cãi nhau của đôi bạn, Hoa nói ngay:

    - Thôi, hai người về đi, muộn rồi! Anh Quyết thông cảm, lâu rồi nó không đi mua sắm nên mới chọn kỹ thế! Em cũng về luôn đây - Nói rồi Hoa lên xe phóng đi trước.

    Hoài bực lắm. Quyết đã làm cô mất thể diện trước mặt bạn gái mình. Cô gắt gỏng:

    - Anh có cần phải như thế không? Không chờ được thì anh phóng xe về trước, tôi có giữ anh lại đâu.

    Thường ngày chỉ cần Hoài nổi giận là Quyết lập tức “lép vế”, rối rít xin lỗi cô ngay, nhưng lúc này anh cũng không vừa:

    - Anh chỉ nói có một câu thôi, vậy mà em đã phản ứng như thế à? Em làm gì cũng phải nghĩ đến người khác với...

    - Tôi là thế đấy, tôi chỉ biết nghĩ đến mình đấy! - Hoài vẫn cãi bằng được dù Hoài biết trong việc này cô sai - Anh về đi, không phải theo tôi nữa!

    Hoài quay sang, thấy chiếc taxi cách đó không xa, cô liền vẫy lại và hùng hổ lên xe. Quyết xuống xe, giữ tay cô lại:

    - Em làm sao thế, em có nhớ chiều nay em đã hẹn với mẹ anh đến nhà nấu ăn và ăn tối cùng bà không? Thế mà em cứ tỉnh bơ đi mua quần áo không thèm chuẩn bị gì cả? Anh cũng đã hẹn mấy người bạn đồng nghiệp đến chơi...

    Hoài hơi chững người lại. Đúng là cô có hẹn chiều này đến nhà Quyết nấu ăn, thế mà cô lại quên béng đi mất. Nhưng vốn quen thói bướng bỉnh, cô vẫn tỏ ra bất cần:

    - Chiều nay em không đến nữa. Kệ anh...!

    Rồi Hoài bước lên taxi, để mặc Quyết “chết đứng” như trời trồng. Đứng lặng một lúc, anh lên xe phóng đi. Anh cứ vòng xe đi, vòng xe lại mà không biết phải đi đâu. Anh gọi điện cho Hoài, nhưng cô không nghe. Đã gần 5 giờ chiều rồi, chắc mẹ anh ở nhà mong hai đứa lắm. Quyết rất bực mình với Hoài, nhưng việc gì thì việc, anh vẫn muốn để qua tối nay đã...



    Công việc của anh và Hoài đều bận rộn nên cả hai người không có nhiều thời gian dành cho gia đình hai bên. Ở cách nhau không xa, nhưng chỉ thỉnh thoảng Hoài mới đến nhà với mẹ anh. Quyết rất thông cảm cho Hoài điều đó, vì chính bản thân anh cũng không có quá nhiều thời gian dành cho Hoài và gia đình cô.

    Nhưng kế hoạch chiều nay đã báo trước với mẹ anh rồi, anh biết ăn nói với bà thế nào? Dẹp tự ái của mình, Quyết đến nhà Hoài nhưng cô nhất quyết không chịu gặp anh.

    - Anh về tự lo việc của anh đi, tôi không đi đâu cả - Hoài gắt gỏng qua điện thoại khi anh gọi điện, rồi cúp máy.

    Đến mức này thì Quyết cũng không năn nỉ Hoài thêm làm gì nữa. Anh phóng xe về nhà. Quyết tính, anh sẽ bịa ra một lý do nào đó để giải thích với mẹ và để gọi điện cho mấy người bạn đồng nghiệp thông báo kế hoạch đã bị hoãn.

    Khi Quyết về đến nhà, anh thấy chiếc xe máy của Nguyệt - cô đồng nghiệp của anh đã dựng ở sân. Anh đi vào, Nguyệt ngồi cạnh mẹ anh, đang nhặt từng cọng rau, hai cô cháu chuyện trò tíu tít. Chưa bao giờ từ ngày bà bị tai biến mạch máu não bị liệt chân, phải ngồi trên xe lăn, Quyết thấy mẹ cười vui đến thế. Nhìn sang Nguyệt, anh thấy một cảm giác gì đó bâng khuâng, có nỗi khó tả. Nhìn thấy anh, Nguyệt lên tiếng:

    - Anh Quyết về lúc nào mà em không biết.

    Thấy Quyết đi một mình, mẹ anh hỏi:

    - Hoài đâu con?

    - Cô ấy, cô ấy... có việc đột xuất mẹ ạ. Cô ấy gửi lời xin lỗi, mong mẹ thông cảm - Quyết lúng túng khi nói dối mẹ.

    Biết là Quyết đang cố tránh điều gì đó, mẹ anh nói:

    - Lẽ ra như thế Hoài nên gọi điện cho mẹ, vì mẹ trực tiếp mời cô ấy đến đây nấu ăn chiều nay mà. Thế bây giờ con định thế nào?

    Chưa biết trả lời mẹ thế nào thì Nguyệt đã kịp thời “chữa cháy” cho anh:

    - Em đến đây từ chiều, cũng đã kịp mua mấy thứ. Mọi người cũng sắp đến cả rồi, hay bây giờ anh chở em ra chợ mua thêm một ít đồ ăn nữa, rồi tuần sau chị Hoài rảnh, mình lại tổ chức tiếp.

    Mẹ Quyết tán thành, còn Quyết chỉ biết thầm cảm ơn Nguyệt. Tối hôm đó, Nguyệt đứng ra đảm đương tất cả. Một bữa tối ngon miệng, ấm cúng và vui vẻ. Dù không có Hoài, Quyết vẫn thấy rất thoải mái...

    Nhìn Nguyệt nhanh nhẹn, lúc nào cũng cười tươi, lại rất hợp với mẹ mình nên tự nhiên Quyết thấy một cảm giác gì đó gần gũi với cô đồng nghiệp đã có tình cảm với anh từ rất lâu này. Nguyệt không xinh, nhưng lúc này Quyết thấy cô thật đáng yêu.

    Trước đây, đã có lần Nguyệt bày tỏ tình cảm của mình với Quyết. Lúc đó, Quyết đã yêu Hoài và anh đã thẳng thắn với Nguyệt: “Giữa em và anh chẳng thể có gì cả. Anh đã có Hoài”. Sau lần đó, Nguyệt không làm phiền Quyết nữa, chỉ âm thầm quan tâm đến anh. Quyết thì vẫn xem Nguyệt như một người em, một người đồng nghiệp.

    Mấy người đồng nghiệp thấy Nguyệt trở thành người phụ trách bữa tiệc, nháy mắt nhau về trước, “nhường” cả lại cho Nguyệt nhiệm vụ dọn dẹp, rửa bát. Xong việc, Nguyệt cũng không về ngay mà còn ở lại tâm sự với mẹ Quyết. Xe máy của Nguyệt vì chị đồng nghiệp đã nhanh tay: “Chị mượn xe em đi có việc để qua đón đứa bạn” nên Quyết đèo Nguyệt về. Cảm giác ngại ngùng, hai người chẳng ai nói với ai được câu nào.

    Tối hôm đó Quyết không ngủ. Quyết nghĩ về Hoài. Cô là bạn gái của anh từ lâu, vậy mà giờ anh thấy quá xa lạ. Hoài không bao giờ nghĩ cho người khác. Quyết chỉ còn lại người mẹ tàn tật là người anh yêu thương nhất, vậy nhưng Hoài luôn giữ khoảng cách với bà. Quyết biết giờ này Hoài đang chờ anh gọi điện nhận lỗi, năn nỉ cô, nhưng anh đã không gọi.

