Một ngày, con phố thân quen ngập ướt lối về......
Mưa... hay những giọt nước mắt khóc cho cuộc tình ta nay chia hai ngã rẽ, hai lối đi trên con phố thân quen!?

Và trong cơn mưa. Giọt nước mắt em rơi, hay giọt nước mưa nhạt nhòa dòng lệ....???
Em bỗng thấy tất cả đều nhạt nhòa, tàn phai

Những lúc gặp trời mưa, hay chính trong lúc ấy, em chỉ muốn chạy, chạy thật nhanh ra ngoài không gian kia.... Để mưa thổi tạt vào trái tim đang rỉ máu kia.... nhưng...... chỉ thêm đau buốt thêm mà thôi...

Mưa......... ngày không anh và mãi mãi không có anh........ làm sao em chịu nổi... một mình với nỗi đau và những ngày lạnh lẽo trôi qua....
Em đã thực sự kiệt sức rồi, em đã gục ngã.......

Hôm nay, trên con phố ngày xưa, nơi cơn mưa đầu mùa đã chứng kiến hai ngã rẽ, hai con người, hai lối đi.....
Em vẫn đứng đó, vẫn chờ anh........ và mưa vẫn cứ mưa, em vẫn đợi chờ anh......
Thật là ngốc phải không anh???

Rồi thì sao???
Vô vọng, em lại âm thầm một mình lê bước trên lối cũ lẻ loi.......

Thời gian trôi mau lắm anh nhỉ???
Và em mong rằng, đó sẽ là phương thuốc nhiệm màu, nó sẽ giúp quá khứ ngủ quên và chìm sâu vào quên lãng......
Một ngày kia, ánh sáng bình minh, mặt trời nhô lên........ những cơn gió thoảng qua sẽ làm trái tim em thôi đau nhói........
Và ngày mai.... ngày mai mưa sẽ ko còn nặng hạt nữa. Cơn mưa sẽ thật dịu êm. Mưa thật mát lạnh và...........