Chủ đề: Câu chuyện tình yêu
-
10-28-2008, 02:49 AM #461
Junior Member
- Ngày tham gia
- Nov 2015
- Bài viết
- 3
Ðề: Câu chuyện tình yêu
Tôi hối hận vô cùng... nhưng tất cả đã quá muộn!
Tôi đã đau đớn đến bật khóc nức nở. Tôi khóc, một phần vì đau đớn, một phần vì tôi cảm thấy mình đang bị ép, thực lòng tôi không muốn "chuyện này" nhưng tôi vẫn phải chấp nhận để anh làm vậy.
Tôi giờ đây đang rất hoang mang, quả thực tôi không biết mình phải làm gì nữa???
Tôi và anh quen nhau hơn hai năm và đi đến tình yêu cũng đã gần một năm. Thực sự trong thời gian quen nhau và lúc mới yêu chúng tôi rất trong sáng, quá lắm cũng chỉ ôm hôn nhẹ nhàng thôi. Nhưng thời gian gần đây anh nồng nàn hơn trước và thường xuyên có biểu hiện đòi hỏi “***”. Tôi đã có gắng rất nhiều lần để không xảy ra chuyện ấy, nhưngcó lẽ con gái luôn dễ mềm lòng nên cuối cùng chuyện gì phải đến cũng đã đến.
Lần đầu tiên ấy để lại trong tôi một nỗi đau đớn và tự ti sâu sắc, bởi vì… tôi không hề thấy máu. Khi ấy tôi biết anh đang mong đợi điều gì, dù trong lòng có hơi tủi thân (chẳng lẽ anh không tin mình?) nhưng vì quá yêu anh nên tôi không nói gì cả. Tuy nhiên, trong lòng tôi cũng thấy hơi lo ngại, tôi sợ cái “thứ” anh muốn nhìn thấy ở tôi vào đêm nay đã bị mất trong những lần “nồng nàn” trước của hai đứa rồi (mà những lần ấy toàn do anh đòi hỏi).
Tôi đã đau đớn đến bật khóc nức nở. Tôi khóc, một phần vì đau đớn, một phần vì tôi cảm thấy mình đang bị ép, thực lòng tôi không muốn chuyện này nhưng tôi vẫn phải chiều anh, đúng hơn là phải chấp nhận để anh làm vậy.
Và kết quả là gì? Anh không được nhìn thấy thứ anh muốn, cũng có nghĩa là điều tôi lo sợ đã thành sự thực. Khi không thấy tôi đổ máu, anh cũng chẳng nói gì? Tôi tự hỏi hay là anh thấy biểu hiện đau đớn của tôi nên cũng thông cảm cho tôi phần nào? Tôi hỏi anh: “Tại sao lại đối xử với em như thế này?” Anh đáp: “Đằng nào cũng sẽ như vậy mà!” Tôi lại hỏi: “Thế bây giờ anh nghĩ gì?” Anh bảo: “Thì em đã là của anh rồi!”
Ngay ngày hôm đó, bạn trai tôi đưa tôi về nhà, đây là lần thứ hai tôi đến nhà anh (lần đầu là vào dịp Tết nguyên đán). Nhà anh chỉ có bố mẹ và anh. Tôi cùng mẹ anh nấu cơm, anh cũng phụ giúp. Bữa tối rất đầm ấm, mọi người trò chuyện với nhau thật thoải mái, anh luôn để ý chăm sóc tôi tận tình và bố mẹ anh cũng thế. Nhờ vậy tôi cảm thấy vơi đi phần nào nỗi buồn và lo lắng.
Nhưng cho đến tận bây giờ nỗi lo lắng trong tôi vẫn không tài nào biến mất được. Tôi đã suy nghĩ, đã khóc, đã ân hận rất nhiều. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi ước mình đừng chiều theo anh, đừng có "chữ X thứ ba" bởi giờ đây tôi luôn sống trong lo âu, hoảng sợ. Tuy hiện giờ anh vẫn yêu tôi, vẫn quan tâm chăm sóc tôi nhưng không biết sau này rồi sẽ ra sao? Liệu anh có chán tôi? Liệu có một lúc nào đấy anh lại nghi ngờ tôi không còn trinh tiết? Cứ tưởng tượng đến chuyện ngày ngày phải lo lắng xem anh có những biểu hiện như thế nào, xem anh còn yêu mình không, tôi lại thấy mệt mỏi vô cùng…
Chuyện xảy ra đã được ba ngày rồi, nỗi đau về thể xác và tinh thần vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Dẫu tôi còn yêu anh nhiều và biết anh cũng rất tôn trọng mình nhưng trong thâm tâm tôi vẫn không thoát được nỗi hoang mang và lo lắng.
-
10-28-2008, 05:00 PM #462
Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: Câu chuyện tình yêu
Yêu từ cái nhìn thứ hai
Có ai đó từng nói rằng: "Chỉ cần thấy em hạnh phúc là anh cũng cảm thấy hạnh phúc rồi", điều đó là ngụy biện em có biết không? Anh cũng từng nói câu đó với em và mong em luôn sống hạnh phúc, nhưng lúc đó quả thực anh không còn lựa chọn nào khác. Tình yêu thật đặc biệt đúng không em? Đặc biệt ở cái trớ trêu nó đã mang đến cho mình, cái trớ trêu mang em đến bên anh và lại mang em đi...
Chắc em chẳng còn nhớ đâu, lần đầu tiên anh gặp em, anh cảm thấy thật bình thường, thậm chí là hơi khó chịu khi bạn anh dẫn em đến chỉ để nhờ anh coppy nhạc vào điện thoại cho em. Anh cũng không biết nữa, nhưng lúc đó anh không hề có cảm xúc gì...
Lần thứ hai, khi anh gặp lại em là lúc anh đang gặp khó khăn trong cuộc sống, không nhà, không tiền, và một chút rắc rối, anh đến nhà người bạn đã đưa em đến bên anh lần đầu tiên, tìm kiếm sự giúp đỡ. Thế đấy! Cái hoàn cảnh anh gặp được em cũng thật trớ trêu rồi. Em đến, tươi tắn trong chiếc váy xinh xinh, nụ cười như một bông hồng nhỏ, trái ngược với cái vẻ thê thảm của anh lúc bấy giờ. Và dường như em không hề để ý đến anh đang ngồi ủ rũ nơi cuối phòng và thao thao bất tuyệt chuyện trò với bạn. Em biết không? Mọi khổ đau trong cuộc sống dường như tan biến trong anh, anh không thể ngồi im được, từng bước tiến ra lan can, ngồi nhìn em chăm chú. Từng cử chỉ, hành động và nhất là nụ cười của em lúc đó anh không thể nào quên được, dường như cơn gió em đã ùa vào chiếm lấy cả tâm hồn của anh!