    Tối ấy, Quyết nằm ngủ mơ. Anh không nhầm, anh nhìn thấy Nguyệt... Sáng hôm sau, Quyết dậy sớm để chuẩn bị tinh thần sang nhà đón Nguyệt đi làm vì cô không có xe. Quyết hồ hởi như ngày đầu đến công ty. Quyết cùng Nguyệt đi ăn sáng rồi cùng đến công ty. Nhìn hai người như một cặp vợ chồng mới cưới, tràn ngập niềm vui...

    Hoài đứng ở bên đường, cô nhìn thấy ánh mắt rạng ngời hạnh phúc trên khuôn mặt Quyết... Hoài không tin mình lại đánh mất tình yêu ở anh một cách chóng vánh đến như thế, nhưng điều đó đã xảy ra. Hai dòng nước mắt muộn màng lăn dài trên má cô...

  3. #443
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....




    Trích dẫn Gửi bởi shinichi
    CẢ NHÀ CUỐI TUẦN VUI VẺ:cheers1:
    Lâu quá ko gặp, anh mai danh ẩn tích rùi áh anh hihi.......Mình cũng bắt chước anh Shinichi chúc [you] cuối tuần nhiều niềm vui nhé !
    -----------------------------------------------------------------------------------------
    Bói... lá

    Ngay từ khi mới vào làm thợ sửa máy ở tổ chuyền 1, tôi đã để ý đến Mây, cô thợ may nhỏ nhắn có nước da bánh mật, đôi mắt Mây biết cười, ít nói, siêng năng lại hiền lành, dịu dàng và nhất là luôn quan tâm người khác. Vậy nhưng, "để ý” cũng chỉ... "để đó” thôi. Tôi vốn nhút nhát mà.
    Nhưng tôi đã không "qua mặt" được mọi người. Một hôm, chị Vân tổ trưởng cùng mấy chị lớn tuổi trong chuyền, níu áo tôi, hỏi nhỏ: "Nè, cậu "chịu" Mây phải không? Nói đi, tụi chị giúp cho".

    Không thể chối cãi, tôi đành gật đầu thú nhận: "Nhưng... chỉ sợ Mây chê em xấu trai lại nghèo nên không dám ngỏ lời". Cả mấy chị đều đồng thanh bảo: "Để mấy chị lo cho!".

    Một buổi trưa, sau giờ ăn cơm, không biết mấy chị đồn thổi ra sao mà Mây tìm tôi, kéo ra một góc vắng... năn nỉ: "Em nghe mấy chị bảo anh xem bói hay lắm. Anh xem giùm em thử...".

    Nói rồi, Mây đưa tay cho tôi. Định cầm tay Mây, nhưng chẳng hiểu sao run quá, tôi đành nói trớ qua: "Không, anh xem bói lá cây. Em ra ngoài kia bẻ cho anh một nhánh lá đem vô đây, anh bói cho". Trong thời gian đợi Mây chạy ra ngoài sân tìm lá, tôi cố gắng hít thở thật sâu, lấy hết bình tĩnh chuẩn bị... bói.

    Cầm nhánh lá Mây đem vô, đếm tới đếm lui, tôi phán: "Có một người con trai thầm thương trộm nhớ em. Người ấy cao cao, ốm nhách, tóc rễ tre, da đen mốc cời, xấu trai không chỗ nào mà nói. Tuy vậy, "nó” rất hiền lành, lại chịu thương chịu khó. "Nó” thương em lâu lắm rồi mà không dám nói ra, nó sợ em chê".

    Mây nghe vậy hỏi tới: "Mà anh có biết ảnh làm nghề gì? Ở đâu không?". Tôi lại đếm tới đếm lui mấy chiếc lá rồi phán: "Nó” làm cùng nghề, cùng chỗ với em đó”.

    Mây chau mày suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: "Ai vậy ta? Ai vậy ta?". Hôm sau, rồi hôm sau nữa, tôi và mấy chị cứ nhìn nhau cười, khi đến giờ ăn, thấy Mây cứ dáo dác "xem tướng" hết anh này đến anh khác. Một tuần sau, đang ăn cơm, tôi đưa mắt tìm Mây như mọi ngày thì bắt gặp ánh mắt Mây, ánh mắt ấy giờ không cười mà đang... giận. Tôi biết tội, đành cười... cầu an. Chiều ấy, lấy hết can đảm, tôi đón Mây trước cổng công ty: "Biết hết rồi phải không? Nếu em không chê "nó” thì lên xe cho "nó” chở về".

    Một năm sau ngày có màn kịch "bói lá”, tôi cùng Mây đăng ký kết hôn. Và bây giờ, chúng tôi đã có một thằng nhóc đặt tên là Lá.

    Nếu có người khác phái nào đề nghị xem bói cho [you] thì [you] hãy cảnh giác nhé hihi :happy3::happy3: :cheers1:

  4. #444
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    Các bạn có định nghĩa được tình yêu là gì không nhỉ?

  5. #445
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    BABY ! EM ĐỪNG KHÓC.........
    - Thùy ! Vào nhà ngủ đi con, ngày mai đi rồi đó nghen
    - Dạ , má vào trước đi, để chút nữa con vô liền
    - Thiệt tình ! Chờ thằng Huy phải hôn. Từ sáng giờ có thấy nó đâu, chắc nó quên rồi. Thôi, vào ngủ đi con
    - Dạ, hổng có đâu má. Còn chỉ ngồi hóng gió 1 chút thôi mà.
    - Ừ, vô ngủ sớm nghen con
    Ngày mai tôi phải chuyển trường lên thành phố học.Nhà tôi nghèo nhưng nhờ học giỏi nên được một học bổng do người ta tài trợ. Lên thành phố học thì thích thật đấy. Nào là trường lớp thì to lớn, tiện nghi, đầy đủ tất cả . Nhưng sao tôi chẳng muốn đi chút nào. Ngôi trường này gắn bó với nó biết bao năm tháng rồi, thế mà bây giờ phải chuyển lên thành phố, tất cả mọi thứ đều lạ hết. Tôi vốn nhút nhát mà , sao có thể ở một mình trên đó được chứ. Nghe má nói là sẽ mướn nhà trên ấy cho tôi ở(buồn quá à). Nhưng có lẽ những thứ ấy không làm cho tôi buồn lắm. Tôi chỉ buồn là khi lên ấy sẽ không được gặp lại Huy thôi. Huy tốt với tôi nhất thế mà bây giờ phải xa cậu ấy thì buồn thiệt. Mà hôm nay kỳ quá, hằng ngày Huy đều qua chơi với tôi thế mà đến ngày tôi sắp đi lại không đến. Tôi ngồi chờ 1 lúc nữa cũng chẳng thấy cậu ấy đâu. Đang định bước vào nhà thì bỗng tôi nghe tiếng gọi:
    - Thùy! Chờ tớ đã.
    Tôi quay phắt người lại khi nghe tiếng gọi. Ôi ! Cái bóng dáng này quen thuộc quá. Chẳng phải đó là Huy sao, người mà tôi chờ đợi nãy giờ. Tôi mừng rỡ chạy đến bên Huy.
    - Ê ! Sao từ sáng giờ Huy hổng qua ?
    - Xin lỗi, hồi trưa định qua chơi với Thùy thì phát hiện cái đó rớt mất tiêu
    - HẢ??????? Cái đó... là... là cái gì???
    Huy cười hì hì
    - Sợi dây chuyền chứ gì
    - Thế mà tưởng. hehe
    - Tìm từ sáng giờ mới thấy nó. Tặng cho Thùy nè
    - Cảm ơn Huy nhiu` lun
    Sợi dây chuyền đẹp quá. Có mặt hình trái tim nè. Woa! Có hình của tôi và Huy chụp chung lúc tôi về quê ngoại nữa kìa. Hạnh phúc quá, Huy lúc nào cũng tốt.
    - Thùy thấy nó thế nào. Huy làm hổng được đẹp lắm. Thông cảm
    - Ai nói za^y. Đẹp thấy mồ. Đem bán đấu giá được nhiều tiền lắm đây
    - Thế trả lại cho Huy đi. Huy đem bán đấu giá
    - Hổng chịu ! Đẹp thế này mà trả sao.
    - Ừ - Huy khẽ cười
    - Thùy nè , vào ngủ đi, mai còn đi sớm
    Hổng hiểu sao khi nghe Huy nói thế thì tôi thấy buồn ghê. Tôi bước lại gần và ôm Huy. Vừa khóc vừa nói:
    - Xuống đó rồi nhớ Huy lắm. Chịu hổng nổi.Với lại , lỡ người ta ăn hiếp tớ thì sao.
    Huy đến gần và rút ra một chiếc khăn tay để lau nước mắt cho tôi.
    - Thùy đừng khóc nữa. Ở dưới ấy hổng ai dám làm gì Thùy đâu. Mà Thùy cũng lớn rồi mà. Thôi, vào ngủ đi nha, Huy về
    - Thế thì tạm biệt Huy nha. Khi nào Thùy về nhớ qua chơi đó
    - Tiểu thư ơi ! Biết rồi
    Cậu ấy lấy 2 tay véo má tôi, nhìn cậu ấy lúc đó dễ thương quá à. Tôi vẫy tay chào tạm biệt Huy rồi bước vào nhà.( huhu, mai đi rồi, buồn quá à. Bụt ơi, giúp con với)

