Ngộ! Anh bảo Em thế. “người gì đâu mà ngộ!”, chỉ có thế thôi Em cảm nhận đó như một lời yêu thương. Và Em ngộ thiệt! Yêu Anh chỉ vì vậy thôi sao! Khi công việc đang là nỗi áp lực lớn nhất của Em. Em tìm đến Anh tìm một sự chia sẻ; không phải là một sự giúp đỡ! Anh biết không, Em bướng bỉnh lắm và sẽ không nhận sự giúp đỡ của Anh đâu!

“Ráng ở lại làm đến tháng 8 đi, nghe hông” có thể mà Em đã cay sống mũi, lại sắp khóc trước một người không thân! Em lại ngộ khi tự biện hộ với mình rằng Em chỉ thương Anh chứ không yêu Anh! Kỷ niệm mà với Em đó là kỷ niệm đầu tiên về Anh. Đó là lần chiếc laptop bướng bỉnh của Em tự dưng nóng hổi, tưởng như nổ tung, Em cuống cuồng không biết phải xử lý như thế nào. Anh đã giúp Em tháo pin laptop ra. Lần thứ hai, Em và Anh nói chuyện là lúc Em đang rất bực bội việc của lớp; Anh và một số bạn đã an ủi Em. Chừng đó kỉ niệm cho một học kỳ chúng mình chung lớp! Rồi Anh đi vào giấc mơ Em, mà không hề báo trước! Và Em không biết rằng đã có lúc Em nghĩ về Anh. Một, hai, rồi ba lần! Mỗi lần gặp Anh trong giấc mơ là nụ cười, là ánh mắt triều mến của Anh lại càng ám ảnh Em. Em nhớ Anh! Không phải trong mơ! Em biết rằng mình không thể làm gì nhiều hơn thế. Mỗi lần đứng cạnh Em, tim Em loạn nhịp! Mỗi lần gọi điện thoại cho Anh, giọng nói của Em lại phản bội Em, vì đã tố giác rằng Em đang run! Em quan tâm nhiều đến những cử chỉ, lời nói của Anh, cả chiếc áo anh mặc hàng ngày và giọng nói anh... Chỉ riêng một điều Em không dám quan tâm đó là ánh mắt Anh. Em bối rối khi chợt bắt gặp ánh mắt đó đang nhìn Em! Rồi lãng tránh! Những giấc mơ lại theo Anh về! Về cả những niềm kí ức tuổi thơ của Em, về cả những con đường của một thời áo trắng trong Em, về cả nụ cười Em và những cái nắm tay rất vội. Dằn vặt! Em đã sai, đã có lỗi rất nhiều khi nghĩ về Anh, khi cảm giác rằng Anh đang trong tim Em. Lý trí Em bảo đó không phải là yêu! Với Em, phải hiểu, phải biết nhiều về một người, phải trãi qua nhiều và rất nhiều kỉ niệm mới có thể là tình yêu! Em đã để đâu 2 từ “đức hạnh” khi cảm giác nhớ và thương Anh nhiều hơn! Em có lỗi và muốn xua đi tất cả về Anh, ánh mắt, nụ cười, một cái bĩu mội hay nhăn mặt, một giọng nói khò khè khi Anh bị cảm… Em như xé tan bởi những cảm xúc trái chiều! Vẫn muốn hỏi thăm xem hôm nay công việc của Anh như thế nào? Cái chân đau cả Anh đã hết hẳn chưa, muốn mua cho Anh một chiếc bánh khi Anh đến lớp, muốn cùng Anh đi về một đoạn đường dẫu ngắn chỉ để đưa Anh chiếc khẩu trang cho đường về đỡ bụi…nhưng rồi lại sợ! Em sợ mình đi quá xa, sợ Em có lỗi với người yêu Em. Sợ làm đau lòng người con gái như Em – đang yêu Anh! Em sẽ chỉ dừng ở đây thôi! Em sẽ chỉ yêu Anh trong giấc mơ của mình!
***ns.n­t**