Khó khăn dần qua đi, anh ở lại nhà người bạn đó và hy vọng một ngày em sẽ trở lại. Ngày 7/10 năm đó, em tổ chức sinh nhật và anh cũng được mời, không phải nói chắc em cũng hiểu anh vui sướng đến nhường nào. Chưa biết tặng em món quà gì, bọn bạn đã kéo anh đi mua nào là... khoai lang, củ đậu, và cả tôm nữa để đến mừng sinh nhật em. Thật bất ngờ nhưng đó lại là những món quà nghịch ngợm làm nên một buổi sinh nhật sinh viên vui vẻ nhất mà anh đã từng được dự, và đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh được ăn món bánh xèo em tự tay làm. Chắc anh sẽ không thể nào quên được!
20/10, ngày Phụ nữ Việt Nam, anh không nhớ mình đã chụp bao nhiêu bức ảnh với em nữa, bức ảnh nào em cũng rạng ngời, tươi tắn và xinh đẹp. Chúng ta đã nói chuyện thật nhiều phải không em, chuyện trên trời dưới biển, thậm chí cả chuyện... chính trị, chuyện văn học... Cứ như chúng ta đã thành những tri kỉ từ lâu lắm rồi. Đêm trăng sáng cao vời vợi, anh thấy tâm hồn mình trải rộng, một điều gì đó đang lớn dần trong anh!
Đêm hôm đó trăng thật sáng phải không em? Nhưng anh đâu ngờ rằng đó là đêm duy nhất kể từ khi quen em, trăng mới sáng được như vậy. Em thích trăng khuyết, còn anh thích trăng tròn. Anh thích một sự hoàn hảo, tròn đầy còn em luôn khao khát một điều gì đó. Lúc này anh cũng chưa hiểu lắm, chỉ cảm thấy một chút buồn thoáng qua trong em.
Từ hôm đó, thỉnh thoảng rảnh rỗi là anh lại qua chỗ em, lại cùng em đi dạo trên con đường mới làm ngay cạnh nhà, lại nói chuyện đâu đâu, chuyện ngày xưa, chuyện học hành... Chỉ có thế thôi nhưng sao anh cảm thấy hai đứa mình hợp nhau đến vậy, em thì bảo đó là tri kỉ, còn anh mong chờ một điều lớn hơn.
Em ốm! Anh sốt sắng ở bên, lúc lấy dầu thoa, lúc đi mua cháo, lúc lại lấy khăn ướt... Anh không thể ngồi im được, nhìn đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, anh thấy thương em vô cùng. Em khỏi bệnh, rủ anh đi ăn cháo vịt, thấy em khỏe mạnh anh vui vẻ nhận lời. Chẳng biết em học ở đâu, thấy em ăn cháo mà vắt cả quất vào, anh phì cười, còn em nũng nịu: "Anh còn thấy nhiều cái lạ ở em cơ, ví dụ như thích ăn kem vào mùa lạnh này?". Anh hơi bất ngờ vì chưa thấy thế bao giờ, chỉ cười cười "Hết thuốc". Em chun mũi cười tươi.
Trường anh có tổ chức văn nghệ, hì hục chuẩn bị cả tuần trời cuối cùng cũng đến ngày được biểu diễn. Anh không giỏi ca hát, chỉ cùng mấy đứa bạn làm mấy trò ảo thuật đem khoe với chúng bạn và đặc biệt là với em. Anh mời tất cả bạn bè, lục đục vác xe đạp ra cùng đến trường biểu diễn. Em thì có xe máy nên bảo anh cùng đi trước để chuẩn bị. Còn gì sung sướng hơn, đi đến Đê La Thành thì tắc đường, gần tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn tắc, thế mà anh và em vẫn vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, lần đầu tiên trong đời anh lại thấy thích... tắc đường biết bao nhiêu, vì điều đó giúp anh được ở gần bên em lâu hơn. Buổi biểu diễn không như dự tính phải lùi lại, ai cũng tiếc hùi hụi. Anh hơi buồn nhưng em động viên, anh lại cảm thấy phấn chấn hơn lên.
Tiết trời chuyển sang se lạnh, em rủ anh đi mua sách, nhưng không đi xe máy mà đi xe đạp, anh vui vẻ nhận lời. Em rụt rè lấy từ trong túi áo ra một cặp găng tay bằng len rồi đưa cho anh: "Anh đeo vào nè, tặng anh đó...", anh sững sờ mất một lúc. Chở em đi trên phố, lòng anh vui không tả xiết!
Một đêm, đã khá khuya rồi, anh ngồi trên lan can ngắm bầu trời đêm, và em đến! Anh thấy em buồn, chỉ cảm nhận được hơi rượu nồng ấm. Anh hơi giận nhưng thấy em buồn lại thôi, lang thang trên phố, anh rụt rè nắm lấy tay em, khe khẽ nói: "Có gì cũng cố gắng vượt qua nhé, đừng buồn, nếu em tin hãy kể cho anh nghe cùng...". Em không nói gì, hơi mím môi lại nhìn anh, đôi mắt mọng nước.
Ban ngày cũng như buổi tối, khi em rảnh rỗi đều qua gọi anh đi dạo, chỉ một tiếng gọi khe khẽ cũng khiến con tim anh nhảy lên vì sung sướng, anh bỗng nhạy cảm với tiếng gọi của em và ngày ngày mong chờ tiếng gọi thân thương đó. Anh và em chỉ đi dạo trên con phố quen thuộc, thỉnh thoảng lại cười đùa như hai đứa trẻ, lúc lại đi sát vào nhau vì lạnh, rồi có khi ngồi ghế đá, em kể cho anh nghe những câu chuyện vui buồn. Như lần em nhìn thấy nhà hàng đối diện có treo đèn lồng đỏ, em thoáng buồn, kể cho anh nghe về bộ phim "Đèn lồng đỏ treo cao", em buồn. Anh vòng tay ôm chặt em vào lòng, mong em vơi đi nỗi buồn!
Việc anh đi với em rồi dần ai cũng biết, một bà chị hàng xóm cũng là bạn của em đã gặp anh nói chuyện. Chị bảo một tin mà anh dường như không tin vào tai mình nữa, em đã có người yêu và anh nên dừng lại. Anh không tin, không thể nào như thế được, suốt thời gian qua, anh không khi nào thấy em nói về điều đó, cũng chẳng thấy anh chàng nào lai vãng, chỉ thấy em đôi khi lại buồn, anh không tin và vẫn tiếp tục đến bên em.