    (còn tiếp)!

  6. #446
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    Chuyện tình nghìn lẽ một... "hiệp" (MT 721 - 16/3/2006)

    Nó ngước lên, đồng thời hắn cũng ngước theo. À, thì ra là “người quen cũ”. Ban nãy chẳng phải tên này đã vô lễ với bàn chân ngọc ngà của nó sao? Bây giờ lại tặng cho nó một cú va đầu nổ đom đóm mắt. Thiệt hết biết! Có lẽ hắn là “sao quả tạ” của nó.



    “Hiệp” thứ nhất: Đụng độ

    Tại bãi giữ xe của trường có một con nhỏ đỏng đảnh, thắt hai bím tóc lắc lư, miệng cười toe toét. Nó đang rất yêu đời!

    - Oái, oái, đau quá! Bộ đui à? Đi đứng mắt mũi kiểu gì kì vậy?

    - Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý.

    Nó gườm hắn một cái, giậm chân bành bạch như thể giũ sạch đất cát bám trên chân và tiếp tục đưa xe vào bãi gửi. Hắn thừ người, mắt cụp xuống, thở nhẹ:

    - Con gái gì kì lạ, nhìn dễ thương vậy mà dữ ghê. Mới cán chân tí xíu đã giãy lên đành đạch. Khó hiểu!

    Hắn lắc đầu, lấy lại phong độ, ủi xe về phía trước.

    “Hiệp” thứ hai: Tái ngộ

    - Này, đông nghẹt như thế thì làm sao chui vô nỗi.

    - Ôi, tiểu thư ơi, vào xem đại đi, không thì trễ giờ vào lớp đó. Ngày đầu tiên học trường mới, đừng để bị ấn tượng xấu do trễ giờ.

    Nhỏ bạn kéo tay nó chen chúc vào đám đông, phải chi học trường cũ, nó sẽ lên mặt là một cán bộ Đoàn mà:

    - Tránh ra, tránh ra, nước sôi, đừng bon chen thế chứ.

    Ắt hẳn tất cả sẽ dãn ra, nhường đường cho “cấp trên” liền. Đằng này mới chân ướt chân ráo vào trường, lên mặt kiểu đó coi bộ không hay cho lắm. Thôi thì đành vậy! Nó láo ngáo đưa tay rà từng tên một xem mình học lớp nào. Cốp! “a!

    - Ui da, hôm nay ăn phải giống gì mà xui xẻo thế không biết?

    Nó ngước lên, đồng thời hắn cũng ngước theo. À, thì ra là “người quen cũ”. Ban nãy chẳng phải tên này đã vô lễ với bàn chân ngọc ngà của nó sao? Bây giờ lại tặng cho nó một cú va đầu nổ đom đóm mắt. Thiệt hết biết! Có lẽ hắn là “sao quả tạ” của nó. Lại thêm một cái nhìn sắt như dao cắt, nó tách đám đông len ra ngoài. Tiếng trống vào lớp vang lên. Ôi thôi, nó vẫn chưa biết mình học lớp nào, do bị hắn phân tán tư tưởng nên khi nãy chưa dò xong tên lớp. Lần này thì trễ giờ thật rồi!

    “Hiệp” thứ ba: Lại. . . tái ngộ

    Nó hối hả chạy vào lớp, tất cả mọi người đâu đó đã yên vị. Nó cúi chào cô và quan sát bên dưới. Hên quá, hãy còn một chỗ trống. Nó vội vã vào chỗ ngồi rồi liếc nhìn hàng xóm kế bên tính làm quen. Choa, nó gục mặt, cười e lệ. Người ấy cũng khẽ đưa mắt qua nó, thì thầm:

    - Cho xin lỗi chuyện ban nãy, tại vội quá nên...

    - Ờ... ờ không sao, chuyện nhỏ í mà, dù gì thì tui cũng có lỗi.

    - Vậy huề nhé?

    Nó gật đầu, nhìn trộm sang thì thấy đằng ấy đang cười rất tươi. Ba lần gặp gỡ trong ba hoàn cảnh khác nhau, âu cũng là số trời.

    “Hiệp” thứ tư : Tình hình trở

    nên căng thẳng

    - Ừm, các em nghe đây, bạn Minh Nhật sẽ là lớp trưởng lớp ta.

    Tin ấy nghe như sét đánh ngang tai, không thể nào chấp nhận được. Đường đường là một nhà lãnh đạo suốt chín năm liền mà nay lại bị tước ngôi một cách đau lòng thế ư ?

    Kẻ kiêm nhiệm chức vụ ấy không ai khác, chính là hắn. Lòng nó rối như tơ vò, có chút gì đó man mác buồn. Không được làm lớp trưởng, một sự thay đổi quá lớn, nó bắt đầu tập sống những ngày rảnh rang, không còn bận bịu công tác. Nhưng sao nó vẫn thấy không quen. Nhất là mỗi khi trông cái vẻ mặt đần đần của hắn đứng trước lớp phổ biến, thông báo thông tin. Ghét ghê, ưa không nỗi cái mặt đó của hắn. Hắn giả vờ bắt chuyện với nó nhưng nó làm lơ trả lời qua loa, không thèm nhìn mặt đối phương. Nó đang ganh tị với hắn! Lạ đấy nhỉ?

