Từ sau những thất bại trong công việc, thất vọng trong tình yêu, tôi nhận ra nơi bình yên nhất là ngồi sau lưng Mẹ, tôi ôm Mẹ như còn thơ bé.
Nghĩ tức cười lớn ùi mà còn nhõng nhẽo với Mẹ, ôm Mẹ lòng ấm áp không gì bằng. Những khó khăn của tôi đều được Mẹ giải thích bằng tất cả kinh nghiệm sống và giải quyết bằng tất cả tình yêu của Mẹ
Không biết từ khi nào tôi thấy mình lớn và không còn nũng nịu với Mẹ, với những tất bật của cuộc sống tôi quên mất cái cảm gíac này và đến bây giờ mới có "can đảm" ôm Mẹ để tìm lại nó. Lúc đầu tưởng rằng Mẹ sẽ đẩy mình ra vì "lớn mà ôm Mẹ như còn bé" nhưng không bạn ạh, mẹ ngồi yên nói chuyện với đứa con gái "không còn nhỏ", lúc ấy hạnh phúc thật.
Chắc không nhiều bạn hiện giờ có " can đảm" làm việc "con nít" này, nhưng bạn ơi mình muốn chia sẻ cảm giác hạnh phúc này với các với bạn để những ai không còn ôm Mẹ hãy về bên Mẹ và ai đang được bên Mẹ hãy trân trọng bạn nhé...