Dù gì đó cũng là một tin khủng khiếp với anh, anh bước đi trong cơn mưa chiều mà không hay, cả người ướt sũng, anh ốm, anh nằm gần như bất động ba hôm liền, người mỏi nhừ đau nhức. Vậy mà chỉ khi thoáng thấy em, nghe giọng nói ngọt ngào của em, mọi thứ đều tan biến. Anh khỏe lại nhanh chóng và lại cùng em tiếp tục dạo bước trên con đường quen thuộc, kể cho nhau nghe những buồn vui trong ngày. Dường như chỉ cần như thế với anh và em là đủ, anh nghĩ như vậy và chẳng còn quan tâm đến điều chị hàng xóm nói.
Thỉnh thoảng em lại đi về muộn và uống rượu say, anh buồn lắm. Ngồi bên em mỗi khi như vậy, anh thấy thật khó hiểu, anh và em hiểu nhau như vậy, nhưng em vẫn giấu anh một chuyện gì đó khiến em phiền muộn. Anh không thể lý giải được và mập mờ suy nghĩ đến điều của chị hàng xóm nói. Anh ôm em thật chặt vào lòng, cho đến khi em dường như đã ngủ say trong vòng tay anh. Anh biết lúc đó tâm hồn em cảm thấy bình yên. Nhìn em ngủ anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, đôi môi đỏ, làn da em mịn màng. Anh muốn hôn lên đôi môi đó biết chừng nào. Em chợt tỉnh dậy, nhìn anh chăm chú và rồi khẽ nhắm mắt lại, anh hiểu điều gì đang xảy ra và nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn. Chưa bao giờ anh thấy một điều kì diệu như vậy nữa cả! Thật là tuyệt diệu biết chừng nào! Khi anh hôn em, cả vũ trụ dường như không còn ý nghĩa gì, chỉ còn anh và em. Một giọt nước mắt của em khẽ lăn trên gò má. Và anh cảm nhận được rằng em cũng đang hạnh phúc!
Cứ thế, mỗi khi em đi đâu đó về, em nhận công việc dạy thêm và tập nhảy cổ điển vào các buổi tối, em lại qua và gọi anh, có khi anh chờ ở cổng, chỉ cần 10 phút, thậm chí 5 phút được thấy nhau là anh cảm thấy thật hạnh phúc biết nhường nào. Anh đã nói với em rất nhiều, nói cả những lời yêu thương nhất. Mỗi khi em về, anh ôm em thật chặt, hôn em và nói thầm với em rằng "Anh yêu em rất nhiều!", em đón nhận tình cảm đó nhưng chưa một lần nói với anh câu yêu thương đó. Có những lúc anh đã hỏi em một cách thẳng thắn, nhưng em chỉ đùa và khéo léo trả lời "Anh cố lên, gần đến trái tim của em rồi!". "Thế anh đang ở đâu?". Em tinh nghịch bảo: "Anh đang ở... cuống tim!". Anh cảm thấy buồn nhưng anh tin là thời gian sẽ mang em đến bên anh.
Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cái ngày định mệnh mà anh hiểu tất cả những lý do mà anh vẫn thắc mắc từ khi gặp em cũng đã đến. Em bị ốm, mấy đứa bạn gái em cứ trêu bắt anh phải ở lại chăm sóc cho em, rồi lục đục về hết để anh ở lại bên em. Anh ở bên em cả ngày chẳng muốn rời xa em chút nào nhưng đã khá khuya rồi, anh ở lại không tiện. Em nũng nịu đòi anh ở lại thêm một chút. Chẳng có lý do gì để anh từ chối cả nhưng đó lại là lúc chớ trêu nhất, lúc bạn trai thực sự của em trở về. Anh nghe tiếng gõ cửa, một người con trai với hai cái valy to đùng đang đứng sững trước cửa, anh không biết người con trai đó là ai, chỉ thấy em mệt mỏi bảo anh đi về trước. Anh thấy người con trai đó sững sờ đứng đó một hồi lâu và anh chợt hiểu ra tất cả. Hóa ra tất cả những điều chị hàng xóm nói là đúng nhưng thật khó tưởng tượng ra chuyện này. Anh không thể ngồi im được nhưng nói chuyện với người đó lúc bấy giờ chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Anh trở về lòng nặng trĩu.
Hai hôm chẳng thấy em qua, anh bối rối thực sự, chiều tối, em mệt mỏi đi về phía anh, hình dáng em ủ rũ, mọi suy nghĩ chạy đi đâu hết cả, chỉ thấy thương em vô cùng. Ngồi ở ghế đá, em đã nói với anh tất cả, về người bạn trai đi du học, về nỗi cô đơn của em, và nói rằng em sẽ ra đi, sẽ đi khỏi cuộc đời của cả hai người vì em cảm thấy quá tội lỗi. Tim anh vỡ ra từng mảnh, cơn đau bóp nghẹt lồng ngực của anh, và anh biết con tim em cũng đang đau đớn. Em đưa anh một chiếc khăn len, mắt em đẫm nước mắt và nói với anh rằng, dù em chưa một lần nói tiếng yêu nhưng tình cảm của em dành cho anh là thật, anh hãy nhận chiếc khăn em tự tay đan với tất cả tình cảm của mình. Anh nhận lấy mà nước mắt cứ trào ra. Anh hỏi: "Em vẫn còn yêu người ấy chứ??", em không trả lời nhưng đó lại là câu trả lời cho tất cả những gì khó hiểu khi em đến bên anh. Anh nói khe khẽ "Em hãy trở về bên người ấy, anh tin em rồi sẽ được hạnh phúc, đừng nghĩ gì cả, anh ấy mới là người em cần, và hãy hứa với anh, em không được từ bỏ, phải sống thật hạnh phúc!...".
Anh ngập ngừng gọi vào số máy của người ấy, nhưng rồi lại thôi. Chỉ vài dòng tin nhắn qua lại, anh đã nhắn được những gì mình cần nhắn, rằng hãy quay trở về bên em và mang cho em hạnh phúc. Sẽ rất khó để nói được điều đó và làm được nó nữa, nhất là với cả người con trai đó nhưng rồi mọi chuyện cũng đi đúng đường nó phải đi.
Anh cầm chiếc khăn len em tặng trên tay, nước mắt đã rơi tự bao giờ, anh đã khóc, khóc như một đứa trẻ con. Anh đã yêu và yêu rất nhiều. Nhưng biết làm sao được, anh chỉ là kẻ đến sau. Anh vẫn nói cho em rằng: nhìn thấy em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc. Ở nơi xa, em hãy giữ lời hứa của mình và sống thật hạnh phúc em nhé! Gửi đến em một ngàn nụ hôn yêu thương!