    “Hiệp” thứ năm : Đôi bên giải hòa

    Sáng nay bước vào lớp, nó thấy có gì đó là lạ. Bỏ qua cảm giác đó đi, hãy tiếp tục việc học của một ngày mới. Nhưng bất ngờ quá, hộc bàn nó có một gói quà nhỏ lấp lánh giấy bọc đủ màu. Một bức thư dài gần bằng sông Mê Kông, nó hồi hộp muốn lấy ra đọc nhưng lại cất vô. Để về nhà xem, ngồi coi ở lớp mất công mấy đôi mắt của các “bà tám” soi mói. Đang học mà nó cứ thấp thỏm chờ đến giờ về. Vậy là hôm nay xem như có một lỗ hổng kiến thức rồi. Bù lại nó nhận được một tình bạn tốt từ kẻ kế bên. Hắn tặng nó đôi cột tóc hình ông trăng ngộ nghĩnh, hắn còn hứa sẽ cùng nó học thật tốt. Hắn muốn so tài với nó, đích đến là kết quả thi học kì một. Nó lên mặt, đấu thì đấu, sợ gì?

    “Hiệp” thứ sáu : Tạm biệt,

    tớ phải đi đây

    - Minh Nguyệt, em lên bàn đầu ngồi đi, ba em nhờ cô đổi chỗ vì mắt em không tốt, có kiếng thì nhớ đeo đó.

    Nó lặng lẽ dọn sách vở chuyển lên trên ngồi. Hắn nhìn theo, tiếc nuối. Mà cũng chẳng sao, dù gì thì hắn cũng có thể trông thấy mọi cử chỉ hành động của nó từ phía sau. Riêng nó ngồi cách hắn vài bàn, lâu lâu có thể quay xuống nhìn hắn; nhưng không dám nhìn thẳng bởi nó mắc cỡ. Rồi bỗng dưng nó có cảm giác như mình đang bị theo dõi. Vì thế một lần nọ, nó cố tình quay xuống vờ hỏi bài nhỏ bạn. Nó xượng chín người, hắn đang nhìn nó một cách chăm chú, trìu mến. Qua ánh mắt ấy, nó nghi ngờ, chẳng lẽ hắn đã “cảm” nó thật rồi. Không thể, không thể, hắn là tên “mọt sách” hàng hiệu, đời nào lại có chuyện đó xảy ra, vô tư đi. Lần chuyển chỗ này đối với nó nên vui hay nên buồn nhỉ?

    “Hiệp” thứ bảy : Tin đồn “dễ thương”

    - Nguyệt nè, lớp trưởng thích cậu đó.

    - Hả? Bậy bạ. Học không lo.

    - Đâu cần phản ứng mạnh thế? Bộ bồ cũng thích lớp trưởng à?

    - Ai nói vậy? Cái thứ cù lần như hắn thì tui làm sao thích nổi.

    - Giấu hoài. Cả lớp ai cũng biết hết rồi.

    Nó giật mình:

    - Làm gì có chuyện đó, đừng có mà đồn tùm lum.

    - Thế không thích lớp trưởng thật chứ?

    - Không!

    - Vậy tớ thích hắn nhé?

    Nó gục mặt:

    - Ừ. . . ừm.

    Lớp nó từ dạo ấy cứ lục đục mãi, nó thì thừa biết bọn bạn đang “tám” về chuyện của nó và hắn. Lâu lâu có vài nhỏ bạn thật tình chạy lại hỏi nó chuyện thực hư. Nó cương quyết bảo rằng không và phản ứng dữ dội. Mà thái độ của nó như thế thì càng làm cho mấy nhỏ bạn thêm tin vào tin đồn. Nó tuy có vẻ bực mình nhưng trong lòng lại nao nao khó tả. Riêng hắn cứ cười khúc khích mãi. Tụi con trai, con gái hỏi gì hắn cũng gật đầu. Đối với nó, hắn lại nhìn bằng con mắt khác lạ, lẽ nào tin đồn ấy là sự thật?

    “Hiệp” thứ tám: Chiến tranh nóng

    Quả thực từ dạo ấy trở đi, bao tai họa vô cớ không biết từ đâu ập xuống đầu nó. Mở đầu là hàng loạt những thông tin nóng hổi rơi rãi đầy lớp. Này nhé, nó vẫn như thường ngày, vẻ mặt yêu đời bước vào lớp và bỗng trở nên xây xẩm mặt mày. Bọn con gái tụm năm tụm bảy đưa con mắt xéo qua một bên nhìn nó, bĩu môi, cười mỉa mai. Nó như người chết đứng, tự vỗ nhẹ vào má mình kiếm chút bình tĩnh để bước tiếp vào chỗ ngồi. Lại có tin đồn: “Lớp trưởng chê Minh Nguyệt xấu mà chảnh”. Cả lớp rỉ tai nhau và rỉ cả vào. . . tai nó. Nó tức điên lên. Gặp hắn, nó hầm hầm. Muốn hỏi mà không sao mở miệng được. Chỉ liếc hắn bằng cái nhìn sắc như dao.

    “Hiệp” thứ chín: Chiến tranh lạnh

    “Mình muốn được giải thích, cho mình năm phút đầu giờ chơi nhé?”

    Nó cầm tờ giấy với nội dung trên từ tay một “chuyển phát thư” nghiệp dư (tức là thằng bạn cùng lớp). Nó định mở nhưng rồi gấp lại:

    -Ai gửi cho tui vậy?

    “Chuyển phát thư” gãi đầu, vung nhẹ tay:

    -Nhật gửi cho Nguyệt đó.

    Nó liếc về phía cuối lớp, hắn đang nhìn nó, ánh mắt vui, buồn, hi vọng, thất vọng lẫn lộn. Nó cười với “chuyển phát thư”, trả lại:

    - Xin lỗi, tui không biết ai là Nhật cả.

    Nó xoay người 180 độ ngồi vào bàn. Lá thư rơi xuống đất. “Chuyển phát thư” lượm từng mảnh giấy lên, đặt vào tay nó:

    - Coi hay không là quyền của Nguyệt, nhưng chớ xả rác bừa bãi chứ.

    Nó nhét thư vào cặp. Hắn thở dài, đúng như dự đoán, nút chỉ vẫn chưa được tháo. Hắn phải nghĩ cách khác thôi. Ra về:

    - Nguyệt! Chờ chút, đừng giận nữa, để Nhật nói cho nghe.

    Mặt nó lạnh băng rồi nó bình thản bước đi, kệ cho hắn đứng như trời trồng giữa sân, lờ đờ như người mất hồn. Khi đã ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, nó cười: “Hắn đâu có nghĩ mình chảnh đâu!” Con gái, thật khó hiểu quá đi mất!

    “Hiệp” thứ mười: Dĩ hòa vi quí

    Bao lần minh oan không được, hắn xuất chiêu cuối. Sáng hôm đó, nó nhận được thư bảo đảm của “kẻ vô danh”. Nói vậy chớ khi đọc xong thư, nó biết ngay là hắn gửi cho nó. Nó mừng rơn, vân vê tấm thiệp làm hòa cùng con gấu móc khóa mà hắn tặng. Lòng nó đã quyết định tha cho hắn từ lâu nhưng cái tính tự ái cứ ngăn cản nó. Dù gì thì chuyện tin đồn cũng là một trò đùa thôi, nếu nó làm lớn chuyện quá thì chẳng phải nó có “vấn đề” sao?

    Reng reng reng...

    - Alô, ai ở đầu dây vậy?

    - Dạ, thưa cô cho cháu gặp Minh Nguyệt.

