Em từng bị “phê bình” rằng: “Hình như em không biết ghen? Dù không muốn nhưng đã mấy lần anh phải thử, phải cố tình nói về người con gái khác với em, mà sao em chẳng phản ứng gì thế? Em không biết ghen hay em không yêu anh?”

– Em là thế đấy, chưa một lần và chưa bao giờ có ý định sẽ vồ lấy điện thoại của bạn trai để xem ai gọi đến hoặc ai nhắn tin. List cuộc gọi của bạn trai ra sao, em không hề biết và cũng không để tâm. Khi bạn trai trả lời điện thoại của phụ nữ với giọng hơi nằng nặng một chút, em từng trách: “Thế anh có muốn em cũng bị ai đó trả lời điện thoại bằng cái chất giọng giống anh vậy không”? Đơn giản là vì khi đã yêu thì em tin tưởng, còn khi chưa tin tưởng thì chưa yêu, thế thôi. Có lẽ vì thế mà em không có tình yêu sét đánh. Vài lần, bạn trai cố tình đưa cho em đọc tin nhắn, em lắc đầu: “Đó là tin nhắn của anh mà! Nhưng họ hỏi thăm cả em nữa mà – Ai vậy ạ? Anh cảm ơn họ giúp em nhé”! Em là thế đấy, vì em nghĩ rằng càng bị kiểm soát chặt chẽ bao nhiêu thì tác dụng sẽ phản lại bấy nhiêu…

Ngày em hụt hẫng, chơi vơi khi tình cảm trong sáng đầu đời lặng lẽ đi qua, đã có người sẵn sàng bên em, an ủi, sẻ chia, thậm chí “anh sẵn sàng nhận về mọi nỗi đau thay em nếu có thể”. Em biết, vòng tay ấy không đủ để xoa dịu nỗi đau, nhưng người ta không biết điều đó. Khi thấy em cứ chìm trong ưu phiền ngay cả khi đi cạnh nhau, người ta không đủ kiên nhẫn, đã hơi nặng lời rằng: Nếu em còn như thế này, anh sẽ không tha thứ cho em đâu. Em chẳng coi tình cảm của anh là gì cả – Em xin lỗi!

- Đó cũng là lúc em biết rằng, khi một người chưa thể quên quá khứ, chưa thể thoát khỏi những ám ảnh cũ, thì mọi sự cố gắng đều trở lên vô nghĩa. Em bỗng sợ đến một ngày, chính mình lại là người nghe một câu xin lỗi như mình từng nói. Vì thế, chẳng bao giờ em cho phép mình làm cái việc ngu ngốc nhất trên đời, đó là cứ hì hục xoá tên người khác trong trái tim một người để thay thế tên mình vào đó. Em là thế đấy!

Nhận mấy tấm hình người mẫu anh gửi

Em: Công nhận mẫu đẹp thật, đến em còn ngẩn cả người ra, nói gì cánh đàn ông. Thế mà lắm bà vợ, lắm cô bạn gái lại cứ giận dỗi khi chồng/bạn trai mình ngắm. Sao lại tước đi cái quyền rất đỗi tự nhiên cuả người ta thế chứ!

Anh: Ừ, đúng đấy, thà cứ để họ ngắm một cách minh bạch đi, có hơn không, đằng nào mà họ chả ngắm, mà ngắm thì chết ai đâu chứ.

- Em chẳng biết khi lấy chồng rồi thì em có "kìm kẹp" chồng mình như đa số phụ nữ không, chứ từ trước đến giờ, khi yêu một ai, trong em không có khái niệm đó. Em là thế đấy.Vì em biết, ngay cả em cũng cần những khoảng tự do hoặc khoảng lặng cho riêng mình, trong khi với đàn ông, điều đó còn cần hơn, và nên tôn trọng khoảng tự do đó, đúng không nhỉ?

Có thể trong cuộc sống này, sẽ có rất nhiều người mãi mãi chỉ là những người song hành, đi bên cạnh cuộc đời nhau. Em biết, ai cũng có thể cố gắng trong tất cả mọi việc, trừ tình yêu. Thế nên em luôn cố gắng, không phải là CỐ GẮNG để yêu một người nào đó, mà em chỉ cố gắng để bớt đi những khoảng trống trong lòng mỗi người. Em là thế đấy, chỉ sợ mang đến cho người khác nỗi đau… Và em biết cũng nhiều người sợ điều này, giống em
!
(st)