-
10-30-2008, 04:10 PM #463
Junior Member
- Ngày tham gia
- Nov 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: Câu chuyện tình yêu
TÌNH IU CHỚP NHOÁNG
Nó là đứa tin vào tình yêu chớp nhoáng . Yêu chứ sao không ! Thế khối người kể lại vừa thấy một người là đã yêu , không phải thật là gì . Nó nhớ ngày đó , cũng bồ bịch đàng hoàng rồi , hứa hẹn lung tung , nhưng đi trên đường , cứ hễ tới khúc quẹo đó , một tên trong ngõ băng ra đi theo nó . Ðạp xe mòn mõi theo nó tới nhà luôn đó nhá . Chả biết hắn từ đâu , từ xó xỉnh nào, cứ nó nhìn qua là hắn cười duyên , cái miệng sao duyên đến lạ . Nó thầm bảo hễ hắn mà hỏi nó tên chi là nó trả lời liền " Tên Trâm " . Hay không , hắn làm trái tim nó đập loạn xạ mỗi lần qua con hẻm đó . Có ngày thấy , có ngày không . Nó lên thống kê ngày nào thấy , ngày nào không mà cũng không đúng , chả theo thứ tự hai tư sáu , ba năm bảy gì cả . Rồi nó lên thống kê theo thời tiết , cũng chả chính xác . Cứ nghĩ ngày nắng là có hắn, ngày mưa hắn biến mất cũng chả phải . Thế hôm nay là ngày gì nào, mưa như trút , nó trùm áo mưa phủ mặt , nhìn qua , cái mặt hắn tái mét vì ướt mưa vẫn cười duyên với nó trung thành tệ . Nó tự nhủ , ôi giá gì có người yêu chung thủy như hắn, mưa lớn nặng hạt thế kia mà vẫn theo gót nàng thế này thì trái tim có mà chảy nước vàng nước xanh ra chớ lại .
Ðược những lúc cô đơn nhất , nó tìm đường qua con hẻm đó xem có hắn đi theo không , có lúc toại nguyện , có lúc không . Có lúc nó thèm hắn ngỏ một lời " đi uống nước với tôi đi " mà không có . Hắn chỉ có trung thành đạp xe theo nó , cười duyên , làm cận vệ cho nó tới tận cổng nhà rồi lại cười duyên vòng xe về .
Bao lần cãi vả với bồ nó , nó đã tính kể cho bồ nó nghe hiện tượng này và buông một câu vô tội vạ " người dưng còn trung thành với em thế đấy , vậy mà anh , đồ ác độc " . Nhưng nó đã biết hắn là ai đâu .
Rồi đến một ngày, cũng biết là sẽ tới ngày này, nó chia tay với bồ vì không chịu đựng nổi những trận cãi vả . Tiếc gì , những ngày vui đã qua, những ngày buồn thì vất đi , thế thôi . Nó nhớ tới hắn vô cùng . Mỗi ngày đi học về , dù từ trường hay từ nơi thực tập xa đến đâu , nó cũng quẹo lại cái con đường có cái hẻm mà hắn từ đó đi ra . Ôi bao nhiêu lần trống ngực vang lên , ồ , có phải hắn , có phải hắn , nó đều thất vọng vì không phải . Nó tự nhủ phải kiên nhẫn như hắn đã từng kiên nhẫn với nó . Trong thời gian phải kiên nhẫn , nó miên man sắp xếp những điều sẽ nói với hắn khi vừa nhận được nụ cười duyên hắn trao khi đang đạp xe song song .
Anh học trường nào ? Anh bao nhiêu tuổi , tại sao anh nhìn thấy em , chúng ta ghé đâu uống nước cho em nói chuyện với anh được không ?
Thật là tân tiến, nó cần một người tri kỷ đến thế mà, một người kiên trì và độ lượng với nó , cho nó tin trong cuộc đời con người sinh ra là để đến với nhau , để hiểu nhau hơn là để cải vã và cho nhau những không đâu như nó và bồ nó .
Một tháng trôi qua , hai tháng cũng qua , những gì không muốn qua cũng qua .
Nó trộm nghĩ , chắc hắn đi thi hành nghĩa vụ quân sự , hay hắn nhận công tác xa miền Tây , miền Trung nào rồi và ở phương trời nào đó hắn vẫn mong có dịp đợi nó tại con hẻm này , khi nó vừa đạp xe qua là trờ tới đi cùng , môi nhoẻn nụ cười duyên thật thân thiện và thật khó quên . Ôi , nó nhớ , nhớ ôi là nhớ , không nhớ tới ông bồ nhiều bằng nhớ tới hắn đấy nhá .
Nó tin , thật tin vào tình yêu chớp nhoáng . Không có ? Có hay không ?
Thế không mà sao lại nhớ thế này ?
Thế có mà sao người lại đi đâu mất ?
Nó đưa tay gạt nhẹ giọt nước mắt đang lăn dài cho một cảm giác hay hay vừa được tiễn về nghĩa địa xúc cảm , nơi nó đã chôn biết là bao nhiêu cảm giác có thật mà không bao giờ tìm lại được .
Tình yêu chớp nhoáng
-
10-31-2008, 02:40 AM #464
Junior Member
- Ngày tham gia
- Nov 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: Câu chuyện tình yêu
Hai tháng trôi qua sao mình vẫn như thế, vẫn cứ hồi hộp và nôn nao mong chờ , cứ tưởng nó đã chết lặng từ ngày ấy nhưng sao mình vẫn cứ đau mãi. Nhìn thấy anh đó nhưng không thể nào mở lời được. Vì lòng tự trọng nên mình lặng im trong vằn vặt đau khổ, tim mình nhưng nghẹn lại khi nghĩ giờ đây anh đang ở đó thấy mihn2 nhưng vờ như không thấy, anh đang vui vẻ với 1 người nào đấy, vẫn lời nói đó không hoa mỹ, không cầu kỳ nhưng rất hợp ý mình, mình ko cần ở anh cái gì cả, chỉ cần được chia sẽ khi vui khi buồn tủi thôi, nhưng anh đã quay lưng lại với mình không cho mình 1 lời giải thích, giờ mình vẫn sồng trong ký ức của những ngày anh đeo đuổi mình. Quên anh đi lý trí mình kêu như vậy nhưng con tim mình không biết vâng lời. Mình cứ luẩn quẩn hoài trong vòng thương nhớ ấy, không còn định hướng, không lối đi riêng mặc dù mình rất cố gằng, tạo cho mình 1 môi trường mới vui vẻ hơn nhưng.... vẫn là nhưng... mình không thể nào thoát ra được, không ai có thể thay thế anh ấy được, không cái gì có thể làm mình quên được, biết rằng vấp ngã mình phải tự đứng dậy, đau rất đau . Đau vì đó là người mình tin yêu nhất, mình nghĩ sẽ tựa vào anh mãi mãi nhưng....chuyện đời không ai có thể đoán được. Mình tự hỏi giờ trong anh hình ảnh của mình ra sao? sao anh lại nói những câu nói vô tình đến thế, tại tính anh hay anh đã thay đổi. Sao lại thay đổi khi nó chỉ mới bắt đầu, khi mình không còn lý trí để đấu tranh, mình bị quật ngã trước tình cảm ấy thì anh lại quay lưng đi. Lạnh lùng thật con người ta đem tình cảm ra làm trò đùa, họ được gì đây? Họ có hạnh phúc không? Không biết nữa nhưng với mình đó là nổi đau không bao giờ nguôi.