    - Cháu là ai, tên gì?

    - Dạ, cháu là Minh Nhật, bạn học cùng lớp với Nguyệt.

    - Cháu gặp Nguyệt có gì không?

    - Dạ, cháu... cháu chỉ hỏi bài thôi ạ.

    - Bài gì ? Hỏi đi.

    - Dạ, cho cháu gặp bạn Nguyệt ạ.

    Tiếng cười vang lên, khúc khích, ấm áp.

    - Đùa đó, Nguyệt nè.

    - Nguyệt à? Nhận được thư chưa?

    - Ừmm, rồi, sao?

    - Xin lỗi nhé?

    Rồi hắn gởi nó một món quà nho nhỏ. Vậy đó, một biện pháp gỡ rối cực kì hữu hiệu. Con gái vốn thích được tặng quà, xem thư mà. Nó reo lên sung sướng, nhảy tưng tưng trên nệm, hôn con gấu nhỏ rồi bóp cái bụng mềm mềm của nó. Chợt thời gian ngừng trôi, không gian vỡ òa hạnh phúc: “I love you”. Nó trợn mắt, nhìn con gấu, lấy tay chỉ vào mũi nó: “Trông mày giống hắn ghê”.

    Và câu chuyện đến đây là kết thúc. Dĩ nhiên, “chuyện tình” của nó và hắn không kết thúc nhanh đến vậy đâu, hãy còn 991 hiệp nữa cơ mà. Thử tượng tượng xem, các hiệp còn lại dành phần cho bạn đấy. Có thể câu chuyện sẽ ngày càng thú vị và gây cấn bởi nó được viết tiếp từ chính câu chuyện có thật của bạn và người ấy, đại loại như :

    “Hiệp” thứ ***: Lãng mạn

    Một ngày nọ, nó và hắn ngồi ăn bắp rang và cùng xem bóng chuyền trên sân trường. Hắn say sưa theo dõi những đường chuyền đẹp mắt, nó thì ăn ngấu nghiến. Những chiếc lá úa vàng nhẹ rơi. Khung cảnh lãng mạn hết sức! Vô tình từ đâu đó trên không trung, một quả bóng do đánh mạnh quá bật ra ngoài và rơi trúng đầu, đập vào tay nó làm bịch bắp rang rớt xuống đất tung tóe. Mắt nó ứ giọt long lanh đỏ hoe, hắn lo lắng:

    - Không sao chứ? Đau đầu à?

    Nó nấc lên:

    - Không, đền bịch bắp mới cho tui.

    Mọi người òa lên cười rần rần.
    ...

  7. #447
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    Chuyện tình một chiếc ô

    Họ là đồng sự của nhau. Khi anh quen cô, trong lòng cô vốn dĩ đã có ý trung nhân. Và vì yêu cô nên anh không muốn làm khuấy động đến cuộc sống riêng tư của cô.


    Anh chỉ âm thầm ở bên cô, lặng lẽ quan tâm đến cô, giống như một không gian vô hình vậy, luôn tồn tại xung quanh nhưng không gây cho ai bất cứ áp lực gì.

    Thoáng chốc ba năm trôi qua, tình yêu của cô dường như tiến triển rất thuận lợi. Cho đến khi anh cảm thấy không còn một chút hi vọng nữa thì bất ngờ cô và bạn trai chia tay. Khi đó, anh vừa xót xa cho cô, vừa khẽ thầm chúc mừng cho chính mình.

    Trong những ngày tháng đó, cô luôn bị rơi vào trạng thái hụt hẫng, khủng hoảng trầm trọng. Anh chỉ lặng lẽ ở bên cô, quan tâm an ủi cô, và cũng rất thận trọng không sớm vội vàng thổ lộ tình yêu của mình. Anh vẫn kiên nhẫn đợi, anh tin rằng trên đời có những thứ tình cảm không cần nói bằng lời cũng có thể khiến người khác cảm nhận được.

    Cuối cùng sau gần một năm cố gắng, cô đã nhận lời đi ăn tối cùng anh. Đó là một buổi chiều trời mưa tầm tã, anh và cô cùng đi dưới một cái ô. Trên đường đi, anh đột nhiên rút ra một chiếc nhẫn và quỳ xuống đường cầu hôn với cô. Cô lặng đi trong bất ngờ rồi bật khóc.

    Thực ra trái tim cô cũng đã sớm rung động trước sự dịu dàng và ánh mắt ấm áp anh luôn dành cho cô mỗi khi cô tuyệt vọng hay khổ đau. Cô cũng sớm biết tình cảm anh dành cho mình nhưng cô không thể vội vàng đến với anh, cô cần có thời gian để trái tim được hàn gắn trở lại.

    Giờ đây, đứng trước một trái tim chân thành như thế, cô không còn lí do gì để từ chối anh nữa, cô mỉm cười hạnh phúc gật đầu. Anh vui mừng khôn xiết trân trọng đeo nhẫn cho cô, chiếc nhẫn có vẻ hơi rộng so với ngón tay, cô hạnh phúc nép mình vào ngực anh...

    Đến nhà hàng, người phục vụ yêu cầu cô phải để ô ở trên giá bên ngoài cửa ra vào. Cô cẩn thận gấp ô đặt vào đúng chỗ quy định. Đến khi hai người ra về, mặt cô chợt tái đi, cô phát hiện thấy chiếc nhẫn trên tay đã bị rơi tự lúc nào không biết, cô đoán có lẽ trong lúc cô gập ô lại.

    Cô hốt hoảng chạy ra nơi để ô tìm, nhưng chiếc ô cũng không cánh mà bay. Cô cuống quít tìm kiếm xung quanh, thậm chí quỳ hẳn xuống chỗ bọn họ đã từng ăn cơm để tìm chiếc ô, nhưng không có một chút dấu vết gì. Anh thì không hiểu chuyện gì xảy ra nên chỉ biết chạy theo sau cô.

    Ra ngoài cửa anh phát hiện thấy chiếc ô của cô đã biến mất. Nhìn vẻ mặt thất thần của cô, trong phút chốc anh hiểu ra tất cả. Chiếc ô này là món quà mà người bạn trai trước đã tặng cho cô, hóa ra... cô vẫn không thể quên được người đó.

    Trái tim anh chợt trở nên lạnh giá. Tại sao cô có thể đùa giỡn với tình cảm của anh như thế? Tại sao lại nhận lời cầu hôn của anh trong khi vẫn nhớ đến người con trai khác? Anh nhìn cô một cách đầy giận dữ rồi bỏ đi không nói một lời. Ngày hôm sau anh lên cơ quan xin thôi việc và lặng lẽ đi đến một thành phố rất xa...

    Vài năm sau khi đã lập gia đình anh quyết định trở về nơi làm việc cũ. Thật trùng hợp, về đến nơi cũng vừa lúc anh nghe bạn bè nói ngày hôm sau là đám cưới của cô. Anh lập tức quyết định sẽ đưa vợ cùng đi đến dự đám cưới của cô, anh muốn cho cô biết dù không có cô anh vẫn có thể có một cuộc sống hạnh phúc như thế nào...

    Sau bữa tiệc, một người bạn đồng nghiệp thân của cô nhận ra anh liền lập tức kéo anh ra một chỗ trách móc: “Anh có biết chỉ vì một cái ô mà anh đã làm mất đi một người yêu anh không?”. Anh sững lại trong giây lát không hiểu có chuyện gì xảy ra thì đồng nghiệp cô lại nói tiếp: “Ngày hôm đó, cô ấy hốt hoảng muốn tìm cái ô là vì cô ấy đã nghĩ rằng chiếc nhẫn anh tặng có thể do cô ấy không cẩn thận đánh rơi vào trong đó. Cô ấy sợ sẽ làm anh buồn nên mới thục mạng đi tìm chiếc ô là vì thế. Anh thật quá hồ đồ...”.