-
11-02-2008, 12:45 AM #465
Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: Mối tình đầu
Gửi bởi emviai
-
11-10-2008, 10:04 PM #466
Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: Câu chuyện tình yêu
Những bước chân vô vọng
Anh đang bước những bước chân vô vọng trên con đường từ trường trở về đất Nhổn. Con đường ấy đã trở nên quá quen thuộc đối với anh trong gần 3 năm trời sinh sống và học tập, nhưng hôm nay thì khác...
Cái nắng đầu hè không chói trang không oi ả nhưng cũng đủ làm anh thấy mệt nhoài. Tâm trí anh là một buổi sớm và những u uất phiền muộn, là màn sương mù luôn bủa vây giăng kín lấy buổi sớm kia, và chính lúc này đây nó càng u uất buồn chán hơn bao giờ hết khi anh mới nhận được thông báo thi lại môn nữa, điều này có nghĩa là anh sẽ phải dừng học một năm nếu lần thi tới anh không qua nữa.
Tất cả những lý do trên đã làm cho con đường ngày hôm nay trở nên dài vô tận. Anh thấy mình lạc lõng giữa dòng người đông đúc, vốn dĩ anh đã không bắt nhịp được với cuộc sống. Năm đầu tiên trôi qua nhanh chóng vì ngày nào cũng giống ngày nào, anh khép cửa tâm hồn mình làm bạn với những đống sách báo truyện tranh. Những môn học không cám dỗ được anh nhưng những cuốn tiểu thuyết lại có sức hấp dẫn và lôi cuốn anh ghê gớm. Anh có thể quên ăn quên ngủ thậm chí quên cả đi học chỉ để ngốn chúng.
Hai năm trôi qua anh đã sống hiền ngoan như bao cậu bé tỉnh lẻ lên thành phố học theo đúng nghĩa của nó. Nhưng đến năm thứ 3 con người anh lại thay đổi hẳn, nói là thay đổi cũng không đúng mà phải nói là những tư tưởng "dã đám chợ chiều, sống chết có số" một lần nữa lại sống trong anh. Bởi vì ngày xưa khi học cấp 3 anh đã từng nghịch ngợm và biếng học như thế. Nhưng khi đó anh cũng đã sớm nhận ra cuộc sống của mình không thể ngập chìm trong đồng chiêm nước trũng như đàn vịt nơi chôn quê nghèo vì thế anh đã học và cầm được tấm bằng cấp 3 ra trường một cách êm thấm. Nhưng giờ đây giữa chốn đô thành ồn ào và khắc nghiệt đã làm cho anh thấy mình lạc điệu, anh trở nên chán nản!
Thời gian cứ trôi đi, tâm trạng anh vẫn cứ u uất và buồn chán như thế. Hôm nay dường như anh thấy choáng váng, anh suy nghĩ miên man: dừng học có nghĩa là một năm sống trong buồn chán vô vọng, dừng học nghĩa là thêm một năm nữa bòn rút những đồng tiền xương máu của bố mẹ. Và vì vậy anh không dám trở về nhà, anh không dám hình dung cha mẹ anh sẽ nghĩ sao nữa. Anh sẽ phí hoài một năm tuổi trẻ và phí hoài một năm kiếm tiền của bản thân mình. Dừng học, dừng học, dừng học...!
Mọi thứ dường như quay cuồng, đầu óc anh trống rỗng, như một tờ giấy trắng không chút tì vết. Anh muốn chạy trốn, anh muốn buông xuôi tất cả, bỏ mặc tất cả, mặc cho dòng đời xô đẩy,... mặc kệ tất... Bỗng em đến mang cho anh chút ánh sáng nơi phía cuối con đường. Anh như kẻ đang dần chết đuối bỗng vớ được chiếc cọc. Em xuất hiện giống như một thiên thần, em thật thánh thiện với nụ cười rạng rỡ như mùa thu toả nắng. Em đã mang lại ý nghĩa cuộc sống đến cho anh, mang cho anh sức sống... cho anh niềm vui nụ cười nhiều khi xen lẫn nước mắt. Dường như cả thế giới đang mỉm cười với anh, cuộc đời thật tươi đẹp biết bao. Và anh nhận thấy rằng mình phải cố gắng thật nhiều, học cho thật tốt để xứng đáng với tình yêu mà em dành cho...
Anh bước tiếp những bước chân vô hình trong suy nghĩ mông lung: "Nắng là nắng, gió là gió, cỏ cây mãi là cỏ cây vậy anh là gì chẳng lẽ anh chỉ là một cái xác không hồn đang bước những bước chân vô vọng trên con đường này hay sao?". Bỗng anh giật mình em đã không còn bên anh nữa, em đã rời xa anh nhưng ánh mắt em vẫn như đâu đây, ánh mắt như muốn nói với anh rằng: "Cái không mất thường ở trong nước mắt có một khoảng trời xanh kia đâu phải chuyện đùa!". Tự nhiên anh thấy sợ việc dừng học và hối hận vô cùng...
Và giờ đây khi một năm học mới bắt đầu, tất cả đều mới mẻ, tất cả sinh viên đều chào đón năm học mới với tinh thần và sức sống của thời trai trẻ. Còn anh, anh cũng không bị dừng học nữa, những cố gắng của anh đã không là những cố gắng vô ích. Nhưng trên con đường học tập dài đằng đẵng kia liệu anh có thể vượt qua được không? Khi mà quanh anh vẫn còn đầy rẫy những sự cám dỗ, đầy rẫy nhưng gian nan thử thách, khi mà bên anh không còn sự động viên an ủi không còn có em bên cạnh nữa...
Anh bước vào năm học mới mà không có một chút tinh thần nào cả, đầu óc anh như trống rỗng, những nỗi buồn nỗi nhớ cứ như những áng mây che phủ cuộc đời anh. Hôm nay cũng như bao hôm khác những tiết học chẳng làm cho anh thấy thích thú chút nào cả. Và rồi anh lại bỏ học, anh lại lang thang trên con đường từ trường về nhà trọ. Những bước đi trong vô vọng thất thểu và buồn bã. Nhưng bước chân bây giờ không mang nặng chuyện học hành nữa mà nó lại mang nặng một bóng hình. Anh muốn tìm lại anh muốn được gặp lại... một lần nữa... dù chỉ một lần...
***
-
11-11-2008, 04:30 AM #467
Silver member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 13
Ðề: Câu chuyện tình yêu
Mỗi khi có tâm trạng buồn mình lại viết, phải chi có ai đó để mình chia sẽ tâm sự thì hay biết mấy. Nhưng khó quá tới giờ mình vẫn chưa tìm được. Thời gian trôi qua thật nhanh
6 năm rồi như mới hôm qua, giờ trong mình tràn đầy thất vọng, buồn chán. Vì sao mình cũng không thể nào hiểu nổi. Còn yêu anh nhưng thấy anh càng xa cách mỗi ngày khoảng cách ấy càng lớn, với mình tuổi trẻ sức sống như đang bắt đầu nhưng với anh mọi thứ như dần lại , chúng mình giờ như 2 thế giới song song không có điểm chung, sợi dây duy nhất chính là thành viên còn lại trong gia đình bé nhỏ níu giữ không thì sẽ chẳng còn nữa. Những tình cảm ấm áp , những lời nói âu yếm giờ thay bằng những lời tra xét gặng hỏi, nói nặng nhẹ. Cuộc sống khiến con ngưòi thay đổi mà chính bản thân họ cũng không hiểu nổi vì sao, bản thân mình cũng vậy. Có thể chấp nhận được hay không còn phải chờ
-
11-12-2008, 06:28 PM #468
Junior Member
- Ngày tham gia
- Nov 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: Câu chuyện tình yêu
Tội nghiệp e mebo wá, ai bảo ham lấy chồng sớm, he he
-
11-12-2008, 09:30 PM #469
Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: Câu chuyện tình yêu
Nỗi nhớ
Anh nhớ em vô cùng kể từ ngày em đi vào cuộc sống của anh! Không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Có còn nhớ đến anh không? Anh thật là mâu thuẫn phải không em?
Anh đã từng nói với em rằng: "Hãy trở về bên người ấy và sống thật hạnh phúc, đừng bao giờ nhớ về anh...", vậy mà giờ đây khi cô đơn trong căn phòng này, anh lại muốn em nhớ đến anh như một chút gì đó minh chứng cho tình cảm của em dành cho anh không phải là lừa dối. Tâm hồn anh đã thay đổi mất rồi, yếu đuối mất rồi. Để quên đi em, anh đã từng ngày rong ruổi, làm bất cứ việc gì có thể để khoảng trống thời gian không còn, để anh không nhớ tới em, vậy mà em vẫn đủ sức len lỏi vào từng lúc anh dừng lại, dù chỉ là một giây thôi!
Gần hai năm trôi qua kể từ ngày em ra đi, anh phải chấp nhận điều đó như một điều phũ phàng nhất anh đã từng gặp trên thế gian này, bởi điều đó mới làm em hạnh phúc. Anh vẫn nhớ như in quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, thời gian đó thật hạnh phúc biết nhường nào! Rose à - anh gọi em như vậy vì tên của em là tên một loài hoa hồng, đỏ thắm và quý phái. Anh chẳng biết phải làm sao được nữa, làm sao để quên được em?
Rose yêu thương! Cuộc đời thật nhiều bí mật, và bí mật của em đã làm trái tim anh tan vỡ. Anh biết Rose không muốn làm anh buồn, Rose luôn tự mình chịu đựng những nỗi cô đơn, giày vò của cái bí mật đó, để lại trên khuôn mặt kiều diễm là một nỗi buồn mênh mang. Anh đã cố tìm hiểu, đã cố thể hiện mình là một người đáng tin cậy, luôn ở bên em che chở và yêu thương để xóa tan đi nỗi buồn đó, nhưng anh không thể làm gì được và cũng chẳng thể giải mã được nỗi buồn đó trong em. Anh luôn nói cho em những lời yêu thương nhất, nhưng chẳng bao giờ em nói với anh một câu tương tự, cho dù đó là lời từ chối phũ phàng, em vẫn bên anh, vẫn làm cho anh cảm thấy hạnh phúc khi luôn có một người để anh có thể chia sẻ. Anh đã thực sự bối rối cho đến một ngày người ấy xuất hiện, và anh chợt hiểu ra tất cả mọi điều, anh chỉ là người đến sau! Người đó đi du học, để lại Rose cô đơn trong cái thế giới hỗn độn này. Anh không trách em, bởi nếu anh là em, chắc anh cũng không thể làm khác. Em đã định ra đi, ra đi và tất cả trở thành vô nghĩa, dù tim anh đang quặn đau thành những hàng nước mắt không ngừng rơi, anh cũng không thể để em làm như vậy được, làm như thế Rose sẽ gục ngã mất. Anh biết Rose vẫn yêu người đó, chỉ có khoảng cách vật lý là vật cản trở hai người và anh tin mình đã làm đúng là ra đi để em được hạnh phúc. Anh biết, thời gian đó rất khó khăn cho Rose và cả chàng trai đó, thỉnh thoảng nhận được những dòng tin nhắn đẫm nước mắt của Rose, tim anh lại nhói đau, nhưng thật may mắn, dần dần mọi chuyện cũng lại trở lại êm đềm.
Hai năm sắp qua rồi, nhanh thật. Thỉnh thoảng vào blog Rose, nhìn em vui tươi bên bạn bè trong lễ tốt nghiệp, rồi cả trên truyền hình khi em đi công tác, vẫn tươi tắn xinh đẹp làm lòng anh cảm thấy thật thanh thản. Anh vẫn hay ngồi một mình trong căn phòng và xem lại những bức ảnh của em, ngắm nhìn em và sống lại với kí ức ngọt ngào. Tình yêu thật là tuyệt diệu, lung linh! Ước gì anh được sống mãi trong cảm giác đó.