    Anh ngẩn người ú ớ nói: “Vậy tại sao lúc đó cô ấy không giải thích ngay với tôi?”. Người đồng sự cười một cách buồn bã: “Anh yêu cô ấy bao nhiêu năm mà tại sao vẫn không hiểu cô ấy? Cô ấy làm sao có thể là loại người vẫn yêu người này mà lại nhận lời cầu hôn của người khác? Chỉ trách anh đã không tin cô ấy, cũng chính là chẳng có niềm tin với chính mình. Với một người như vậy cô ấy có còn muốn tin tưởng anh nữa không?”.

    Những lời người đồng sự nói như một nhát dao cứa vào lòng anh. Giờ đây mọi chuyện có hối hận thì cũng đã quá muộn. Cuối cùng anh xót xa nhận ra rằng: Năm đó anh không chỉ mất đi một chiếc ô bình thường, mà đã mất đi hạnh phúc cả một đời của chính mình...

  8. #448
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    2
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....




    Trích dẫn Gửi bởi dat_butmuc
    XIN LỖI TOHOA, BÀI NÀY MÌNH ĐỌC NHIỀU QUÁ RỒI...
    ĐỀ NGHỊ NÊN POST LÊN NHỮNG CÂU CHUYỆN DO CHÍNH CỦA MÌNH SÁNG TÁC !
    MỌI NGƯỜI CÓ ĐỒNG Ý KO?
    Ok, nhưng m thấy nhìu truyện post trên mạng quá mà. Hì, khi nào rảnh tohoa sẽ vít truyện rùi gửi cho các bạn cùng thưởng thức hen!
    -----------------------------------------------------------------------------------------
    <div style="text-align: center">HẠ CUỐI
    </div>Ngày 13 tháng 5 năm 2008:
    - Mai anh đến thăm em!
    - Không, anh đừng đến.
    - Tại sao?
    - Vì em không muốn.
    - Anh sẽ đến.
    - Không.
    - Anh sẽ đến. Tút... tút ...tút...
    “Em đã nói là anh đừng đến mà! Anh...”
    Ngày 14 tháng 5 năm 2008:
    - Ngân ơi!
    Khẽ đẩy cửa vào căn phòng màu hồng của Ngân, Duy chợt bắt gặp một ánh mắt lơ đễnh, một khuôn mặt yếu ớt, một người con gái đang ngồi trên chiếc xe lăn nhìn anh với cái nhìn không lấy gì làm thân thiện.
    - Em!
    - Sao chẳng bao giờ anh tôn trọng ý kiến của em, sao lúc nào anh cũng làm theo ý mình. Em ghét anh lắm!
    Đáp lại những câu nói đầy trách móc của cô gái là sự dịu dàng, hiền hậu của một câu nói: “Em!” và sự ấm áp của một vòng tay đang ôm chặt lấy đôi vai gầy bé bỏng của cô.
    - Anh nhớ em quá!Em không giận anh à? Mà xem nào, sao em xanh tái thế này?
    - Không sao đâu anh. Dạo này em hơi mệt thôi. Kìa, em không sao mà...
    Chàng trai bế cô gái lên và đi ra phía cửa.
    - Em phải đi bệnh viện thôi!
    - Không, em không sao thật mà. Em xin anh đó, em không muốn đi bệnh viện, anh tha cho em đi...
    - Em ổn thật chứ?
    - Vâng ạ! À, anh ơi, thế dạo này anh bận gì à?
    - Ừ, anh đang phải làm dự án kinh doanh mới nên không có nhiều thời gian đến với em. Nhưng anh hứa, ngay khi làm xong, anh sẽ dành cả một tuần để đưa em đi chơi, OK?
    - Anh cứ chú tâm làm việc, đừng lúc nào cũng nghĩ cho em như thế. Biết sau này, nếu em...
    - Sao cơ? Em nói gì thế?
    - À, không có gì. Em nói nếu sau này anh có bận việc thì anh cứ làm chứ không cần phải lo lắng cho em mãi thế đâu.
    - Em nói gì lạ vậy? Vợ mình không lo thì anh lo cho ai!
    - Nhưng em...
    - Đừng suy nghĩ hay đắn đo gì nữa, tình yêu của anh ạ. Em chính là người mà anh mong muốn sẽ chở che suốt quãng đời còn lại.
    - Em...
    Rồi chàng trai lại ôm chặt cô gái vào lòng. Một cô gái ngay từ khi sinh ra đã mang trên mình một đôi chân tật nguyền, phải gắn cuộc sống hiện tại cũng như tương lai của mình trên chiếc xe lăn vô thức. Cô những tưởng cuộc đời mình sẽ chẳng thể nào kiếm tìm được thứ gì đó vô hình gọi là hạnh phúc nhưng chính sự xuất hiện đầy tình cờ và ngẫu nhiên của chàng trai tên Duy ấy đã làm thay đổi cuộc đời Ngân, làm Ngân cảm nhận được nhiều hơn những ý nghĩa của cuộc sống.
    - Anh đi rồi khoảng hai tuần nữa quay lại nha em!
    - Vâng, anh đi!
    Thế là chàng trai lại phải ra đi và bỏ lại cô gái một mình trong căn nhà vắng vẻ chỉ có hai mẹ con thui thủi với nhau. Không biết sự ra đi này có phải là vĩnh viễn không?
    Ngày 24 tháng 6 năm 2008:
    Đã hơn một tháng nay Duy không về thăm Ngân, chàng trai vẫn thường xuyên gọi điện đến và xin lỗi về việc vẫn đang hoàn thành dự án. Đáp lại sự chu toàn đó của Duy luôn là câu nói: “Không sao đâu anh” của Ngân. Nhưng Ngân biết cô sẽ khó có thể gặp mặt Duy lần cuối. Ngân luôn sợ đi bệnh viện bởi nơi đó bao giờ cũng mang lại cho cô nỗi buồn đau và sợ hãi. Năm Ngân lên bốn, bố cô cũng ra đi trên giường bệnh bởi căn bệnh ung thư gan và giờ đây, có lẽ Ngân cũng sắp ra đi vì chính căn bệnh ấy. Ngân nhận thấy những triệu chứng của bệnh ung thư gan. Những cơn đau thường xuyên hành hạ Ngân, và dù có căm ghét bao nhiêu, Ngân cũng phải tự mình đi đến bệnh viện. Ngày nhận tin báo về căn bệnh ác tính của mình, Ngân không oán trách cuộc đời, cô thấy hài lòng với những gì mình đã có_ một hạnh phúc nhỏ nhoi và mong manh với Duy, một chàng trai tốt bụng tình cờ gặp Ngân vào một dịp anh đi thực tập ở vùng quê hẻo lánh nơi Ngân sống. Và từ đó đến nay, anh vẫn thường xuyên đến thăm cô, yêu cô và muốn gắn bó với cô suốt cuộc đời. Còn giờ đây, khi cô đang trằn trọc và quằn quại trong những cơn đau, Ngân lại tự hỏi không biết có nên cho Duy biết về bệnh tình của mình hay chăng? Trong những lần đối diện với cơn đau, Ngân luôn nghĩ đến Duy, hình ảnh và những kỉ niệm với Duy đã tiếp thêm cho Ngân nhiều sức mạnh. Nhưng... rồi mẹ Ngân cũng biết về bệnh tình của con gái, bà đã khóc rất nhiều, bà oán trách số phận sao quá nghiệt ngã và chua xót. Và bà cũng đã thay Ngân quyết định việc có cho Duy biết hay không.
    23h 17 phút đêm hôm đó:
    Ngân bỗng thấy khó thở và tức ngực. Những cơn đau cứ nối tiếp nhau hành hạ Ngân. Từ tối, khi nhận thấy sự bất thường trong người của con gái, mẹ Ngân đã điện cho Duy và nói hết cho anh sự thật. Và thực sự Duy đã sốc, ngay lập tức anh đã bỏ mọi công việc trên thành phố để phóng xe về bên Ngân. Linh cảm của một người con gái mách bảo Ngân rằng đây sẽ là lần g ặp mặt cuối cùng của hai người, không biết liệu Duy có về kịp hay chăng?
    Ngân đang thấy cực kỳ khó chịu, cô muốn chết đi để khỏi bị những cơn đau dồn dập ấy hành hạ nhưng cô vẫn còn một điều chưa thực hiện được và lý trí cũng như tình cảm đã không cho cô được buông xuôi. Khi cô nghĩ có lẽ mình sắp ra đi thì...
    - Em!
    Duy đến vừa kịp. Anh lao đến bên giường với khuôn mặt đẫm mồ hôi, nắm chặt lấy bàn tay giá lạnh của Ngân, dịu dàng nói:
    - Sao em không cho anh biết?
    - Vì em không muốn anh phải bận tâm. Em thấy sống như vậy là đủ rồi, em đã biết thế nào là hạnh phúc, em không hối hận điều gì.
    - Tại sao em không nghĩ cho anh? Em đi rồi, anh... anh biết sống thế nào, em... anh...?
    - Anh hãy sống thật vui vẻ và quên em đi, rồi anh sẽ tìm được cho mình một người con gái tốt hơn em, em chẳng làm được gì cho anh. Em ... em mong anh sẽ hạnh phúc! EM YÊU ANH!
    - Anh cũng yêu em, Ngân ơi. Em mãi mãi là người anh yêu, duy nhất và không ai có thể thay thế. ANH YÊU EM MÃI MÃI!
    Và thế là cô gái ra đi, trên gò má cô vẫn còn những giọt nước mắt đang lăn chảy. Cô ra đi với một nụ cười nở trên môi. Cô gái ấy ra đi mà trong lòng không có chút hối tiếc hay băn khoăn điều gì nữa. Nhưng còn chàng trai, anh hối hận vì đã không nhận thấy sự thay đổi trên sắc mặt cô, hối hận khi đã không kịp đưa cô đi chữa trị, hối hận vì đã không ở bên Ngân trong những ngày cuối cùng của đời cô,... Nhưng giờ thì sự hối hận ấy liệu có mang Ngân trở về bên anh? Anh gục đầu xuống thân thể nhỏ bé đang dần giá lạnh của người yêu bé bỏng, thì thầm vào tai cô:
    - Em mãi là người yêu duy nhất trong cuộc đời anh.