Đêm hôm qua anh đã mơ về em đó, trong mơ, anh thấy mình cùng ngồi trên một con thuyền nhỏ, mặt nước đêm không một gợn sóng. Trên bầu trời vầng trăng khuyết treo lơ lửng cùng hàng vạn vì sao. Trăng đó! Em đã từng thích trăng khuyết mà, giờ thì anh đã hiểu vì sao vầng trăng trong em lại là vầng trăng khuyết. Anh nhìn em say đắm nhưng cũng chỉ được một lúc, nước mắt anh đã từ từ lăn trên gò má, em cũng vậy. Em không nói gì cả, không nói với anh một câu gì, chỉ nhìn anh và lặng lẽ khóc. Anh định thắp lên những ngọn nến nữa cơ, thắp lên cho đêm nay thêm lung linh huyền ảo, nhưng anh lại sợ, chỉ một cơn gió nhẹ thôi cũng sẽ làm tắt đi những ngọn nến lung linh kia, tắt đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Và anh sẽ phải tỉnh dậy, tỉnh khỏi cơn mê. Con thuyền nhỏ không hiểu vì sao cứ từ từ trôi đi, nhẹ nhàng như có một lực đẩy vô hình, trôi mãi trôi mãi...
Có những lúc tôi ước mình là chiếc lá
Nhẹ nhàng trôi trên mặt nước trong ngần
Chị gió ơi xin nhè nhẹ bước chân
Để chiếc lá mãi bình yên như thế!
Chợt đâu đây nghe tâm hồn chú dế
Hát ca vang vui giữa đất trời
Đám mây hồng nhẹ lâng, chơi vơi...
Tiếng chin hót cho bầu trời tỏa sáng!
Tôi không biết hay là tôi lơ đãng
Một cánh hồng lướt nhẹ giữa tầng không
Tôi say đắm và ngẩn ngơ đứng trông
Chợt nghe thấy tâm hồn mình lạ quá!
Nhưng hỡi ôi tâm hồn này lạnh giá,
Chỉ thoáng qua như cơn gió lạnh đông về
Bỏ lại tôi cùng ngày tháng lê thê
Nằm trên sóng tan vào trong tiếng sóng...
Hà Nội, ngày... tháng... năm....
***
-
11-12-2008, 09:33 PM #470
Junior Member
- Ngày tham gia
- Aug 2015
- Bài viết
- 0
Ðề: Câu chuyện tình yêu
Nhật ký cho người ấy!
Chẳng biết từ bao giờ tôi trở lên vô hồn, không muốn nói chuyện cùng ai, ngày ngày hết giờ làm việc trở về nhà là chỉ biết thả hồn theo những trang nhật ký nhạt nhòa nước mắt. Hôm nay tôi rất nhớ bạn ấy mặc dù thời gian đã qua đi và người thì đã không còn ở bên tôi nữa. Tôi hi vọng trang nhật ký không bao giờ gửi này sẽ được một người con gái đọc.
... Em thân yêu!
Xin cho anh được gọi em như thế, bởi trong trái tim anh em sẽ mãi là ánh sao tỏa sáng, mãi mãi... không gì có thể thay thế em.
Em yêu, đến bây giờ anh vẫn chưa giải thích được lý do vì sao anh yêu em đến vậy, nhớ em đến vậy và không thể quên được hình bóng của em.
Đã lâu quá rồi anh không viết nhật ký cho em kể từ khi anh viết những dòng đầu tiên ở bãi biển tình yêu. Đêm qua, khi nén lòng nghe lại nhạc khúc "Mãi mãi một tình yêu", nghe giọng nói của em mới biết mình không thể quên được. Vẫn như ngày xưa khi anh nghe bản nhạc này lần đầu tiên, cảm giác nhớ nhung lại tràn ngập trong tim. Nhớ em quá! Nỗi nhớ dâng đầy trong tim, tràn lên khoé mắt khiến anh đã không thể ngăn nổi dòng lệ kia (anh đã hứa là sẽ không bao giờ để nước mắt mình rơi nữa nhưng hãy coi đây là lần cuối cùng em nhé). Dù mình đã xa nhau nhưng rất, rất nhiều lần anh tự hỏi mình "Bao lâu rồi mày không biết nói lời yêu thương, không biết trao nụ hôn tình yêu hả Duy?".
Anh lại đi trên những con đường xưa, con đường ta từng cùng đi qua. Giờ đây anh mới biết sự cô đơn và trống vắng đáng sợ biết chừng nào. Giờ đây, khi nghĩ lại anh mới hiểu rằng em cũng đã trải qua những phút giây em chờ đợi anh khi anh để em ở nhà một mình với nỗi buồn đi với công ty, đi nhậu, đi hát... Anh cũng quá vô tình phải không? Khi anh đọc được những dòng em viết trong nhật ký của em, anh đã tự nhủ rằng anh sẽ phải yêu em nhiều hơn, quan tâm tới tình yêu của hai đứa nhiều hơn. Và rồi từ sâu trong tim anh nói rằng: "Em là thiên thần tình yêu, vui vẻ, hạnh phúc của anh, là người vợ tuyệt vời mà tạo hoá đã ban cho anh". Anh biết rằng em sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe anh nói những điều đó. Nhưng anh luôn thế, chỉ giữ mãi trong tim mình, để rồi giờ đây khi anh nói ra cũng quá muộn màng...
Và ai, một lần sống trong hạnh phúc không lo lắng về một ngày phải chia ly? Em đã nói em sợ nếu như chuyện của chúng mình là một sai lầm, em sợ rằng một ngày nào đó anh rời xa em... Và có đúng là mình đã sai lầm không? Anh phải trách em? Trách anh? Hay trách cái giây phút mình gặp nhau ấy? Em yêu! Anh đã biết rằng em từng đau khổ, vô cùng đau khổ. Đau đến tuyệt vọng khi anh đã từng hờ hững, vô tình với tình yêu của chúng mình. Anh đã làm thế, đã từng phụ tình em, đã nói chúng mình sẽ mãi mãi không thể là của nhau. Nhưng anh vẫn tin mình đến với nhau vì số mệnh, vì đó chỉ là những phút bồng bột của anh thôi, phải không em? Nếu giây phút ấy em không tha thứ, không dang rộng vòng tay chờ đón anh trở lại thì có lẽ anh đã mất em từ lâu rồi. Từ đó anh biết mình yêu em thật nhiều, tin em thật nhiều và trong lòng luôn tôn thờ, trân trọng tình yêu lớn lao mà em dành cho anh. Điều kém cỏi nhất của anh chính là anh đã không biết giữ, không biết chăm sóc tình yêu này, thế nên giờ đây mới để tình yêu tuột khỏi tầm tay anh, phải không em?
Đã bao lâu em không nhìn thấy anh rồi phải không? Và anh cũng không muốn em nhìn thấy anh nhất là trong lúc này, dù rằng trong lòng anh muốn lắm. Em yêu! Những yêu thương trong em có còn không hay đã nguội lạnh hẳn rồi? Đừng giận anh khi cảm xúc trong anh đang đan xen lẫn lộn nhé?