    HảiBình_C4T

    (Truyện này do mình viết đó, mong các bạn ủng hộ. ko hay lém!)

  9. #449
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    1
    Ðề: Mỗi ngày một câu chuyện tình yêu....

    Lý do


    Cô tự trấn an rằng nếu Hân đã không muốn thì dù có cố, cô cũng chẳng thể níu giữ. Và thế là thuyền tình cứ vô tình bị cả hai đẩy đi xa mãi khỏi bến bờ tình yêu.


    Chia tay là điều không ai ngờ tới. Lúc trước, mỗi lần giận dỗi rồi làm hòa, Hân lại thủ thỉ nói với cô rằng anh rất sợ mất cô, rằng anh không biết mình sẽ sống như thế nào nếu họ chia tay. Thế mà giờ chính anh lại là người nói ra lời chia tay cay đắng.

    Hân đã quên tất cả hay tại khi trước những lời anh nói chỉ là gian dối? Cô không biết, giờ đây đầu óc cô trống rỗng. Cảm giác hẫng hụt khiến cô thẫn thờ. Cô sợ ngày mai. Ngày mai của cô sẽ bắt đầu như thế nào khi không có anh?

    Hân là lớp trưởng và là trưởng đoàn sinh viên tình nguyện. Anh hoạt bát, vui tính và thông minh. Tất cả những điều đó đủ để bù lại cho Hân khi anh không có một ngoại hình ưa nhìn. Thậm chí, bạn bè còn công khai gọi Hân là Trương Chi: "Người thì thậm xấu, hát thì thậm hay". Mỗi khi có người trêu chọc như thế, Hân chỉ cười vui vẻ.

    Hân đúng là chàng Trương Chi xấu xí. Chẳng những thế, gia cảnh nhà Hân còn nghèo khó, túng thiếu. Vậy là cái tên Trương Chi gắn với Hân luôn là vì như thế.

    Mai chẳng phải con nhà quyền quý nhưng cô có vẻ ngoài xinh đẹp đài các. Hôm hội diễn văn nghệ toàn trường, Hân được cử đóng vai Trương Chi và Mai đóng vai Mị Nương. Cô tiểu thư nhà quyền quý vì trót say mê tiếng hát của chàng lái đò mà mắc bệnh tương tư. Còn Mai, cô trót mê tiếng cười, trót mê cái khoáng đạt trong tính cách Hân mà đem lòng yêu thương.

    Vở kịch chỉ là cái cớ giúp họ tới gần nhau hơn. Cả hai bị hút vào nhau. Bạn bè vừa mừng, vừa lo cho họ. Mọi sự đều có căn nguyên của nó. Và chuyện Hân thay đổi cũng thế. Anh đi làm, anh có thu nhập và có cơ hội thăng tiến. Cuộc sống khốn khó từ bé khiến anh hiểu rằng không bao giờ được phép để vuột khỏi tay những cơ hội tốt. Vị trí phó phòng Marketting là giấc mơ mà Hân cần thực hiện. Anh muốn có tiền. Anh sẽ mua một chiếc xe tốt thay cho chiếc xe Tàu xọc xạch đã đi ngót 5 năm nay. Anh sẽ mua nhà. Một ngôi nhà dù nhỏ thôi để đón mẹ ra Hà Nội...

    Nhưng đổi lại, anh phải khéo léo một chút... Ban đầu Hân chỉ nghĩ anh sẽ khiến sếp hài lòng hơn nếu anh chưa có người yêu. Anh giấu nhẹm việc anh và Mai yêu nhau. Rồi thì sự việc bị đẩy đi quá xa, ngoài tầm kiểm soát của Hân. Anh bắt đầu thấy cảm mến Diệu Ngọc - con gái cưng của sếp.

    Hân không còn quan tâm nhiều tới Mai nữa. Anh thấy nặng nề khi họ gặp nhau. Vì nặng nề nên anh hay cáu gắt. Mai đủ nhạy cảm để nhận thấy tất cả sự thay đổi đó ở người yêu. Nhưng lòng kiêu hãnh của cô gái đẹp khiến Mai không có bất cứ hành động nào để níu giữ Hân, níu giữ tình yêu của anh.