Mỗi khi hết giờ làm anh lại lang thang trên những con phố Hà Nội, không biết đi đâu - về đâu và dường như bây giờ anh cũng không cần biết điều đó. Có lẽ điều bây giờ anh cần là những phút giây yên tĩnh, những hơi thở ồn ào của cuộc sống để anh biết rằng mình vẫn còn đang tồn tại trên thế giới này. Em yêu, em có biết không? Hôm qua, khi đi qua Tràng Thi lòng anh lại se lại, hình ảnh hai đứa ngày nào lại hiện về - anh đèo em trên chiếc xe đạp cào cào cũ ấy, tay nắm tay hồn nhiên, vô tư bước vào vũ trường đầy sôi động ấy. Ôi 6 năm trời với biết bao kỷ niệm, ký ức vui buồn... Nhưng không gì so sánh được phút giây ấy, cái phút đầu gặp em, anh nắm tay em dưới ngăn bàn ấy. Anh không thể nào quên ánh mắt, nụ cười... Tất cả, còn nhớ không em? Anh vẫn mong dù không là của nhau, anh cũng không bao giờ phải hối tiếc vì đã gặp và yêu em. Yêu bằng tất cả sự si mê và dại khờ của một đứa con trai cứng đầu và vẫn luôn tự mãn về mình. Thế nên nếu gặp lại nhau, hãy cứ gọi anh như anh đã gọi em là "cún" lần đầu tiên ấy...
Và người yêu dấu ơi!
Có lúc nào đó em chợt em nhớ đến anh không?
Từ khi xa nhau, anh dường như quên hẳn khái niệm yêu và chấp nhận yêu thương một người khác. Là bởi những ngày tháng bên em đã ăn sâu vào tâm trí, vào con tim anh. Khung cảnh ấy, những con đường, ánh nến, những lời thì thầm... Và hoa...
Anh nhớ em nhiều quá!
Bản tình ca này dường như viết cho chính anh, cho em và cho những ngày mình bên nhau. Anh từng say sưa hát. Em đã say đắm bài hát này vì lời ca và giai điệu thật đẹp. Nhưng ngày ấy và bây giờ anh hát với tâm trạng khác nhau. Trước đây là tâm trạng của một người con trai đang yêu và hạnh phúc thực sự. Còn giờ đây anh hát trong sự tiếc nuối khôn nguôi, xót xa về những phút giây mình từng bên nhau...
Em này, một lúc nào đó em có chợt nhớ đến anh không?
Ôi, anh lại lẩm cẩm mất rồi. Em đã nói sẽ chẳng bao giờ nhớ anh, chẳng bao giờ muốn nhớ về quá khứ, chẳng bao giờ muốn nhìn anh nữa. Anh đã vỡ oà và lầm lũi quay đi và rồi khờ dại mong chờ sự ban ơn của tình yêu. Biết đâu anh quay đi mà không nói gì thì... Mà thôi, day dứt làm gì để con tim nhói đau, nuối tiếc. Dù đã xa và mãi mãi xa nhau nhưng yêu thương, nụ hôn ngọt ngào... anh sẽ luôn nhớ.
Dù cảm ơn nghìn lần anh vẫn nghĩ là chưa đủ. Em từng mang đến cho anh cả một thế giới diệu kỳ: "Một thế giới chỉ có hai ta hoà trong nắng, trong hoa tươi, trong biển cát quê mình...". Điều mà chưa ai làm được và cũng sẽ chẳng còn thế giới thần tiên nào đẹp đẽ hơn thế với anh trong những ngày tháng sau này.
Ngày mai, anh sẽ đi trên con đường của anh. Không còn là con đường mình từng đi chung, không còn lối hẹn nơi ta cùng bước. Cũng không còn những phút giây hạnh phúc để anh cười trong tha thiết môi hôn. Không còn gì cả! Nhưng chừng ấy thôi cũng đủ để anh không hối tiếc về những gì đã qua. Có chăng, anh tiếc vì mình không cùng nhau đi hết con đường mà ta đã chọn. Âu cũng là số mệnh phải không em? Như cái giây phút ấy ta đã đến bên nhau...?
Anh vẫn biết được ở bên em là một điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng càng ở bên em anh càng nhận ra một điều khiến trái tim anh đau đớn, đó là sẽ chẳng bao giờ anh có được người mình yêu thương. Trái tim em đã và sẽ không bao giờ hé mở đối với anh cả. Cuộc đời vẫn cứ trái ngang như thế phải không em. Em vẫn quý trọng và đi bên anh nhưng nó sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Tình yêu ư! Nó đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của em dành cho anh lâu rồi. Hiểu rõ điều đó nhưng sao anh vẫn không thể rời xa em được. Có phải tại anh yêu em nhiều quá không?
Đã bao lần anh tự hỏi mình sao yêu em nhiều đến thế. Mỗi sáng thức dậy hình bóng đầu tiên xuất hiện trong đầu là em, dù đó là chuyện buồn hay vui thì em vẫn là người đầu tiên xuất hiện. Ngày nghỉ anh đã từ chối mọi lời mời cũng như các cuộc vui mà bạn bè tổ chức để mong sao có thời gian được ở bên em, nhưng kết quả anh thu được chỉ toàn những nỗi buồn da diết trong lòng…
Đã bao lần anh tự nhủ rằng sẽ rời xa em, sẽ phải quên em nhưng chưa bao giờ anh thực hiện được. Em như cơn gió thoảng qua nhưng sao lại khiến lòng anh day dứt đến lạ lùng. Anh không ân hận vì đã yêu em mà chỉ trách mình sao quá kém cỏi không thể có được trái tim của người mình yêu. Là con trai, một khi để mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình thì coi như đã là người thất bại. Mọi thất bại cho dù là trong tình yêu hay công việc thì nó cũng đều có giá của nó, phải không em? Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ yêu em hết mình cho dù tình yêu đó không được đáp trả anh cũng không bao giờ ân hận. Anh không muốn sau này nghĩ lại chuyện của hai đứa mình lại xuất hiện câu hỏi "giá như..." trong đầu. Em biết và em cũng hiểu điều đó, em biết tình cảm anh dành cho em nhưng tình yêu không đơn giản chỉ là việc cho và nhận phải không em?
Không ngừng hoàn thiện để trở thành lựa chọn hàng đầu trong tâm trí khách hàng, Thanh Xuân Ford luôn đặt sự đổi mới sáng tạo lên hàng đầu trong quá trình vận hành và phát triển. Đội ngũ nghiên cứu và...
Mỗi tháng một mẫu xe ưu đãi lớn tại Thanh Xuân Ford