    Mỗi lần gặp nhau là mỗi lần đau đớn. Mai nhận thấy sự giằng xé trong ánh mắt Hân mỗi khi anh nhìn cô. Đôi khi Mai thử đặt mình vào vị trí của Hân để cân nhắc. Cô nhận thấy mình thua Ngọc quá nhiều. Ngọc có tất cả, từ nhan sắc tới địa vị. Hơn thế, cô lại là con gái hiền lành và nhu mì trong khi Mai đỏng đảnh tới khó chịu.

    Hân đã cân nhắc, đã đắn đo trong một thời gian dài. Suốt thời gian đó, Mai luôn giữ thái độ lửng lơ bất cần. Dù thế, mỗi đêm về cô lại úp mặt xuống gối nén tiếng thở dài. Trong thâm tâm, Mai vẫn hy vọng một người có tính cách như Hân, anh sẽ không nỡ nào dứt bỏ những gì họ đã có với nhau trong suốt thời gian qua.

    Đôi khi, cô chợt thấy mình phát hoảng lên khi nghĩ tới chuyện sẽ chia tay Hân. Cô muốn gọi điện nói với anh những lời yêu thương hoặc cay đắng để buộc anh phải nghĩ ngợi. Thỉnh thoảng cô cũng muốn gặp Hân và có thể gục trên vai anh khóc một cách yếu đuối. Biết đâu nước mắt sẽ xoa dịu tất cả và họ sẽ lại thuộc về nhau.

    Nhưng Mai đã chẳng thể làm gì. Cô tự trấn an rằng nếu Hân đã không muốn thì dù có cố, cô cũng chẳng thể níu giữ. Và thế là thuyền tình cứ vô tình bị cả hai đẩy đi xa mãi khỏi bến bờ tình yêu.

    Khi Hân ngập ngừng nói lời chia tay, Mai đã muốn gào lên, muốn hét vào mặt anh những lời gớm ghiếc. Nhưng rồi cô chỉ im lặng. Cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng cố hữu ngay cả khi Hân dắt xe đi dọc con đường sỏi trắng. Chỉ đến khi bóng Hân khuất hẳn thì Mai mới gục xuống bàn nức nở. Cô đã chẳng làm gì để níu giữ tình yêu.

    Ngay lúc này đây, khi tình yêu đã trở thành quá khứ, Mai đã thấy lòng mình chua chát. Cô trách Hân đổi thay tình cảm, trách mình đã không một lần cố gắng níu giữ tình yêu. Nhưng giờ đây trách cứ cũng chỉ thêm đau lòng bởi Mai biết, mọi chuyện đã quá muộn màng.

  10. #450
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Ðề: NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU

    Viết cho anh

    Anh của em, em biết rằng những lời em viết ra đây chắc chẳng bao giờ anh đọc được nếu như không có một “phiên dịch” là em đây, nhưng em vẫn muốn viết, viết để cho lòng mình được nhẹ nhàng hơn vì những tình cảm mà em dành cho anh đang đầy tràn và em thì lại không đủ thông thạo để diễn đạt tất cả điều đó qua ngôn ngữ của anh, ngôn ngữ mà chúng ta đang chia xẻ với nhau.

    Em sẽ dịch cho anh nghe khi nào em thấy anh cần được biết. Không biết đã bao lần em tự nói với mình rằng em không được yêu anh. Bởi vì chúng ta không thể, không bao giờ có thể đúng không anh? Cả hai chúng ta đều biết được điều đó nên dường như chúng ta đều đang cố để cả hai không đi quá cái “giới hạn” mà ông trời đã đặt ra cho chúng mình. Nhiều khi em muốn từ bỏ tất cả, chỉ cần có anh, chỉ cần chúng mình bên nhau. Nhưng khi em tỉnh táo hơn và dùng lý trí để suy nghĩ, em hiểu là những khác biệt mà chúng ta đang có là không thể hoà hợp được.

    Tôn giáo, văn hoá hay cụ thể là ngôn ngữ sẽ ngăn chúng ta hiểu nhau và cùng chia xẻ với nhau cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn này. Em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh vì tình yêu của em đã không đủ lớn để cùng anh vượt qua những rào cản vô hình ấy. Anh bước vào cuộc đời em thật nhẹ nhàng. Dường như số phận đang trêu đùa em, anh ạ. Hình như ông trời muốn thử thách lòng chung thuỷ của em nơi đất khách quê người đối với người đàn ông đang chờ em ở quê hương. Và em đã thua, em đã không làm được.

    Em có lỗi với cả hai người đàn ông, anh và người mà nếu không có gì thay đổi sẽ là chồng của em khi em hết khoá học này. Em biết mình đã sai nhưng em không thể cản được con tim mình hướng về anh. Em nhớ… những ân cần chăm chút mà anh dành cho em, con bé “nhà quê” lơ ngơ lần đầu đặt chân đến phương trời mới Em nhớ…tiếng cười khanh khách của anh trước nhưng câu nói ngớ ngẩn của em, những câu nói vụng về cả về câu chữ lẫn ngữ nghĩa. Em nhớ cái điệu lắc đầu ngoầy ngoậy, và nụ cười ngạc nhiên của anh khi đôi lúc em trông giống hệt như một đứa trẻ con lên 5 mà anh thường hay nói Em nhớ… bàn tay anh thật ấm, bàn tay nắm chặt tay em, bàn tay đã lau nước mắt cho em khi em khóc, bàn tay vuốt má em nhè nhẹ đủ để em hiểu anh đang muốn nói điều gì đó.

    Em nhớ… giọng nói trầm ấm của anh, giọng nói đã đi vào tâm trí em và dù anh không ở bên em nữa, em vẫn nghe văng vẳng đâu đây giọng nói quen thuộc ấy. Anh có biết rằng những lúc như thế em phải cắn chặt răng để mình đừng bật khóc không? Em nhớ… những giọt nước mắt, không chỉ của mỗi mình em, khi con tàu đưa anh đến một thành phố khác, và em không hiểu sau lần đó chúng mình có còn gặp lại nhau nữa không. Vào giây phút ấy tim em như muốn ngừng đập, và em đã ước giá như thời gian có thể ngừng trôi. Anh có biết khi con tàu mang anh khuất trong bóng đêm, em trở nên vô hồn, em đi và không hiểu mình đã đi đâu suốt thời gian ấy. Em không nghĩ được gì khác ngoài câu hỏi “mình đã mất nhau thật sao”. Cám ơn ông trời đã cho chúng mình gặp lại nhau thêm một lần nữa sau cái lần đau đớn ấy Em nhớ… cái ôm thật chặt, nụ cười và cả bờ mi ngấn lệ của chúng mình ngày gặp lại nhau. Và em nhìn thấy cả trong mắt anh một cái gì đó lưỡng lự, kìm nén Và em nhớ… nhớ những kỷ niệm mà chúng mình đã có với nhau, nhớ thời gian chúng mình bên nhau, nhớ những nơi chúng mình từng đặt chân đến, em nhớ hết tất cả những gì có anh và em Và em hiểu tất cả sẽ là nỗi nhớ mà em mang theo suốt cuộc đời của mình. Cuộc sống có những món quà bất ngờ làm ta hạnh phúc. Và anh chính là món quà lớn nhất mà em nhận được dù rằng chúng ta không thể đi bên nhau đến suốt cuộc đời. Hãy cho em kết thúc lá thư này bằng một câu nói mà em chưa từng dám thổ lộ với anh: “EM YÊU ANH”

 

 
Trang 45 của 122 Đầu tiênĐầu tiên ... 3543444546475595 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •